Mới đầu, Thịnh Lãng cảm thấy mình thật lạc lõng, bởi trong thế giới này còn thiếu một người. Cũng không hiểu tại sao, nhưng anh vẫn luôn có cảm giác này.
Mãi đến khi gia đình anh chuyển nhà, anh gặp được một cô bé hướng nội và không có cảm giác tồn tại.
Trái tim anh đã lập tức trọn vẹn, giờ phút này anh mới có cảm giác mình đã hòa nhập với thế giới. Mỗi khi đến gần Thẩm Thiến, tim anh sẽ đập rất nhanh.
Anh muốn đến gần Thẩm Thiến, nhưng cô vẫn luôn cúi đầu trốn tránh, im lặng không nói một lời.
* * *
Hiếm khi phát hiện cô đang nhìn mình, anh mới xúc động mở miệng nói, mà mỗi lần vừa mở miệng, anh đều không kiềm chế được muốn nói thêm.
Thịnh Lãng vẫn đang trong thời kỳ vỡ giọng, giọng anh rất khó nghe. Anh thấy Thẩm Thiến vừa nghe thấy tiếng của mình liền bật cười. Anh còn tưởng cô đang chê giọng của anh khó nghe.
Thật ra, anh không hề giận cô, chỉ là anh cảm thấy xấu hổ, buồn bực vì cái giọng nói chết tiệt đó.
Để không làm Thẩm Thiến chán ghét, anh cố gắng giữ im lặng, chỉ âm thầm quan tâm cô, âm thầm giúp đỡ cô.
Có trời mới biết, lúc Thẩm Thiến bảo muốn anh nói chuyện với cô mọi lúc, anh sung sướng đến mức nào.
Nhưng cô lại rất nhát gan, chỉ cần có tiếng động, cô liền thu mình lại, giống như loài ốc sên sẽ thu mình vào vỏ khi gặp nguy hiểm.
* * *
Anh hiểu rõ tình huống trong nhà và cũng biết hoàn cảnh của cô, nhưng anh chỉ là người ngoài. Tất cả những gì anh có thể làm là đối xử với cô tốt hơn một chút.
Từ nhỏ đến lớn, các bạn đều bảo anh trông thật đáng sợ. Thật không ngờ, có một ngày, có người còn phát hiện anh có tài năng làm mẹ trời cho.
* * *
Mỗi khi gặp Thẩm Thiến, anh đều nghĩ rất nhiều thứ, sau đó anh sẽ kể lại tỉ mỉ cho cô nghe. Cũng may cô không chê anh nói nhiều.
Đôi khi, Thịnh Lãng cảm thấy rất bất lực vì thứ anh có thể cho cô rất ít. Nhưng điều Thẩm Thiến mong muốn là tình yêu của ba mẹ cô, anh không có biện pháp kiểm soát tình yêu của người khác. Vì vậy, anh chỉ có thể làm nhiều hơn một chút, vào những những lúc Thẩm Thiến muốn lùi bước, anh sẽ tự bước đến cạnh cô.
Anh một lòng muốn giúp đỡ cô vượt qua khó khăn.
Thời niên thiếu thật khó để nhận thức được thứ tình cảm phức tạp, nhưng anh biết mình đã dành cho Thẩm Thiến tất cả sự thiên vị và tình cảm chân thành nhất.
Anh chỉ biết đau lòng nhìn Thẩm Thiến nỗ lực học tập, hoặc nhìn cô một mình nỗ lực làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng, đôi mắt cô vẫn ngày một tối đi, cô đã cất giấu tất cả tâm sự trong lòng. Còn ở trước mặt mọi người, Thẩm Thiến lại đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng như cũ.
* * *
Anh chỉ mong Thẩm Thiến sẽ được hạnh phúc. Lần đầu tiên anh tặng hoa cho cô, là vào hôm nhà trường tổ chức lễ trưởng thành.
Trong lúc đang leo lên núi, nhìn thấy hoa hướng dương được trồng trong ruộng, anh đã tìm chủ ruộng để mua hoa và bị lừa mất một khoản.
Nhưng anh cảm thấy rất đáng giá, bởi vì anh đã nghe được câu trả lời thật lòng của Thẩm Thiến, giống hệt lần đầu tiên cô nhẹ giọng hỏi anh có thể tiếp tục nói chuyện với cô không?
"Thịnh Lãng, anh sẽ luôn ở bên em sao?"
Sao lại không?
* * *
Anh đã đặt cho Thẩm Thiển một chiếc bánh sinh nhật, nhưng do tiệm bánh xảy ra nhầm lẫn, lúc anh lấy được bánh thì đã muộn. Anh cầm chiếc bánh chạy một mạch về, gấp gáp bấm chuông cửa nhà cô.
