Cái gì gọi là. Đầu giường nhà dột chẳng chừa đâu, cái gì gọi là Dày hạt mưa, mưa, mưa chẳng dứt, cái gì gọi là Vải khâm* nhiều năm lạnh như sắt.
(*chăn gối)
Tiêu Dư An cảm thấy chính mình hôm nay xem như là được mở mang kiến thức rồi.
Chỗ ở của Án Hà Thanh, cái này được gọi là nhà ư, rõ ràng đây là phòng củi, đến cả bàn ghế cũng không có, chứ đừng có nói là chăn đệm than hỏa, một mắt nhìn vào, ngoài những bức tường vỡ nứt đầy lỗ, thì chỉ có một chồng củi lửa được chất chồng lên nhau trong một góc, Tiêu Dư An rất sợ lúc mình vừa ngẩng đầu, thì sẽ thấy trên xà nhà sẽ treo một cái mật đắng.
Thật là quá thảm rồi a… …
Ngoại bào của Tiêu Dư An đã cho Án Hà Thanh rồi, cái căn nhà này lọt gió, gió lạnh vừa thổi, sẽ khiến người nhịn không được mà run lẩy bẩy.
Dương Liễu An lo lắng nói: “Hoàng thượng, căn nhà này quá lạnh rồi, người… …”
Tiêu Dư An nói: “Thực sự có chút lạnh, Dương Liễu An ngươi về Tẩm cung giúp ta lấy áo bào đến đây đi.”
Dương Liễu An tuân chỉ rồi, bước chân vội vã đi ra khỏi căn nhà.
Tiêu Dư An quay đầu nhìn Án Hà Thanh đang đứng ở một bên, thấy người trên trán có máu, không nhịn được lại thở ra một hơi lạnh.
Ai đánh thế! Đánh hỏng dung nhan rồi thì phải làm sao! Cái khuôn mặt này còn phải dùng để trêu ghẹo khắp thiên hạ đó!
“Hồng Tụ, ngươi đi lấy thau nước nóng, rồi đi lấy chút thuốc trị thương tới.” Tiêu Dư An dặn dò Hồng Tụ.
Hồng Tụ gật gật đầu, cũng đi ra khỏi căn nhà.
Trong nhà tức thời im lặng, chỉ còn lại Tiêu Dư An và Án Hà Thanh hai người.
Tiêu Dư An ở trong nhà xoay hai vòng rồi cũng không tìm thấy chỗ có thể ngồi, dứt khoát ngồi đại lên trên chồng củi, thấy Án Hà Thanh vẫn còn đứng ở đó, vỗ vỗ đống củi bên cạnh mình: “Qua đây, ngồi.”
Án Hà Thanh không nhúc nhích.
“Có phải là lần trước ở trong nhà lao cắn một cái không đủ trút giận? Qua đây, cho người cắn thêm một cái nữa.” Tiêu Dư An đứng dậy, đem tay đưa đến gần miệng Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh nhếch môi, biểu cảm cũng chẳng thay đổi một chút.
“Yên tâm, ta đối với người không phải cái loại ý đó, nếu như có ý đó, thì sớm đã có hành động rồi.” Tiêu Dư An rút tay về, quay về ngồi lại trên chồng củi.
Trong con mắt có Án Hà Thanh cuối cùng cũng có chút động tĩnh, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn hướng Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An hơi mỉm cười, ung dung mà đối mặt với Án Hà Thanh.
Rất lâu, Án Hà Thanh cuối cùng cũng chịu mở miệng, hắn khàn giọng hỏi: “Vậy tại sao ngươi phải làm như vậy… …”
Tiêu Dư An một bản nghiêm túc: “Bởi vì ta là vốn ngoài nạp vào tài khoản của ngươi.”
Án Hà Thanh: “... …”
Tiêu Dư An: “Khục… … Thật ra là, bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng bị tổn thương, cho nên tất cả cũng đều là diện mạo của hạnh phúc.*
(*Dành cho ai chưa biết đây là bài hát Bởi vì tình yêu của Trần Dịch Tấn và Vương Phi - 因为爱情 陈奕迅 & 王菲, các bạn có thể search lên google nghe thử:))))))))
Tiêu Dư An hắn hát không ra lời nữa!
Biểu cảm lạnh lùng của Án Hà Thanh cũng có chút tan rã.
