Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 106: Không cứu, không thể nào không cứu a



Đã nói lúc con người cận kề cái chết, sẽ nhìn thấy ký ức đèn kéo quân lúc sống.

Án Hà Thanh không biết mình hiện giờ có coi như là trạng thái này hay không, hắn nhìn thấy mình lúc nhỏ và các hoàng huynh cùng nhau ở thư viện đọc sách, đứa trẻ bảy tám tuổi lắc đầu nguây nguẩy, tiếng đọc sách lanh lãnh về việc nhà việc nước việc thiên hạ, hắn ngẩng đầu lên lần nữa, các hoàng huynh tất cả đều rơi vào kết cục thân thủ phân ly, mai táng đất vàng.

Hắn hoảng loạn mà đứng dậy lùi về sau, dường như muốn thoát khỏi tình cảnh này, trong lúc kinh hoàng đụng phải một người, là mẫu hậu của hắn.

Mẫu hậu của Án Hà Thanh đứng ở đằng sau hắn, dịu dàng nói: “Hà Thanh, con phải tiếp tục sống, con phải tiếp tục sống a.”

Nàng không ngừng mà lặp lại ba chữ tiếp tục sống, âm thanh càng ngày càng chói tai, đến cuối cùng âm thành biến thành thứ giống như muốn cát đứt lỗ tai, khuôn mặt cũng bắt đầu gớm guốc, nàng duỗi ra cánh tay, sống chết mà bóp chặt lấy cổ của Án Hà Thanh, trong miệng vẫn còn lặp lại cái câu tiếp tục sống.

Án Hà Thanh không có vùng vẫy, chính đang trong lúc hắn tưởng mình sẽ cứ như vậy bị sống sống bóp chết, tình cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, Án Hà Thanh bưng lấy cổ họng quỳ ở dưới đất, ngẩng đầu nhìn thấy trên cổng thành, phụ hoàng của mình đang hét lớn ‘trời cao mênh mông, tại sao hủy Nam Yến quốc ta, tại sao làm bị thương bá tánh Nam Yến quốc ta? Quốc gia thù hận, khắc cốt ghi tâm, thiên thu vạn đại không quên!!!’

Sau khi hét xong, phụ hoàng hắn dùng bội kiếm, một kiếm xuyên thủng cổ họng của mình.

Án Hà Thanh cảm thấy toàn thân mình rùng mình phát hàn, hắn muốn đứng dậy, đột nhiên bị một người đạp một cước, lăn xuống vũng bùn, bùn đất dơ bẩn tanh hôi dần dần chôn vùi hắn, hắn nhìn thấy tiên đế Bắc quốc cúi xuống liếc nhìn hắn: “Hửm? Vẫn còn một tên còn sống a, thôi vậy, tên này áp về Bắc quốc làm tù binh đi.”

Rồi sau đó, Án Hà Thanh đã tỉnh lại.

Ý thức dần dần quay về trong thân thể, Án Hà Thanh không kìm được nghĩ trong lòng: Thì ra mình lại không chết thành.

Án Hà Thanh từ từ mở mắt, rất muốn nhận biết mình đang ở nơi đâu, nhưng mà không biết tại sao, trước mắt hắn toàn là sương mù mờ mịt, bất luận hắn chớp mắt chà xát thế nào đi nữa, vẫn như cũ cái gì cũng nhìn không rõ.

Mình là… … mù rồi sao?

Cái ý nghĩ này bất ngờ từ đáy lòng Án Hà Thanh nhảy lên, ý nghĩ mình bị tàn ớn lạnh và hoảng loạn làm cho hắn sợ đến bỗng nhiên chống đỡ mình dậy, tìm kiếm xung quanh, rồi tỏ ra ngỡ ngàng vô trợ, bồn chồn bất an.

Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh đẩy cửa đi vào, ngay sau đó một giọng nữ vang lên: “A… … ngươi, khục, công tử, ngươi tỉnh rồi?”

Án Hà Thanh căn bản không có tâm tư trả lời, tay trái hắn hộ lấy mắt không ngừng mà ấn áp chà xát, dường như muốn đem sương xám trước mắt chà đi, nhưng chỉ có thể đem đôi mắt chà đến đỏ ửng.

Bước chân bên tai từ xa đến gần, tên nữ tử đó đưa tay kéo lấy cổ tay của Án Hà Thanh, cản lại động tác của hắn, nói rằng: “Đừng dụi nữa, ngươi không có mù, qua vài ngày thì có thể khôi phục rồi.”

Án Hà Thanh ngẩng đầu lên, híp mắt lại, nhưng lại chỉ có thể âm ỷ nhìn thấy được một đường nét mơ hồ: “Ngươi làm sao biết được?”

“Ngươi tin ta, ta… … công tử, tiểu nữ tử học qua một chút y thuật, cho nên công tử tạm thời cứ yên tâm, tin tiểu nữ tử một lần.”

Án Hà Thanh cúi đầu, đem tay từ trong tay của nữ tử đó rút về, lại hỏi: “Đây là nơi nào? Ngươi là ai?”

“Đây là ở một căn nhà gỗ nhỏ trong núi sâu rừng rậm, là nơi người hái thuốc và thợ săn thường hay dùng để dừng chân tạm thời, ta… … tiểu nữ tử họ Lâm tên Tham Linh.”

Án Hà Thanh không ngừng mà chớp chớp mắt, dường như cực kỳ không thích ứng với trạng thái nửa mù này, hắn quay đầu nhìn qua cái hình dáng mơ hồ đó, nhưng lại không cách nào nhìn rõ: “Ngươi tại sao lại cứu ta?”

Hô hấp người đó không hiểu tại sao lại đình trệ, trầm mặc trở xuống, chính trong lúc Án Hà Thanh tưởng rằng nàng không có dự định đáp lại, đột nhiên lại nghe thấy một giọng rất mà nhẹ: “Không có tại sao.”

Án Hà Thanh không hiểu nguyên do, gật đầu cảm tạ: “Đa tạ, mai sau nhất định sẽ báo đáp.”

Ngữ khí Án Hà Thanh bình ổn không hề gợn sóng, ngay cả đến lòng cảm kích cũng rất nhạt, hắn dường như không muốn tìm hiểu thêm nhiều sự tình hơn nữa, quay qua đầu không còn nói thêm tiếng nào. Người đó đợi một lát, sau đó lặng lẽ đi ra khỏi nhà gỗ.
— QUẢNG CÁO —