Sau cuộc thi chạy đầy mệt nhọc, Lãnh Tinh Duệ vẫn được giữ lại ăn cơm.
Ba Kiều như đề phòng kẻ địch, lôi Kiều Vũ ngồi xuống bên cạnh mình, trừng mắt đe dọa Lãnh Tinh Duệ.
Biết đây là bữa cơm trước khi được nghe phán quyết, vậy nên Lãnh Tinh Duệ không hề làm ra hành động gây phản cảm cho ba mẹ Kiều, an tĩnh và ngoan ngoãn ngồi im.
Mẹ Kiều để đũa xuống, ôn hòa hỏi:
- Tinh Duệ, các món ăn hợp khẩu vị của cháu không?
- Có ạ, ăn ngon lắm
Bà cười, giọng nói không dung kháng cự:
- Vậy coi như đây là bữa cơm từ biệt của gia đình bác với cháu, mong rằng từ ngày mai trở đi cháu hãy đến trường để học như bình thường, không cần cất công lặn lội đến nhà bác để chịu khổ chịu mệt nữa.
Cố gắng nói giảm nói tránh rồi, thế nhưng ở đây, ngay cả Kiều Cảnh An cũng hiểu được hàm ý trong lời nói của bà.
Ý mẹ Kiều là, không mong Lãnh Tinh Duệ đến nhà nữa.
Mặt Kiều Cảnh An phụng phịu, nắm chặt lấy áo mẹ mình.
- Ngồi im, đây không phải việc của con!
Lãnh Tinh Duệ lắc đầu với cậu nhóc, anh cúi đầu, nói:
- Cháu biết rồi, cảm ơn bác đã chăm sóc cháu trong thời gian qua. Dù có chút ngắn ngủi, nhưng quãng thời gian ở đây thật sự rất là vui vẻ. Đây là bữa cơm cuối cùng rồi, cháu mong bác sẽ cho phép cháu dọn dẹp bàn ăn một lần.
Mỗi bữa đều bị ba mẹ Kiều đuổi ra ngoài để đi học hoặc đi chơi, anh có chút nghĩ ngợi về điều này mấy ngày nay.
- Không cần, cứ để hai bác làm là được.
- Vậy ngày mai cháu sẽ lại đến!
Vẫn lễ độ mỉm cười, nhưng câu nói lại là sự uy hiếp trắng trợn.
Mẹ Kiều thở dài, bà nói nhẹ:
- Tinh Duệ, nếu mai sau cháu vẫn thích và muốn bảo vệ con bé, vậy đến lúc đó chúng ta sẽ nói lại chuyện này. Còn bây giờ, cả hai đều rất nhỏ, vậy nên bác không thể đồng ý được.
Đoạn tình cảm tốt đẹp luôn xuất hiện vào thời thanh xuân, khi trái tim vẫn còn trong sáng và trẻ con, thế nhưng để chứng minh được nó, vậy phải cần thời gian rất dài.
Cuộc sống phồn hoa như thế, giới Thượng Lưu có muôn vàn các vị tiểu thư xinh đẹp và tài năng, chẳng ai biết trước Lãnh Tinh Duệ có giữ nổi bản tính của mình hay không.
Để có thể bảo vệ con gái, bà đành phải làm kẻ ác, chia rẽ mối tình của hai đứa nó vậy.
Lãnh Tinh Duệ nghe thấy lời bà nói, khuôn mặt đẹp trai liền rực sáng, con tim loạn nhịp tìm không ra đông tây nam bắc.
- Bác, cháu hiểu.
May, thật may là anh chưa nói cho cả hai biết là bọn họ đã là người yêu của nhau.
Chỉ cần anh cố gắng, nhất định tương lai sẽ được thăng cấp từ bạn trai trở thành chồng yêu.
Mang theo tâm trạng rung rinh bê đồ đi rửa, những người ở ngoài đều cảm thấy được sự vui vẻ dfang tràn ra ngoài của anh.
Ba Kiều có chút khó chịu mà hừ nhẹ.
Lần đầu tiên rửa bát, Lãnh Tinh Duệ kì cọ rất lâu, tay to nắm thật chắc để không bị rơi bát, cẩn thận tráng đi tráng lại mấy lần rồi nhẹ nhàng đặt vào giá.
Nếu ba mẹ Lãnh mà ở đây, có lẽ cả hai sẽ lắc đầu ngao ngán mà nghĩ: Con trai lớn như bát nước đổ đi, vì lấy lòng ba mẹ vợ mà không tiếc gì cả.
Lúc này mới là đầu buổi chiều, ánh nắng gay gắt vô cùng. Thế nhưng Lãnh Tinh Duệ vẫn tuân theo lời hứa của mình, làm xong việc là chào tạm biệt rồi đi về.
Bốn người nhìn theo bóng dáng cao lớn đang cưỡi xe đạp ở phía trước.
Nắng vàng phủ lên người anh, nó tạo nên sự dịu nhẹ và rực rỡ vô cùng.
Đế Đô cách đây xa lắm, vậy mà Lãnh Tinh Duệ lại tự đạp xe đạp đến Kiều gia, mặc gió mặc mưa, chưa ngày nào là không có mặt.
Người con trai ưu tú như vậy, ba mẹ Kiều cảm thấy mình như bị dao động.
Không, không được, cần thiết phải bình tĩnh lại.
Đứng với Kiều Vũ một lúc lâu, đến khi thân ảnh cao lớn của Lãnh Tinh Duệ biến mất, tất cả mới cùng nhau vào trong nhà.