Đoàn làm phim đang vào thời gian nghỉ trưa, tất cả mọi người vừa dùng cơm vừa tán gẫu. Trong lúc họ quay phim thì trên mạng xã hội đã rất nhanh bùng nổ tin tức về hai đoạn video tự tay Hạ Tuyết đăng.
Bây giờ chủ đề của họ là liệu Hạ Tuyết có phải là người xấu hay không?
Từ lúc vào đoàn, thái độ của Hạ Tuyết rất hòa đồng thân thiện, đồi với bất kỳ ai cô cũng tươi cười chào hỏi. Khác hẳn với Hà Lạc Tâm lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, tạo cho người ta cảm giác không mấy gần gũi.
"Chuyện này là do Phương Phương tự biên tự diễn, không liên quan gì đến chị Tuyết cả! Đoạn video trong phòng khách nhà họ Hạ không phải đã chứng tỏ điều đó rõ ràng hay sao?"
Giang Hồng Nguyệt đặt đũa xuống nghiêm giọng nói.
"Biết là như vậy, nhưng nếu lúc trước chị Tuyết của cô không ám chỉ thì ai lại tự đào hố chôn mình, theo tôi thấy trong chuyện này dù là trực tiếp hay gián tiếp gì, thì chị Tuyết của cô vẫn không thoát được đâu!"
Một người phụ trách phục trang phân tích.
"Phương Phương là loại người gì, đâu phải mấy người không biết, cô ta bình thường thích nịnh bợ người giàu, có khi do cô ta tự nghĩ chị Tuyết và cô Hà có xích mích, chỉ cần lấy lòng được chị Tuyết thì sẽ thay đổi được số phận phải làm trợ lý nhỏ nhoi."
Giang Hồng Nguyệt không phục phản bác.
"Nghe cũng có lý đó! Cái cô trợ lý Phương Phương đó bình thường nhân phẩm đã chẳng ra gì, chuyện xu nịnh Hạ Tuyết, hãm hại Hà Lạc Tâm biết đâu thật sự xảy ra đó. Còn nhớ sáng nay không? Cô ta lẻn vào phòng phục trang làm gì đó, sau đó thì trang phục diễn của Hạ Tuyết bị rách, trùng hợp là hôm qua cô ta và Hạ Tuyết vừa gặp nhau. Hạ Tuyết từ chối cô ta thẳng thừng nên khiến cô ta cắt đồ báo thù!"
Một người khác đồng tình với lời nói của Giang Hồng Nguyệt.
Lời bàn tan vẫn diễn ra sôi nổi, cách đó không xa, Phương Phương trốn ở một góc nghe mọi người bàn tán về mình, cô ta vô cùng tức giận, rõ ràng trước kia là Hạ Tuyết ngầm chỉ đạo để cô ta làm chuyện xấu, bây giờ lại lật mặt không nhận, còn đem hết tội lỗi trút lên đầu cô ta. Báo hại cô ta từ sáng đến giờ phải trốn ở một góc, lén quan sát hành động của tất cả mọi người. Chưa kể là người quản lý chị Kiều cứ không ngừng gọi điện, phen này cô ta đúng thật là trở thành con chuột qua đường, ai thấy cũng muốn đuổi đánh.
Phương Phương siết chặt điện thoại, đã vậy thì cô ta sẽ cùng Hạ Tuyết ôm nhau chết chung!
Trong lúc đó, Hạ Tuyết vừa ăn xong bữa trưa của mình, cô đang nhâm nhi ly trà gừng nóng để dễ tiêu hóa, vừa xem kịch bản cho phân đoạn kế tiếp.
Hạ Tuyết rất siêng năng, chỉ cần là thời gian rảnh cô đều nghiền ngẫm kịch bản kỹ lưỡng. Mặc kệ tin tức trên mạng, Hạ Tuyết chú tâm vào phân đoạn miêu tả đánh nhau trên không. Cảnh này phải treo dây cáp, bản thân cô lại có chút sợ độ cao nên thành ra tạo nên bốn năm phần sợ hãi.
