Tiểu công tử giương giương miệng, dường như muốn nói gì đó, Tiêu Dư An không có dự tính nghe, cười nói: “Các cậu cứ chơi trước, tôi cùng vị này của nhà tôi nói chuyện một chút, một lát nước đến bồi các cậu, thất lễ.”
Hắn còn nhấn mạnh ba chữ ‘của nhà tôi’ này.
Nói xong Tiêu Dư An cũng không có đợi ai đáp lại, kề vai cùng Án Hà Thanh hướng nơi không người đi tới, đi được một đoạn thời gian, đợi đám người ở sau lưng cũng đều không thấy bóng dáng nữa sau đó, Tiêu Dư An ôm lấy eo của Án Hà Thanh, đem người chống ở bên thân con ngựa, hỏi: “Chịu ủy khuất rồi ư?”
Án Hà Thanh lắc lắc đầu.
Tiêu Dư An đang suy nghĩ: “Ta cảm thấy ta nên đi làm một chút biển treo nhỏ, trên đó viết lên Tiêu Dư An cá nhân chuyên thuộc, sau đó dán lên người ngươi, để tránh yêu ma quỷ quái gì đó đều đến làm phiền ngươi.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng cong môi lên, đưa tay vén lên tóc mái của Tiêu Dư An hôn lên con mắt và trán của hắn, con ngựa ở sau lưng bị hai tên phu phu show ân ái đè đến mất khiên nhẫn, lắc đầu vẫy đuôi đạp chân.
Tiêu Dư An ơ một tiếng, thả Án Hà Thanh ra đi hỏi thăm con ngựa: “Ngươi làm sao vậy? Ăn cẩu lương ăn đến căng bụng rồi? Được được được, không đút nữa có được không nè?”
Con ngựa Oldenburg đó, với tính tình dễ thân ngoan ngoãn mà nổi tiếng, cảm nhận được sự an ủi của Tiêu Dư An, ngoan ngoãn mà dùng đầu cạ hắn, Tiêu Dư An có chút kinh ngạc vui mừng, ôm lấy cổ của con ngựa sờ lỗ tai của nó.
Án Hà Thanh một lời cũng không nói mà nhìn được một lúc, thấy con ngựa đó cạ Tiêu Dư An cạ đến không thể diển tả thêm, đưa tay đem đầu của con ngựa đẩy ra.
Tiêu Dư An sững sờ một chút, sau đó ôm lấy Án Hà Thanh chôn lên trên bờ vai của hắn cười, cười đến nổi hơi trên không tiếp hơi dưới, Án Hà Thanh vừa mới bắt đầu vẫn còn mặt lạnh, bị hắn cười đến nổi kìm không được, đưa tay thò vào bên trong áo vest ngoài của Tiêu Dư An ngăn cách bởi áo sơ mi trắng mà dụi vò cái eo mẫn cảm của hắn, Tiêu Dư An trốn tránh, xin tha mà nói: “Không cười nữa, không cười nữa, Án ca, đừng dụi nữa.”
Án Hà Thanh thu tay về, tiện tay chỉnh lại một chút y phục của hắn, Tiêu Dư An ngăn lại ý cười, bảo Án Hà Thanh tay trái nắm tay mình tay phải dắt ngựa, thong thả mà quay về.
Trong đám người đã không còn thấy thân ảnh của tiểu công tử, Trần Ca nói tiểu công tử có việc về trước, Tiêu Dư An gật gật đầu không có truy hỏi.
Một đám người vốn ở trong lòng còn đầy bất an, nhưng mà ai cũng có lúc lỗ mãng, quan trọng là Án Hà Thanh không có thật sự chịu ủy khuất, Tiêu Dư An thì cũng hiền hòa trở lại, đối với nhau tươi cười, một đám thiếu gia nhà giàu trẻ tuổi tinh lực dồi dào, rất nhanh đắm chìm vào trong sự kích thích và hớn hở trong cưỡi ngựa, sắc đêm dần dần bao phủ, trong trường đua ngựa bật lên ánh đèn, có người chậm rãi chơi mệt rồi, dần dần mà từng người một quay về nghỉ ngơi, trong trường đua ngựa có cung cấp thức uống, nhưng những người trẻ tuổi đó thượng lượng một chút, dự tính uống trà sữa.
Tiêu Dư An thân làm chủ nhà, đương nhiên nói để hắn mời, một đám người cũng vui lòng, ai nấy sôi nổi đem thứ mình muốn uống báo cho Trần Ca, Trần Ca liệt kê một danh sách đưa cho Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An vừa nhìn, những người này gọi trà sữa còn chia loại thành nhiều cửa hàng khác nhau, Tiêu Dư An chọn một cửa hàng mà mình thích hỏi Án Hà Thanh muốn uống cái gì, Án Hà Thanh không lên tiếng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Tiêu Dư An phản ứng trở lại Án Hà Thanh nào hiểu những thứ này, cười rồi vẫy vẫy tay nói không sao, để hắn quyết định.
Án Hà Thanh gật gật đầu.
