Dương Liễu An một bước dài nhanh chóng lên trước, ôm xuống Hiểu Phong Nguyệt, gấp rút kêu lên vài tiếng, đôi mắt đỏ ửng dương như muốn có máu rơi ra.
Nhưng mà Hiểu Phong Nguyệt đã không còn hơi thở và mạch đập.
Tiêu Dư An cấp tốc từ trong lồng ngực của Dương Liễu An đã dường như tan vỡ ôm qua Hiểu Phong Nguyệt, để hắn nằm thẳng trên đất, hai câu không nói đã tiến hành khôi phục tim phổi.
Sau chu kỳ tuần hoàn của ba cái CPR, trong cổ họng của Hiểu Phong Nguyệt phát ra một tiếng oi bức, đột nhiên ho khan trở lại, sau đó dần dần mở mắt ra.
Tiêu Dư An một cái ngồi ụp trên đất, cả nửa ngày vẫn chưa hồi thần lại.
Đệt mợ!!!
Cũng hên là năm đó lão tử bởi vì làm tổng tài bá đạo, để ứng phó tình huống tình yêu đích thực của mình bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống nước, mà đi học cấp cứu.
Cũng hên là năm đó lão tử nghiêm túc học tập, không giống như vị tổng tài bá đạo kế bên, học được nửa ngày đã không học nữa, kết quả lúc thật sự gặp phải chuyện, lúc làm ấn nén ngoài ngực xém chút nữa đem xương sườn tình yêu đích thực nén gãy.
Hiểu Phong Nguyệt mở mắt ra, bởi vì cổ họng siết đến bị thương cả nửa ngày không có cách nào nói chuyện, hắn vừa nhìn thấy Dương Liễu An, rơi ra một hàng nước mắt, bắt đầu thút thít hu hu.
Dương Liễu An nắm chặt lấy tay của hắn, giọng nói nghẹn ngào run rẩy: “Tại sao a… … tại sao phải làm như vậy a… …”
Tiêu Dư An không thể tiếp tục nhìn được nữa, lên trước đẩy Dương Liễu An một cái, đem người đẩy vào trong lòng Hiểu Phong Nguyệt.
Còn hỏi cái rắm a! Ôm hắn đi!!
Một đôi tình nhân khổ tình ôm nhau mà khóc, Tiêu Dư An nhọc lòng mà lau lau mồ hôi lạnh bị dọa ra lúc nãy, vịn lấy bàn đứng dậy.
Dương Liễu An thả Hiểu Phong Nguyệt ra, lại muốn quỳ xuống với Tiêu Dư An, Tiêu Dư An vội vàng kêu lên một tiếng: “Đừng quỳ! Ngươi trước tiên đem hắn ôm lên giường, rồi rồi rót ly nước nóng tới.” Dương Liễu An đơ như gỗ mà nhìn Tiêu Dư An, cảm thấy chính mình có thể là nghe nhầm.
Tiêu Dư An cong ngón tay búng nhẹ lên trán của hắn, cười nói: “Ngơ ra đó làm gì?”
Dương Liễu An bất chấp tất cả, khom người ôm lên Hiểu Phong Nguyệt, nhẹ nhàng đặt lên giường, rồi cho người đắp chăn gọn gàng, đi rót nước nóng.
Tiêu Dư An đến sờ sờ mạch đập của Hiểu Phong Nguyệt,sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn, thở dài ra một hơi.
Cũng là phúc lớn mạng lớn.
Nhìn Dương Liễu An đút nước nóng cho Hiểu Phong Nguyệt, Tiêu Dư An đối với Hiểu Phong Nguyệt nói: “Ta biết ngươi bây giờ không có cách nào nói chuyện, ta hỏi ngươi câu hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu lắc đầu là được, câu hỏi thứ nhất, Cảnh dương cung này có phải có người đã nhận ra quan hệ của ngươi và Dương Liễu An?”
Mắt Hiểu Phong Nguyệt lộ ra đau khổ, gật gật đầu.
“Vậy có phải người đó có phải đem Dương Liễu An mà uy hiếp ngươi, sau đó sai ngươi đi hại Án Hà Thanh?”
