Thân thể Tiêu Dư An ngày càng tệ đi, hắn cũng không định dựa vào trị liệu đắt tiền để kéo dài cuộc sống của mình, Tiêu Dư An quyên góp giấu tên cho một bệnh viện, sau đó đem tài sản còn dư đều chuyển sang hết một tài khoản.
Làm xong những việc này, Tiêu Dư An lặng lẽ xuất viện, đến một viện dưỡng bệnh ở ngoại ô.
Đây là một viện dưỡng bệnh tương đối xa hoa, thậm chí đến cả gia đình trung lưu còn khó mà gánh nổi, không khỏi làm cảm khái: chủ nghĩa tư bản đúng là hắc ám! Nhuộm máu tươi của người lao động đó!
Tiêu Dư An quen thuộc dễ dàng tìm được một gian phòng tương đối xa hoa trong viện dưỡng bệnh.
Một chị gái nhân viên chăm sóc từ phòng đi ra, sau khi thấy Tiêu Dư An có hơi kinh ngạc: "Anh Tiêu?"
"Hôm nay tậm trạng hắn tốt không?" Tiêu Dư An hỏi.
"Vẫn còn được ạ."
"Thế sao? Vậy là tốt rồi."
"Anh Tiêu có muốn vào xem cậu ấy một chút không?"
"Ừm, phiền cô dặn người khác, bảo họ tạm thời đừng lên đến, nghe tiếng động cũng không cần để tâm."
"Vâng ạ." Chị gái chăm sóc gật đầu, nhẹ nhàng bước đi.
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra nhìn một phát.
Ừm, chuyện sau này của công ty đã xử lý xong, di chúc viết cũng không vấn đề gì.
Đương lúc Tiêu Dư An chuẩn bị rút điện thoại về, web tiểu thuyết mạng đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Tiêu Dư An cảm thấy hẳn là do mình đăng cái bình luận kìa nên họ tìm mình để diss, nếu là ngày thường, Tiêu Dư An căn bản không thèm liếc mắt tới.
Nhưng hôm nay lại không giống vậy, Tiêu Dư An theo lòng tò mò mà mở tin ra.
Vậy mà lại không phải diss.
Chẳng những không phải diss, mà người gửi tin cùng với nội dung đều khiến Tiêu Dư An kinh ngạc không thôi.
Tin là tác giả gửi, nội dung là một câu ngắn củn.
Chỉ có bạn hiểu y.
Tôi hiểu y?
Tiêu Dư An nghi hoặc, hiểu ai? Nam chính ấy à?
Nghi hoặc qua đi, Tiêu Dư An dẹp di động, đẩy cửa ra, tiến vào phòng.
Phòng sáng sủa rộng lớn, rèm cửa chạm đất khẽ nhấc lên theo gió trước khung cửa sổ sạch sẽ, giữa gian phòng là một chàng trai trẻ tuổi ngồi xe lăn đang bóp cổ một con mèo, đem nó nhấn vào bể cá vàng.
Hắn mặt không biến sắc nhìn mèo đang giãy giụa vì chết chìm, thậm chí nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu.
"Em đang làm gì vậy?" Tiêu Dư An đi tới cạnh hắn hỏi.
"Nhân viên chăm sóc nói nó thích cá, nhưng mà cá ở trong nước, nên tôi đang giúp nó." Giọng điệu chàng trai không chút mảy may gợn sóng.
"Thế sao..." Tiêu Dư An nhẹ giọng thì thào, "Được rồi, anh phải đi đây."
Chàng trai đột nhiên run rẩy cả người, nhìn về phía Tiêu Dư An rồi buông tay, mèo vội vã ra sức trốn thoát, khiến cho sàn nhà toàn là nước.
"Anh muốn đi bao lâu?" Chàng trai hỏi.
"Đời này không quay lại nữa." Tiêu Dư An trả lời.
Chàng trai gật đầu, tự mình đẩy xe lăn đến bên bàn trà, tay cầm lên một cái cốc trên bàn, hung hăng ném về phía Tiêu Dư An.
Cái cốc chính xác đập lên trán Tiêu Dư An, cơn đau và âm thanh cốc vỡ cùng nổ ra.
Tiêu Dư An bị đập đến nghiêng ngả, sau đó theo bản năng che tay trên trán, máu tươi thấm vào ngón tay của hắn, khiến trước mắt hắn nhuộm một mảng đỏ tươi.
"Anh còn nhớ anh từng nói gì trước mộ của mẹ không?" Chàng trai trẻ hỏi.
"Ừm, nhớ rõ." Tiêu Dư An hít một hơi, muốn giảm đi đau đớn và váng đầu.
"Anh nói gì!!" Chàng trai đột nhiên rít lên.
"Anh nói sẽ thay bà chăm sóc em cả đời."
"Còn gì nữa không!!!!"
"Nếu không làm được, anh sẽ đi chết...."
"Vậy đi chết đi."
"Anh... Anh cũng đã đem tài sản chuyển sang tài khoản em rồi, em..."
"Đi chết đi! Đi chết đi!"
"Em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, xin lỗi."
"Im miệng! Đi chết cho tôi!"
"Được." Tiêu Dư An đi đến cửa sổ sát đất, mở ra, sau đó từ tầng năm thả người xuống.