Tiêu Dư An vừa đặt hàng xong liền nhận được điện thoại cửa hàng gọi đến, hắn nhận nghe: “Cái gì? Không thể giao hàng? Vậy tôi bảo tài xế của tôi đi lấy, ừm, gửi địa chỉ cho tôi.”
Lổ tai Trần Ca nhạy, sau khi nghe thấy hỏi làm sao vậy.
Tiêu Dư An cười rồi vẫy tay: “Không sao, đặt quá nhiều thôi.”
Trần Ca trông về một đám người, hiểu rồi mà gật gật đầu, nhưng mà rất nhanh hắn đã hiểu quá nhiều ở đây của Tiêu Dư An cùng quá nhiều mà hắn nghĩ, hoàn toàn không phải là cùng một chuyện.
Tài xế là lái Land Rover của Tiêu Dư An đem trà sữa đưa tới, sau đó gọi công nhân viên của trường đua ngựa đến giúp đỡ, cùng nhau xách vào trong đây.
Một đám người ngẩn tò te mà nhìn tài xế đem bốn mươi mấy lý trà sữa bày ở trước mặt Tiêu Dư An: “Tiêu tổng, bên đây là vị không đường trong cửa hàng đó, bên đây là ba phần ngọt, bên đây là bảy phần ngọt, bên đây là toàn ngọt, mỗi một mặt hàng đều có, tổng cộng bốn mươi tám ly, ngài đếm thử.”
Tiêu Dư An cười rồi nói một tiếng cảm ơn, tiền thưởng của tài xế trong tháng này tăng gấp đôi, sau đó tùy tay lấy một ly Macchiato bảy phần ngọt, cắm vào ống hút đưa đến bên miệng Án Hà Thanh: “Án ca, ngươi nếm thử.”
Án Hà Thanh tựa vào tay của Tiêu Dư An nhấp một ngụm, hơi hơi cau mày, xem ra không thích ứng với độ ngọt này.
Tiêu Dư An cầm lấy cái ly Macchiato mà Án Hà Thanh uống qua một ngụm, tự nhiên mà cắn lấy ống hút bắt đầu uống, sau đó lại lại cầm lên một ly trà, cắm lên ống hút đưa cho Án Hà Thanh, Án Hà Thanh thử rồi sau đó, đối với Tiêu Dư An gật gật đầu.
Hửm, thích uống trà, Tiêu Dư An ở trong lòng ghi nhớ một chút, lại cầm lên một ly trà trái cây đưa cho Án Hà Thanh thử, nhưng Án Hà Thanh hiển nhiên thích lý trước đó hơn.
Tiêu Dư An hiểu rõ trong lòng, lấy mặt hàng ba phần đường và không đường đưa cho Án Hà Thanh thử, Án Hà Thanh đã chọn cái ly không đường, Tiêu Dư An lại hỏi Án Hà Thanh còn muốn nếm thử những loại khác không, thấy Án Hà Thanh lắc lắc đầu sau đó, Tiêu Dư An gọi đến người phụ trách trường đua ngựa: “Những ly chưa mở đều mang đi tặng cho công nhân viên ở chổ này, hôm nay vất vả cho họ rồi.”
Một đám người trẻ tuổi bị cái hành động này của Tiêu Dư An show đến nổi nổi hết cả da gà, Tiêu Dư An thấy Trần Ca ngây người mà nhìn mình, cười nói: “Làm sao? Cậu cũng muốn uống của nhà này hay sao?”
Trần Ca vội vàng vẫy tay, đối với hai tên phu phu hận không thể dùng cẩu lương nhét chết người qua đường này nhượng bộ lui binh.
Rất không dễ dàng đã tan cuộc, cũng coi như thỏa thích, một đám người cáo biệt Tiêu Dư An, ai về nhà nấy.
Tiêu Dư An và Án Hà Thanh vừa về đến trong nhà, Tiêu Dư An đột nhiên nhận được một tin nhắn, là trợ lý mới Lục Nhân Gia gửi đến, nội dung là: Tiêu tổng, ngày mai vào thu nhiệt độ hạ thấp, ngài nhớ phải mặc thêm quần áo.
Tiêu Dư An xí một tiếng, gọi điện thoại cho tiểu trợ lý đã nghỉ thường niên, hỏi hắn người mới mời đến là trợ lý công tác hay trợ lý sinh hoạt, tiểu trợ lý mờ mịt mà đáp là trợ lý công tác, Tiêu Dư An lại xí một tiếng, sau đó đi nói với Triệu quản gia: “Ngày mai vào thu, làm phiền ông giúp Án Hà Thanh chuẩn bị vài bộ quần áo dày.”