Tiêu Dư An nhịn không được cười vẫy vẫy tay liên tục: “Nói đùa, nói đùa, đừng giận nha, nói chung là ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không hề có ý đồ xằng bậy nào, còn như là vì cái gì, sau này nếu có cơ hội, ta có thể sẽ nói với ngươi, hơn nữa hiện giờ ngươi có thể lựa chọn có hoặc không tin ta.”
Án Hà Thanh ánh mắt sa sầm: “Nhưng mà lúc ở trong nhà lao… …”
Nam chính à ngươi có thể đừng thù dai như vậy được không?! Ta cũng chỉ là ở trước mặt ngươi rút kiếm thôi mà! Rút rồi sau đó ta cũng đâu có làm gì ngươi! Ngươi tại sao lại có thể nhớ tới bây giờ!
“Đó là bởi vì ta sợ ngươi.” Tiêu Dư An có sao nói vậy.
Ánh mắt Án Hà Thanh một thoáng qua không thể hiểu nỗi: “Sợ ta?”
Tiêu Dư An vẫn chưa giải thích, Hồng Tụ bưng một thau nước nóng bước vào, và đem thuốc trị thương đưa cho Tiêu Dư An: “Hoàng thượng, nước lấy xong rồi ạ.”
Tiêu Dư An cầm lấy thuốc: “Vất vả ngươi rồi, đúng rồi, trâm ngọc cũng đưa cho ta đi.”
Từ chỗ Hồng Tụ cẩn thận mà nhận lấy trâm ngọc, Tiêu Dư An vừa xoay người, thì thấy Án Hà Thanh mắt không rời mà nhìn chằm chằm cây trâm trên tay mình, Tiêu Dư An cười khúc khích, đi đến trước mặt hắn, đưa ra trâm ngọc: “Cho.”
Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An một lúc lâu, đưa tay ra lấy.
Nào ngờ Tiêu Dư An đột nhiên rút tay lại, nụ cười không đổi: “Khoan đã, bàn một điều kiện.”
Án Hà Thanh chỉ lấy được không khí, không gấp cũng không giận, âm thầm mà đối mặt với Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An nói: “Ngươi đem mặt rửa sạch sẽ, đắp thuốc xong, cây trâm này ta sẽ trả lại cho ngươi.”
Biết rằng cứ tiếp tục dùng than đen bôi lên mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Án Hà Thanh đi đến trước chỗ thau chứa nước, ngâm vào nước bắt đầu rửa mặt, Tiêu Dư An một mắt cũng không chớp nhìn hắn.
Nước sạch trong thau dần dần biến thành đục ngầu, Án Hà Thanh rửa sạch mặt mày và đôi tay, ngẩng đầu lên.
Trong con mắt là thiên sơn vạn thủy, giữa môi và lưỡi thủy quang liễm diệm, ngươi nhìn xem cái thanh quang nguyệt huy, ngươi nhìn xem cái vạn gia đăng hỏa, toàn bộ đều là vùng trán tuấn dật của hắn; ngươi lại nhìn xem cái sùng sơn tuấn lĩnh, ngươi lại nhìn xem cái trùng loan điệp chướng này, toàn bộ đều là sống mũi cao thẳng này của hắn.
Tiêu Dư An Cảm than không ngớt: Ôi! Đôi mắt này. Ôi! Đôi lông mày này. Ôi! Đôi môi này. Ôi! Cái nhan sắc này.
Án Hà Thanh chà sạch sẽ mặt, đem ánh mắt lộ ra rớt vào ngọc trâm trên tay Tiêu Dư An.
Nhìn cái gì mà nhìn, có nói là không trả ngươi đâu, đừng có dùng ánh mắt sáng quắc đó mà nhìn a, biết là ngươi phải dùng nó để cưới vợ.
Tiêu Dư An đem trâm ngọc đưa cho Án Hà Thanh, mỉm cười nói: “Cất cho tốt, dẫu sao cũng là di vật của mẫu hậu.”
Án Hà Thanh toàn thân cứng ngắc, nhìn Tiêu Dư An, mắt tràn đầy kinh ngạc.
Chuyện của trâm ngọc, hắn chưa từng nói với bất kỳ ai ở Bắc quốc!
Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của Án Hà Thanh, Tiêu Dư An xoay người đối với Hồng Tụ nói: “Hồng Tụ, ngươi ra bên ngoài nhà trước đợi chút, và tạm thời đừng để ai vào đây.”