Xung quanh tràn ngập sự lạnh lẽo, Kiều Vũ cảm giác da thịt như bị đóng băng, đầu nóng đến khó chịu.
Cô thật sự rất mệt, không có sức lực để động đậy, thế nhưng trong đầu lại vang vọng tiếng hét gấp gáp của ai đó, giọng điệu dồn dập đầy lo lắng.
Trái tim cũng nóng bỏng, tay Kiều Vũ giật giật, không tự chủ được mà với loạn trêи mặt đất.
“Bõm… bõm”
Nước ngập lên tận tai, Kiều Vũ bị sự ẩm ướt bao quanh.
“Reng… reng… reng… reng”
Ngay lúc này, âm thanh quen thuộc lại vang lên.
Tiếng điện thoại cứ xuất hiện không ngừng nghỉ, có lẽ chỉ là cuộc gọi làm phiền hoặc trêu đùa từ ai đó, nhưng nó thật sự làm Kiều Vũ dần thanh tỉnh lại.
Chậm rãi mở mắt ra, tầm nhìn như bị bao phủ bởi làn sương phù, ʍôиɠ lung mơ màng.
Bởi vì giữ nguyên một tư thế lâu quá, phần thân trái đã tê rần, cánh tay nhức mỏi.
Thở hồng hộc tại chỗ, Kiều Vũ nằm im để lấy lại một chút sức lực, ngoài trời mới sáng nhẹ, chứng tỏ thời gian vẫn còn rất sớm.
Từ lần đến lượt, cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị nữ chủ tính kế, ai có thể nghĩ được trong nước lọc cũng có thuốc mê cơ chứ!
Đến bây giờ rồi mà cô vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, muốn nhắm mắt thêm một lúc nữa, không muốn tỉnh sớm như vậy.
Chỉ là, cô không chấp nhận thua cuộc như thế, chưa phản kháng làm sao biết thắng lợi sẽ thuộc về ai.
Vươn tay về phía trước, ngón tay bị cứng đơ, Kiều Vũ đành phải từ bỏ việc cầm điện thoại, đổi lại là từ từ đẩy nó lại gần.
8h là bắt đầu thi, vậy cô phải tìm kiếm trợ giúp một cách nhanh nhất, cố lấy lại tinh thần trước 7h30.
Không phải Thư Kỳ muốn cô lỡ mất kì thi này sao? Vậy cô càng không cho cô ta thực hiện được!
Màn hình lại sáng lên, thì ra là Lãnh Tinh Duệ gọi đến.
Điện thoại bị ướt sũng cũng không hỏng, thế nhưng nó lại rất khó điều khiển.
- Alo, Tinh Duệ, chào buổi sáng.
Giọng nói khô khan có phần đứt quãng truyền đến đầu dây bên kia.
Tay Lâm Trác Vỹ hơi run, cậu há miệng thở dốc, không biết phải nói gì lúc này.
Lãnh Tinh Duệ vừa về ký túc xá liền nôn nóng không chịu ngủ, trước đó anh còn muốn lần đến chỗ Kiều Vũ nhưng cậu lại ngăn lại.
Nghe được nỗi lo của Lãnh Tinh Duệ, cộng thêm việc anh định thức trắng không ngủ, làm bạn thân, tất nhiên Lâm Trác Vỹ cũng không mặc kệ anh được.
Vậy nên hai người thống nhất là cùng nhau ngồi nhìn điện thoại cả đêm, chỉ cần Kiều Vũ nháy máy đến thì sẽ bất chấp tất cả mà xông đến.
Đợi mãi không thấy gì, nhưng lại sợ có thể là Kiều Vũ vẫn đang ngủ, cả hai đành nhẫn nhịn đến bốn giờ mới dám gọi.
Cả chục cuộc đều vang lên tiếng tút tút rồi biến mất, Lãnh Tinh Duệ liền lo lắng đến tái cả mặt.
Giờ nghe được giọng thều thào yếu ớt của Kiều Vũ, Lâm Trác Vỹ liền biết đã có chuyện xấu xảy ra rồi.
- Kiều, Kiều Vũ, tớ là Lâm Trác Vỹ bạn của Tinh Duệ, cậu đang ở đâu đấy?
Máy vẫn còn chứng tỏ là không phải bị bắt cóc hay nhốt ở đâu đó, vậy chỉ còn một thứ đó là cô vẫn đang ở ký túc xá.
Kiều Vũ lê người, muốn chống tay ngồi thẳng dậy nhưng không được. Cơ thể mềm oặt như cọng bún, chỉ dịch chuyển tư thế một chút thôi cũng khiến cô lảo đảo.
Nhắm mắt lại, cô nói:
- Tớ ở ký túc xá, các cậu, có thể nhờ ai lên đây giúp tớ được không?
Chỉ con gái mới được ra vào, hơn nữa bên ngoài còn có bác gái ngồi canh, phải đối chiếu thẻ học sinh thì mới lên được.
Lâm Trác Vỹ co rút miệng, cậu khó khăn lắm mới mấp máy ra được một từ:
- Được!
Không hiểu sao cậu hơi bất an về việc này, đừng nói là Lãnh Tinh Duệ đang có ý tưởng như thế nhé?!
Trời ơi!!!