Xuyên Thành Phản Diện Cầm Tù Nam Chính Sống Sao Đây

Chương 1: Vị tổng tài này thật sự rất bình thường (Edited)



Lời bạn converter: Hứng lên nên edit luôn. Nhưng chủ yếu vẫn là convert rồi up...


.


.


.


Tiêu Dư An là một gã tổng tài.


Đại khái là vì ông hắn cha hắn đều là tổng tài bá đạo, cho nên nhà hắn luôn muốn bồi dưỡng hắn trở thành một tổng tài bá đạo.


Một gã tổng tài bá đạo, phải đẹp trai nhiều tiền, phải tà mị kiêu ngạo, phải cưng chiều người yêu, phải ngược luyến tình thâm, còn phải thạo 300 câu trích dẫn của tổng tài.


Đáng tiếc Tiêu Dư An chỉ có thể làm được người thứ nhất.


Thế nhưng không sao cả, Tiêu gia vững tin bọn họ có thể chế tạo Tiêu Dư An thành một gã khiến cho toàn bộ phụ nữ phải rung rinh, khiến tất cả đàn ông phải ghen tị, đi đến đâu tỏa ra hormone nguy hiểm đến đấy!


Tổng! Tài! Bá! Đạo!


Tiêu gia có vài câu gia huấn.


Không có thứ gì tiền không giải quyết được, nếu có, mình trả gấp đôi!


Cùng câu, có tiền đúng là muốn làm gì thì làm!!!


Nhìn hai câu gia huấn khiến lòng người phấn chấn, hùng hồn dõng dạc, khiến người ta phải rơi lệ, mọi người hẳn cũng hiểu được Tiêu gia muốn biến Tiêu Dư An thành loại tổng tài thế nào rồi.


Thế nhưng bản thân Tiêu Dư An không hiểu, hắn cảm thấy một chàng trai trung khuyển ấm áp cũng tốt vô cùng ấy chứ.


Người nhà bảo, này nhất định là do hắn còn chưa gặp được tình yêu đích thực.


Tình yêu đích thực của hắn, nhất định không thể là một người trắng - giàu - đẹp, nhất định phải là một người tầm thường, tốt nhất là nhân viên tầng chót của công ty họ Tiêu, cô không cần quá đẹp, nhưng nhất định phải "lương thiện", nhất định phải mang theo vầng sáng thánh mẫu, đối với tình địch phải thấu tình đạt lý, tuyệt đối không thể có đầu óc, đối với nam phụ phải khó bề từ chối, không đành lòng bày tỏ, đối với kẻ thù phải hoàn! toàn! không! có! lòng! báo! thù! Tốt nhất đôi khi ở trên đường lại nhặt được con chó con mèo, hoàn mỹ!


Hôm đó Tiêu Dư An tan tầm, bèn vừa hay đâm phải một cô.


Thật, sự, là, đâm, phải.


Bởi vì em gái nọ chạy vội trên sảnh công ty, đâm vào người hắn.


Cô em ngã choang xuống đất, nước mắt lưng tròng, chậu hoa trong tay cũng rơi vỡ.


Tiêu Dư An liền vội vàng đỡ người dậy: "Xin lỗi, chậu hoa này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường."


Vậy mà cô nàng vung tay, cả giận: "Ai cần tiền của anh! Mấy kẻ có tiền các người thật sự cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Xin lỗi tôi đi!"


???


Nhưng mà tôi xin lỗi rồi mà, Tiêu Dư An nghĩ thầm, hơn nữa còn là cô đụng tôi à nha.


"Xin lỗi." Tiêu Dư An cảm thấy cô em này có lẽ lãng tai, cho nên lặp lại, để thể hiện áy náy, Tiêu Dư An móc ví ra, "Bao nhiêu tiền, tôi trả cô."


"Ai cần tiền của anh!" Cô nàng vung tay làm rơi ví tiền của hắn.


???


Wow, cô ta thật không giống những con hàng yêu diễm kia, thật không biết giả vờ~


Làm một tổng tài bá đạo, Tiêu Dư An vốn nên nghĩ như thế.


Thế nhưng Tiêu Dư An chỉ cảm thấy cô em này đầu có vấn đề, hắn nhặt lại ví tiền, tuân theo ý nghĩ ngu si không chừng có thể lây, bèn phắn lẹ.


Sau khi Tiêu gia biết chuyện, cảm thấy có thể là style này không thích hợp Tiêu Dư An, vì vậy sắp xếp cho hắn một buổi tiệc rượu.


Tiêu Dư An ở tiệc rượu này gặp được một vị thiên kim đại tiểu thư.


Vị thiên kim đại tiểu thư này tên: Lâm - Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng* - Linh.


Tiêu Dư An không muốn đi cho lắm, hắn cảm thấy một người Trung Quốc bình thường sẽ không có cái tên gọi khó hiểu thế này.


Nhưng mà gia đình ép buộc gắt gao, Tiêu Dư An phải đi.


Gặp Lâm - Mị Điệp Băng Tinh Tử Phách Ly Dạ Hoàng - Linh, suy nghĩ đầu tiên của Tiêu Dư An là: Đệt, có người thật sự dám nhuộm tóc mình thành 7 màu kìa.


Ở cái thời đại mà 90 tuổi sẽ rụng tóc trọc đầu, việc làm của em gái này làm cho kẻ khác đau lòng biết bao nhiêu, cô cao cao tại thượng, 14 tuổi lấy được bằng bác sĩ, cô tinh thông cầm kỳ thi họa, trán có ấn hoa bỉ ngạn, cô cười lên...


Ồ, ít ra cô cười lên không có cánh hoa rơi xuống, không thì mấy nhà tư tưởng tôn trọng chủ nghĩa duy vật lại khóc ngất ở WC đi thôi.


Đối mặt với một thiếu nữ hoạt bát, xinh đẹp, hiểu biết như vậy, Tiêu Dư An chỉ nói hai chữ.


"Tạm biệt."


Người Tiêu gia tim rất đau, tim đau thắt, tim đau nhói.


Em gái thế này cũng chướng mắt, Tiêu Dư An mi rốt cuộc thích kiểu gì!


Bỗng dưng!


Tiêu gia chợt phản ứng kịp!


Đệt, Tiêu Dư An nó...


Nó! Có! Thể! Là! Gay!


...


Tiêu Dư An vốn muốn bảo bản thân thích người bình thường một tí, thế nhưng họ Tiêu đều quả quyết kết luận như vậy, Tiêu Dư An nhất thời cũng lười phản bác.


Bởi vì hắn chưa từng thích qua phụ nữ cũng chưa từng thích qua đàn ông.


E rằng hắn thật sự là gay.


Không ngạc nhiên là, hắn gặp được một thụ.