Hiểu Phong Nguyệt lại một lần nữa gật gật đầu, Dương Liễu An hít thở càng nặng, phiền muộn vạn phần.
“Nghe thấy rồi chứ?” Tiêu Dư An lấy khuỷu tay đẩy đẩy Dương Liễu An.
“Hoàng thượng… …”
“Hắn bởi vì bảo vệ ngươi mới sử dụng biện pháp cuối cùng này, không phải thay lòng đổi dạ.” Tiêu Dư An thay Hiểu Phong Nguyệt giải thích.
Dương Liễu An rầm một tiếng quỳ xuống: “Hoàng thượng, chuyện này đều là do ta sai, hoàng thượng người muốn phạt thì phạt một mình ta thôi a!!”
Ngươi tại sao lại quỳ rồi, ngươi quỳ đến nghiện rồi à!
Hiểu Phong Nguyệt nghe thấy, đột nhiên lắc đầu, vùng vẫy muốn bò xuống giường, cùng Dương Liễu An quỳ cùng một chỗ.
“Được rồi được rồi!” Tiêu Dư An vội vàng đem Hiểu Phong Nguyệt ấn về giường, “Đều phạt, một người cũng chạy không thoát.”
Sớm đã biết kết quả sẽ như vậy, Dương Liễu An không biện bạch nữa, cúi người khấu đầu.
“Ngươi, và cả ngươi.” Tiêu Dư An mặt lộ nghiêm nghị, ngón tay chỉ chỉ Dương Liễu An rồi chỉ chỉ Hiểu Phong Nguyệt, “Đều bị khai trừ, khai trừ!”
Dương Liễu An nhìn trân nghẹn lời mà ngẩng đầu lên: “Hả… …?”
Tiêu Dư An nói lầm bầm: “Hả cái gì mà hả, đều đuổi ra khỏi cung.”
Nhất thời Dương Liễu An không biết đó là phạt hay thưởng, không biết phải trả lời như thế nào.
“Liễu An, ngươi chút nữa trước tiên đến Thái y điện, lấy chút thuốc trị thương, lấy nhiều một chút, sau đó thu thập một chút đồ quý giá, không có cũng không sao, rồi đi kiếm một chiếc xe ngựa, buổi tối đem theo Hiểu Phong Nguyệt, ở cửa phía đông của cung thành chờ ta.” Tiêu Dư An dặn dò.
Dương Liễu An đột nhiên phản ứng trở lại, sự mừng rỡ dường như làm choáng váng đầu óc của hắn: “Hoàng… … hoàng thượng? Ta, ta… … nhưng mà ta… …”
Tiêu Dư An cười nói: “Được rồi được rồi, mau đi chuẩn bị đi, thời gian không còn nhiều nữa.”
Từ trong gian phòng của Hiểu Phong Nguyệt đi ra, Tiêu Dư An chạy đến chỗ của Án Hà Thanh, giải thích với hắn nguyên nhân hậu quả của sự tình này.
Án Hà Thanh trầm mặc một chút, hỏi: “Ngươi dự định xử lý họ như thế nào?”
Tiêu Dư An chan chứa ý cười, cầm lên trái nho ở trên khay được đặt trên bàn, đưa vào miệng: “Kiếp trước của ta có một câu châm ngôn, thà kêu phá mười ngôi miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, cho nên hôm nay ta vẫn là Cupid – Tiêu.”
Đêm khuya người vắng, đăng hỏa vạn gia, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cung thành, thị vệ canh giữ cửa thành vội vàng cản lại, nào ngờ rèm vừa mở ra, người ngồi trong đó lại là hoàng thượng, xuyên qua cái rèm lờ mờ đó, vẫn còn có thể thấy bên cạnh hoàng thượng có ngồi một vị nam tử ngực ôm cổ cầm.
Tiêu Dư An nói: “Đừng lo lắng, ra ngoài đi dạo, một chút rồi về.”
Thị vệ tự nhiên sẽ không dám cản nữa, xe ngựa xuyên qua bức tường đỏ cao vút nặng nề, bánh xe nghiền qua, lưu lại vết tích trên đất tuyết, móng ngựa lộc cộc.