Bởi vì anh biết Thẩm Thiến không thích ở một mình. Nếu đến sinh nhật lần thứ mười tám, Thẩm Thiến chỉ có một mình, chắc chắn cô sẽ rất buồn.
Thế nhưng, trong nhà không cô ai, anh sốt ruột gọi điện cho cô.
* * *
Nhìn thấy cảnh Thẩm Thiến ngồi trên lan can sân thượng, trái tim anh nhảy vọt lên cổ họng, hai chân nhũn ra, trong vô thức anh mở rộng hai cánh tay.
Đây là cái ôm đầu tiên của họ, nhưng cái ôm này không giống như Thịnh Lãng mong đợi.
Anh đỡ lấy Thẩm Thiến, người con gái ấy đang òa khóc trong ngực anh, toàn thân cô run rẩy. Cuối cùng cô cũng sẵn lòng nói ra hết uất ức của mình, nhưng sau đó thế giới của cô cũng sụp đổ.
Trái tim Thịnh Lãng như bị ai đó hung hăng đấm một cái. Anh chua xót nhắm mắt lại, tại sao bây giờ anh mới phát hiện Thẩm Thiến đã tuyệt vọng đến mức này.
Hai mắt anh đau nhức, suýt nữa thì đã khóc, anh không biết nên an ủi Thẩm Thiến như thế nào. Anh cảm giác bên trong Thẩm Thiến trống rỗng, bây giờ cô chỉ như một cái xác không hồn, mà anh chỉ có thể bất lực ôm cô thật chặt.
Anh cảm giác mình không thể sưởi ấm trái tim cô một lần nữa. Vì vậy anh chỉ có thể yếu ớt bày tỏ suy nghĩ của mình: "Thẩm Thiến, anh sinh ra vì em."
Anh muốn dùng câu này để động viên cô, nhưng cô lại hỏi anh có mệt không?
Làm sao mà mệt được, làm cho Thẩm Thiến vui mới là chuyện đáng kiêu ngạo nhất của anh.
* * *
Nhưng anh thực sự hoảng sợ, sau đêm đó, Thẩm Thiến trông có vẻ khá hơn, nhưng anh luôn cảm giác mình không thể bắt được cô nữa. Dường như Thẩm Thiến có thể biến mất trước mắt anh bất cứ lúc nào.
Anh quyết định dẫn cô đến gặp bác sĩ tâm lý, Thẩm Thiến cũng không chống cự. Cô giống như đã buông xuôi tất cả.
Lúc này anh vô cùng hối hận, khi nghe thấy Thẩm Thiến muốn anh từ bỏ cô, sự hối hận của anh đã lên đến đỉnh điểm.
Tại sao anh phải kiềm chế như vậy, lẽ ra anh nên sớm nói cho chú, dì biết họ đã đi quá xa, khi hết lần này đến lần khác phớt lờ cô.
Có vẻ như đã quá muộn để anh nói với họ.
Từ đôi mắt của Thẩm Thiến, anh có thể nhìn ra, cô đã không còn quan tâm đến ba mẹ mình nữa.
Thịnh Lãng rất sợ Thẩm Thiến sẽ xảy ra chuyện, anh không muốn rời xa Thẩm Thiến dù chỉ một bước. Thẩm Thiến sẽ không làm anh mệt mỏi. Tim anh đau quá, càng ngày càng đau.
Sau khi ca phẫu thuật của Thẩm Hoa thành công, Thẩm Thiến dẫn anh đi mua hoa, lúc chọn hoa cô rất bình tĩnh. Ánh sáng ấm áp chiếu lên người cô, như thể giây tiếp theo cô sẽ tan vào ánh sáng.
Thịnh Lãng lại nhìn thấy hoa hướng dương, anh đã tặng hoa cho cô. Thẩm Thiến lại nói cảm ơn anh. Trên thực tế anh không muốn nghe cô nói cảm ơn, anh hy vọng Thẩm Thiến sẽ nổi nóng bảo anh mua hoa cho cô. Mua hoa xong, một tay cô cầm hoa, một tay dắt anh phấn khởi đi về phía trước.
* * *
Anh tận mắt chứng kiến chú dì xin lỗi Thẩm Thiến, cũng nhìn thấy bọn họ ân hận, còn thấy được Thẩm Thiến nói với họ suy nghĩ thật sự của cô.
Anh cảm giác mình cũng sắp phải biến mất, có điều anh không còn gì hối tiếc.
Bởi vì anh đã thấy Thẩm Thiến kiên định đứng đó, bó hoa loa kèn đã biến mất, nhưng bông hướng dương vẫn rực rỡ như cũ. Anh muốn Thẩm Thiến có thể thoát khỏi thế giới đã khiến cô đau khổ.
Thịnh Lãng chưa bao giờ nói với Thẩm Thiến ngôn ngữ của loài hoa hướng dương là: Trong mắt anh chỉ có em, khắp nơi đều là em.