- Mới sáng sớm đã đòi chìa khóa là sao? Hai cô lên có việc gì?
Bác gái đầu ổ gà hung thần ác sát mà bắn nước bọt tứ tung.
Đang trong giấc mà bị gọi dậy, cảm giác này đúng là quá khó chịu.
Nếu không nói được một lí do thuyết phục, bà nhất định không tha cho cả hai! Đừng tưởng là các tiểu thư quyền quý thì muốn làm gì thì làm!
- Khụ, cháu, bọn cháu là bạn của Kiều Vũ, sắp đến giờ thi rồi, bọn cháu có hẹn với nhau để ôn tập lại các dạng bài.
Lãnh Tinh Duệ và Lâm Trác Vỹ đều đeo khẩu trang, cả hai chỉ lộ ra đôi mắt sáng và một chút đường cong mũi thẳng tắp.
- Hẹn nhau trước mà không đưa chìa hả? Thôi thôi, nốt lần này đấy, cầm rồi đi đi.
Vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, bà không kiên nhẫn mà vứt chìa khóa lên bàn, gãi đầu đi vào phòng rồi ngủ tiếp.
Lâm Trác Vỹ vuốt mồ hôi trêи trán, than nhẹ:
- Không hổ danh là bà chằn của ký túc xá nữ, dữ hơn bên mình nhiều.
May mắn Lãnh Tinh Duệ giả vờ bị ho, 3/4 mặt che đi, cộng thêm trời hơi sầm tối nên không ai thấy gì bất thường cả.
Nắm chặt chìa, Lãnh Tinh Duệ bước nhanh vào trong.
Dáng người cao lớn có phần thô cuồng làm những nữ sinh nghé mắt nhìn.
Lâm Trác Vỹ vội vàng giữ váy, đi ngang hàng với Lãnh Tinh Duệ để che chắn cho cả anh.
Đi như cuồng phong thế này, tung váy chắc chết quá!
“Cạch”
Mở ra được cửa phòng.
Cả hai nhẹ nhàng bước vào, cố không phát ra tiếng động.
Không biết Kiều Vũ đang bị làm sao, vậy nên mọi thứ đều cần cẩn thận.
- Tinh Duệ, phải thử các phòng à?
Lúc gọi điện đến, quên mất hỏi luôn là Kiều Vũ đang ở đâu, giờ Lâm Trác Vỹ hơi hối hận.
Đúng lúc này, tiếng “tõm tõm” vang lên ở căn phòng nhỏ bé phía cuối.
Có mấy lần tài xế không đến đón sớm, cả hai cũng lội mưa về nhà, nghe cái tiếng này tất nhiên cả hai đều biết nó là gì.
- Vào đó xem thử không?
Lâm Trác Vỹ quay đầu hỏi anh.
Mắt Lãnh Tinh Duệ tối lại, cả người như đang ấp ủ bão tố.
Nếu không nhầm thì ba phòng sạch sẽ và sáng sủa nhất là dành cho học sinh ở. Vậy tại sao giờ lại có người sống tại nơi để đồ?
Tốt nhất là không phải Tiểu Vũ.
- Kiều Vũ, cậu bị sao vậy?
Ai có thể ngờ, vừa mở cửa ra thì gặp được cảnh tượng như thế này?
Cả người Kiều Vũ ướt đẫm, da thịt nhợt nhạt vì bị ngâm nước lâu, mỗi bước đi đều chậm rãi không có sức lực.
Lâm Trác Vỹ hoảng hồn tránh nhanh, cậu vươn tay đẩy Lãnh Tinh Duệ vào phòng rồi đóng cửa.
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ xem…
Anh mở tủ quần áo ra, mải móng cầm chiếc áo dày rồi khoác lên người cho Kiều Vũ.
Nhìn thấy cô chật vật thiếu sức sống thế này, trái tim Lãnh Tinh Duệ đau đớn không nói thành lời.
- Tinh Duệ, cậu đến rồi à? Tớ mệt quá! Rất mệt!
Mắt vẫn chưa nhìn rõ người đến là ai, đầu ong ong như búa bổ.
Kiều Vũ dựa người vào Lãnh Tinh Duệ, thở hổn hển.
- Đi, đi ra ngoài, bác sĩ đã có mặt rồi. Chúng ta không thể chần chừ thêm nữa.
Ôm cả người cô vào lòng, sự buốt giá vây quanh hai người.
Lâm Trác Vỹ thấy hai người ra thì vội vàng rút điện thoại, điên cuồng chụp cả căn phòng.
Nhân chứng vật chứng đều phải có đầy đủ, chẳng cần biết kẻ đứng sau là ai, thế nhưng kết cục nhất định là chết chắc rồi.
Dọc đường đi, ai ai cũng tò mò nhìn ba người.
Có chút người quan tâm tiến đến hỏi han đều bị Lâm Trác Vỹ lấy lí do bạn bị ốm để cho qua.
Trời đã bắt đầu có ánh sáng, bóng dáng ba người in lờ mờ trêи mặt đất, tất cả đều đan chéo vào nhau.
Dường như những cô đơn, khổ sở của Kiều Vũ ở kiếp trước đã được thay đổi.
Giờ cô không còn một mình nữa, sẽ có người hỏi han khi cô bị bệnh, một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, những người bạn hay ồn ào nói nhiều nhưng rất thật lòng như Lâm Trác Vỹ.
Tất cả, đều đang phát triển theo một hướng rất tích cực.
Thật giống như nơi này mới là thế giới thuộc về Kiều Vũ vậy.
Một nơi đầy sự ấm áp vui vẻ và hạnh phúc.