Đợi đến nơi không có người, xe ngựa dừng lại, người lái xe cởi mũ xuống, nhảy xuống xe ngựa, mở cửa xe ra, Tiêu Dư An bước xuống xe ngựa, chỉ một cái hòm trong xe ngựa nói với Dương Liễu An: “Ở trong đó toàn bộ đều là lộ phí, ngươi đem theo Hiểu Phong Nguyệt, một đường thẳng hướng về phía tây, ở nơi giao nhau của tứ quốc, có một nơi gọi là thôn Đào Nguyên, ngươi ở đó lập nhà, buôn bán trà và muối ăn, rất nhanh là có thể phát tài làm giàu.”
Dương Liễu An nước mắt chảy đầy mặt, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng đại ân đại đức, kiếp này Dương Liễu An không thể báo đáp, kiếp sau, nguyện lấy mạng để đền đáp.”
Tiêu Dư An cười rồi cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không cần đâu, kiếp trước ngươi đã dùng mạng đền đáp qua rồi, đúng rồi, Liễu An, ta nhờ ngươi chuyện này, 2 tháng 2 năm tới, nhờ ngươi về đây một chuyến, sau đó ở trạm dịch ngoài hoàng thành đợi một tinh tức, nếu như đến ngày 15 tháng 2 cũng không đợi được tinh tức, vậy thì ngươi hãy quay về, bất luận Bắc quốc xảy ra chuyện gì, đều không được quản, sau đó tốt lành qua ngày tháng, không được hỏi đến sự tình của Bắc quốc nữa.”
Dương Liễu An trùng trùng gật đầu: “Hoàng thượng ngươi yên tâm, ta nhớ kỹ trong lòng.”
“Đi đi.”
Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt cho Tiêu Dư An ra sức cúi đầu chắp tay hành lễ, sau đó điều khiển xe ngửa biến mất trong màng đêm sâu thẳm.
Tiêu Dư An cầm đèn hồi cung, đi ngang qua cửa cung thành, thị vệ gác cửa thành sợ đến mất sắc: “Hoàng thượng? Người tại sao lại quay về một mình, xe ngựa của người đâu?”
Tiêu Dư An cười đáp: “Đổi rồi.”
“Đổi rồi???”
“Đúng, đổi về hai trái tim chân thành.” Nói xong, Tiêu Dư An không quan tâm sự kinh ngạc của thị vệ, ngâm nga khúc ca nhỏ rời đi.
Đêm tuyết đã trở lại, sương trắng đầy đất, ánh trăng nhẹ lạnh trong suốt rọi xuống, cung điện nơi nơi nổi lên màu trắng, Tiêu Dư An đi được vài bước, nhìn thấy đằng trước đứng lặng im một người. Ước chừng là đã đợi khá lâu, trên vai của hắn bỏ quên nhưng đóm đóm tuyết trắng.
Tiêu Dư An đơn giản đem theo kinh ngạc, vài bước đi qua đó: “Đợi ta sao?”
Án Hà Thanh dùng con ngươi đen nhánh mà nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu.
Tiêu Dư An cùng hắn sánh bước cùng nhau, kỳ lạ mà hỏi: “Nơi đây khắp nơi đều là thị vệ, ngươi tại sao không bị bắt.”
Án Hà Thanh hồi đáp: “Tránh hết rồi.”
Tiêu Dư An đột nhiên ai ya lên một tiếng, quay đầu nhìn Án Hà Thanh: “Chết rồi, ta quên mất hỏi Hiểu Phong Nguyệt, là ai muốn hại ngươi.”
Án Hà Thanh nói: “Không sao cả.”
“Có sao chứ!” Tiêu Dư An phiền não, “Đây một chuyện không thành, ai biết được người đó tiếp theo sẽ lại dùng thủ đoạn gì nữa, mặc dù nói để Hồng Tụ đi điều tra, ba ngày là có thể tra ra kẻ đứng sau, nhưng mà, tra ra một người, lỡ như đằng sau vẫn còn người khác muốn hại ngươi thì phải làm sao… …”
Tiêu Dư An độc thoại một mình một phen, rồi sau đó cúi đầu trầm tư suy nghĩ một đoạn, đột nhiên búng tay một cái, đối với Án Hà Thanh nói: “Ta có cách rồi, một cách làm một mẻ, khỏe suốt đời!”