-
Và giờ đây, Lục Nhân Gia đang gọi điện thoại với bạn, hắn đứng ở trên hành lang ngậm điếu thuốc, sớm đã trút bỏ cái bộ dạng nhút nhát mà hắn biểu hiện ra lúc ban ngày ở trước mặt Tiêu Dư An, ngữ khí hài hước mà nói với bạn bè: “Cái gì? Ông chủ cậu không xem tốt cậu? Tìm cơ hội cho hắn một khẩu đi a, vừa khẩu(giao) vừa quay video, chụp thêm vài bức ảnh trần truồng của ông chủ cậu, cái gì? Cảm thấy bẩn? Xía, cậu muốn tiền muốn chức vị thì không thể sợ bẩn, nếu không cậu tưởng rằng tôi là làm sao đi đến bước này?”
Một làn khói trắng từ trong miệng hắn chầm chậm phun ra, khói trắng lượn lờ rất nhanh tiêu tan trong bầu trời đêm.
-
Ngày thứ hai Tiêu Dư An vừa mới tỉnh dậy không bao lâu, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Hồng Tụ, còn là tin tức xấu.
“Cái gì? Hạng mục lần trước bàn bạc, bên phái của chính phủ nuốt lời rồi?” Tiêu Dư An nhíu mày lại.
Hồng Tụ nói: “Đúng, Tiêu tổng ngài biết đó, những loại hạng mục như này đều thích dựa theo tuổi tác nói chuyện, ngài quá trẻ tuổi rồi, bọn họ không xem trọng ngài, dự tính đem hạng mục cho công ty khác.”
“Nhưng mà lần trước Tần Ngọc… …”
“Cậu ta không phụ trách hạng mục này nữa.”
Dựa theo thường lệ, Tiêu Dư An sẽ không để ý một cái hạng mục, suy cho cùng công ty tập đoàn của hắn không thiếu tài nguyên, nhưng là lần này cùng chính phủ hợp tác, nói làm sao cũng có chút không cam tâm, Tiêu Dư An hỏi: “Người thứ ba là ai?”
“Hoàng Việt, công ty của Hoàng tổng.”
Tiêu Dư An trược tiếp phí một tiếng.
Thật con mọe nó là kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp!!!
Hồng Tụ nói: “Tiêu tổng, ngài còn nhớ Tiết tiên sinh không?”
Tiêu Dư An sững sờ: “Tiết Nghiêm?”
“Đúng, Tiết tiên sinh ở trong bộ phận chính phủ cũng rất có tiếng nói, sau khi ông ấy biết được chuyện này, nói là nguyện ý giúp đỡ chúng ta giật dây, nhưng mà… … ngài hiểu mà, qua lại với bọn họ, chỉ có một quy tắc củ.”
Tiêu Dư An than một hơi.
Hắn biết, tinh túy chính là uống uống uống, xã giao loại chuyện này, ai uống say thì người đó lose.
Hồng Tụ nói: “Tiêu tổng, hay là cứ đem hạng mục nhường cho bọn họ đi, chúng ta không thiếu một cái hàng mục như vậy.”
Tiêu Dư An nói: “Không nhường.”
Bởi vì không thiếu tài nguyên, Tiêu Dư An từ đó đến nay không đi xã giao, nhưng mà lần này Tiêu Dư An cứ nhớ về chuyện Hoàng Việt chửi Án Hà Thanh, làm sao cũng không muốn để Hoàng Việt như ý.
Hồng Tụ lại khuyên hai câu, thấy khuyên không được, chỉ đành đi an bài.
Bữa cơm rất nhanh đã an bài ổn thỏa, chính là tối nay, Tiêu Dư An buổi sáng đem Án Hà Thanh đưa đến trường đua ngựa, kéo lấy cà vạt của hắn mỉm cười nói: “Tối nay ta có việc, không thể đến đón ngươi rồi, cũng sẽ không về sớm, ta bảo tài xế của ta đến đón ngươi.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, cúi đầu ở khóe môi Tiêu Dư An hôn một cái, Tiêu Dư An đây mới cười hì hì mà thả cà vạt của Án Hà Thanh ra.
Tiêu Dư An lái xe đi đến công ty, đã chuẩn bị cả một ngày tư liệu để buổi tối đàm phán, gần đến chập tối cùng Hồng Tụ đi xã giao, Hồng Tụ là con gái, Tiêu Dư An nói gì cũng không chịu để cô ấy uống, thế là bảo người ở trong công ty tìm một người biết uống rượu đến để cản rượu.
Kết quả sau khi thấy người đó, Tiêu Dư An đã sững sờ một lát: “Cậu biết uống rượu?”
Lục Nhân Gia thẹn thùng mà cười nói: “Tiêu tổng tôi biết a.”
Tiêu Dư An đã bận rộn một ngày, nhìn thấy người mới nhớ đến cái tin nhắn ý vị không rõ ràng của hôm qua, Tiêu Dư An cau mày lại, không quá muốn mang người đi, nhưng mà thời gian quá gấp, không còn lựa chọn nào, Tiêu Dư An không nói gì nhiều thêm, nhanh chóng mang người lao nhanh tới địa điểm xã giao.
-
Tác giả có lời nói
Phiên ngoại ngày càng thả bay chính mình.
-
XueTu: Xem ra việc muốn gọi hết menu để nếm thử trà sữa là ước mơ không của riêng ai. =))))