"Chuyện thất đức nào cũng dám làm lại sợ một cảnh treo dây cap đánh nhau à?"
Giọng nói mỉa mai của Hà Lạc Tâm gây chú ý đến Hạ Tuyết.
Rời mắt khỏi kịch bản, ngẩng đầu nhìn cô ấy, Hạ Tuyết tỏ ra khó hiểu khi đột nhiên Hà Lạc Tâm đến bắt chuyện với cô. Nếu cô nhớ không lầm, từ sáng đến giờ cô ta không hề cho cô sắc mặt tốt!
"Liên quan gì đến cô à?"
Hạ Tuyết thấp giọng hỏi.
Nếu đối phương không mang theo ý tốt, cô cũng không cần dùng thiện ý để đáp trả. Cô muốn giúp nguyên chủ thành người tốt, không có nghĩa là sẽ trở nên ngu đần, mặc cho người nào muốn đè đầu cưỡi cổ cũng được.
"Không liên quan đến tôi. Nhưng chuyện của Phương Phương thì có liên quan đến cô đó! Tại sao cô năm lần bảy lượt muốn hãm hại tôi? Tôi đã đắc tội gì với cô?"
Hà Lạc Tâm chất vấn.
"Ai nói tôi muốn hãm hại cô? Cô không có bằng chứng thì đừng ở đây chụp mũ cho tôi!"
Hạ Tuyết xếp lại kịch bản ngay ngắn nói.
"Bằng chứng trên mạng còn chưa đủ hả?"
Hà Lạc Tâm quát lớn.
Mỗi khi đối mặt với Hạ Tuyết, quá khứ ở kiếp trước lại ùa về khiến cô không thể nào bình tĩnh được, tuy rằng gần đây cô ấy không giống lúc trước nhưng chung quy Hạ Tuyết vẫn là Hạ Tuyết, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
"Nếu cô xem rồi chắc phải thấy là tôi không đồng tình với hành động của trợ lý của cô mới đúng chứ?"
"Ha, không đồng tình hay là cô thấy chuyện lớn nên muốn phủi tay đứng ngoài? Tôi không tin người như cô lại có thể buông tha cho người khác dễ dàng như vậy!"
"Cô tin hay không là chuyện của cô, tôi nói tôi không có làm là không có làm, việc gì tôi phải nói dối chứ? Sáng nay vụ cắt trang phục tôi còn chưa tính với cô đâu!"
Hạ Tuyết lạnh giọng.
Ác cảm của Hà Lạc Tâm đối với cô đã quá lớn, bây giờ có giải thích thế nào cô ấy cũng sẽ không tin mà cho rằng cô đang ngụy biện, một khi đã vậy thì cô không cần nhiều lời làm gì cho mắc công.
"Tôi không kêu cô ta cắt trang phục của cô!"
Hà Lạc Tâm nói. "Cô cho rằng tôi sẽ tin cô hả? Chuyện lần này tôi không tính toán, tôi cũng không làm gì có lỗi với cô nên đừng có lúc nào cũng làm như tôi mắc nợ cô vậy! Từ đầu tôi đã nói, giữa chúng ta nước giếng không phạm nước sông thì mong cô thực hiện chuyện này cho tốt. Tôi còn phải xem kịch bản, không rảnh tiếp chuyện thêm với cô!"
Hạ Tuyết nói xong cầm lại kịch bản, Hà Lạc Tâm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô ấy cũng không nấn ná thêm giây nào liền trở lại chỗ của mình nhắm mắt tịnh dưỡng. Mấy ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, đã vậy, đó còn là những chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Nhiều lúc Hà Lạc Tâm rất hoài nghi liệu Hạ Tuyết có phải cũng trọng sinh như cô hay không? Nếu thực sự là như vậy thì cuộc chiến lần này sẽ vô cùng rắc rối.