Hôm sau thời tiết vẫn chói chang, không khí vặn vẹo bốc hơi nóng cháy.
Lãnh Tinh Duệ đến Kiều gia nhiều lần rồi, vậy nên anh biết được thời gian ba mẹ Kiều đi làm là khi nào, chỉ cần tránh không gặp phải hai người họ, anh vẫn tính là tuân thủ lời hứa đúng không?
Anh lo lắng nếu không có anh, cô sẽ phải làm nhiều việc hơn. Nghĩ như thế chân anh càng không nghe lời, một mạch đạp xe đến Kiều gia luôn.
Số nhọ là, Lãnh Tinh Duệ đứng đợi ở dưới cổ thụ đồ sộ hơi xa Kiều gia một chút, thì lại bị người chặn lại.
- Tinh Duệ, cậu là Tinh Duệ đúng không?
Giọng nữ the thé vọng vào tai.
Hứa Tĩnh Nhu vừa thấy cậu con trai cao lớn kia liền cảm thấy quen thuộc.
Vẫn là một bộ quần áo đơn giản, kiểu tóc cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng lại làm trái tim cô ta đập bình bịch.
Gió thổi bay lên mái tóc mềm mại, khuôn mặt thanh tuyển lạnh nhạt cùng với mắt đào hoa hơi liếc cô ta một cái rồi quay đi, tất cả đều đẹp như một phong cảnh, khiến người ta nhìn vào là không thể rời mắt.
Hứa Tĩnh Nhu vuốt tóc vào sau tai, e thẹn cười với anh:
- Trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Lãnh Tinh Duệ không có phản ứng gì, kiểu người vừa gặp liền đòi dí vào anh này chưa bao giờ thiếu, chỉ là làm như thân thiết mà gọi "Tinh Duệ" lại khiến anh kinh tởm vô cùng.
Không phải vì đây là quê hương của người yêu nhỏ, anh nhất định sẽ sai người xách cổ cô ta vứt ra ngoài, đỡ phải ngứa mắt.
Nghĩ đến ai cũng gọi anh như thế, vậy chút nữa anh phải tìm cách làm Tiểu Vũ đổi xưng hô, gọi Duệ ca hay bảo bảo đều hơn Tinh Duệ gấp trăm lần.
Nhìn thấy Lãnh Tinh Duệ vẫn chú ý phía Kiều gia mà không để ý đến mình, Hứa Tĩnh Nhu cắn chặt môi.
Loại con gái quê mùa như Kiều Vũ thì có gì tốt cơ chứ? Béo mập không nói, lại còn nghèo vô cùng, cái gì cũng so không được với cô ta, vậy cớ sao ai ai cũng chỉ thích con oắt đó!
Thật không cam lòng!
Nhớ đến số tiền trong thẻ của mình, lại liếc nhìn khuôn mặt cực phẩm kia, cô ta cười rực rỡ, lớp phấn dày cộp cũng rơi lả tả xuống đất.
- Tinh Duệ, cậu đến tìm Kiều Vũ hả? Hay là đổi người khác đi, cậu làm bạn trai tôi có được không? Kiều Vũ sẽ không cho cậu được gì đâu, cô ta sẽ chỉ ăn bám cậu thôi. Nhưng tôi lại khác, chỉ cần cậu nghe theo lời và làm tôi hài lòng, vậy giày thể thao hay xe máy tôi đều có thể cho cậu. Thế nào, có được không?
Cô ta vừa nói vừa đắc ý nhướng lông mày, cảm giác như cô ta chắc chắn là Lãnh Tinh Duệ sẽ đồng ý với lời nói của mình.
Đường đường là người thừa kế của Lãnh thị, thân gia mấy triệu tỷ, đột nhiên lại bị một phụ nữ muốn làm Suga Mami là cảm giác như thế nào?
Mặt Lãnh Tinh Duệ đen xì, môi mỏng nhếch lên nụ cười khẩy, khinh thường và miệt thị trước suy nghĩ kinh tởm của Hứa Tĩnh Nhu.
Thấy anh không hề nói gì, vẫn im lặng đứng đấy, cô ta liền híp mắt lại.
Tham lam nhỉ? Muốn nhiều hơn nữa sao?
Thế nhưng chỉ cần được hưởng thụ người con trai này, cho dù có phá của một chút cũng có thể chấp nhận được.
Nghĩ đến mấy lão già triên miên cùng mình bao đêm, mỗi lần đều phải chịu đựng sự ghê tởm mà bọn họ mang lại, cô ta liền khó chịu vô cùng.
Cô ta không bao giờ cho phép bản thân phải chịu đựng khổ sở như vậy để lấy được mấy đồng tiền, mà Kiều Vũ lại được ở bên một cậu con trai hoàn mĩ như này!
Quét mắt nhìn thân hình thon dài, ra sức hít hà hương thơm quanh quẩn cơ thể anh, Hứa Tĩnh Nhu chậm rãi bước đến gần, tham lam và háo sắc mà chà sát tay.
- Nếu đêm nay có thể cộng độ đêm xuân với nhau, tất cả mọi thứ đều là tôi bỏ tiền, chỉ cần làm cho tôi thoải mái, vậy căn nhà ở trên huyện sẽ là của cậu.
Cười ngoác miệng mà giơ tay về phía ngực anh, Hứa Tĩnh Nhu không hề biết đang có nguy hiểm sắp đến gần, cô ta đang mải mê nghĩ về chuyện XXX xấu xa.