Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 67: Lời nói từ nội tâm



Tiêu Dư An triều sớm trở về, đùng qua bữa trưa sau đó nghỉ ngơi một chút, buổi chiều phê duyệt nửa buổi bản tấu, mắt thấy ngày gần đến hoàng hôn, hắn từ trong đống tập tấu ngẩng đầu dậy, cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Thị nữ thay thế Hồng Tụ đi vào khom lưng hành lễ: “Hoàng thượng, nên đùng bữa tới rồi.”

Tiêu Dư An gật gật đầu, trong lúc bừng tỉnh cứ cảm thấy có thể thấy được hình dáng của Hồng Tụ, hắn ngẩng ngơ mà nhìn cây trâm hoa đỏ thẩm bên bàn, trong ngực từng cơn từng con đau nhói. Tiêu Dư An đứng người dậy, muốn đi đến vườn thoáng thoáng khí, hắn đi ra ngoài cửa Tẩm cung, cái cảm giác kỳ lạ đó lại một lần nữa trào lên, hắn không rõ ràng mà đi qua đi lại, đột nhiên phản ứng qua lại cái gì đó: Sáng sớm ly biệt sau đó, hắn cả ngày hôm nay đều không thấy Án Hà Thanh đâu!

Tiêu Dư An đi đến trước cửa Tẩm cung, hỏi thị vệ gác cửa: “Án Hà Thanh hôm nay không có ca trực sao?”

Vài tên thị vệ úp úp mở mở tỏ vẻ không rõ, một tên thị vệ đáp nói: “Hồi hoàng thượng, Án Hà Thanh bị tạm thời điều đi cung điện khác.”

“Điều đi đâu?”

“Vĩnh Ninh điện.”

“Công chúa Vĩnh Ninh yêu cầu sao?”

“Hồi hoàng thượng, đúng vậy.”

Tiêu Dư An gật gật đầu, trong lòng không hiểu sao có chút thiếu vắng, hắn đi về Tẩm cung, nhất thời mất đi hứng thú dùng bữa tối, đứng ở cửa sổ trông ra vườn suy nghĩ chuyện sau này.

Nửa buổi, Tiêu Dư An đột nhiên cau mày.

Thị vệ lệ thuộc Nội vụ phủ, chuyện điều động nhất định phải thông qua bàn tay của Triệu công công, công chúa Vĩnh Ninh không thể nào một câu nói là tùy tùy tiện tiện đem người lấy đi.

Hơn nữa chuyện Vũ Ninh vương gia câu kết Nam Yến quốc phát động chính biến khiến cho cung điện trên dưới người người lo sợ, thân là hoàng tử Nam Yến quốc Án Hà Thanh nhất định là mục tiêu công kích, ở tình huống này còn đem hắn điều cho công chúa, nghĩ làm sao cũng khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.

Tiêu Dư An bỗng nhiên xoay người xông ra khỏi Tẩm cung, không quan tâm đến sự kêu gọi của thị nữ và thị vệ, chạy thẳng đến Vĩnh Ninh điện.

Đến Vĩnh Ninh điện vừa hỏi thăm, đúng như dự đoán, công chúa Vĩnh Ninh căn bản không biết chuyện này!

Ở đáy lòng Tiêu Dư An ngầm mắng mình sơ suất, nhanh chóng hướng Nội vụ phủ chức chưởng viện chạy đi.

Nội vụ phủ chức chưởng viện, Triệu công công nghe thấy hoàng thượng vội đến bỏ xuống tách trà, gõ gõ đầu gối từ từ mà từ trên ghế thái sư đứng dậy, cho Tiêu Dư An hành lễ: “Hoàng thượng.”

Tiêu Dư An nhìn vị người già vẻ mặt hiền từ này, ai lại có thể ngờ tới sau lưng của hắn là xương trắng chồng chất và máu chảy thành sông: “Triệu công công, ngươi cũng đã biết ta vì cái gì đến đây.”

“Hoàng thượng là do lão nô trông mà lớn, hoàng thượng đang nghĩ cái gì, lão nô làm sao có thể sẽ không biết chứ.” Triệu công công đáp, “Chỉ là hoàng thượng, trải qua chuyện của vài ngày trước, cái lòng phòng người này không thể không có a, không bằng hoàng thượng đừng có quản thêm nữa, lão nô nhất định sẽ cho hoàng thượng một đáp án vừa ý.”

“Triệu công công, không có bằng chứng, không thể ngông cuồng suy đoán.”

“Hoàng thượng, cho dù bây giờ không có, trợ tá của Vũ Ninh vương gia, chẳng lẽ ai ai cũng sẽ kín miệng sao? Đến lúc đó tất cả sự việc đều toàn bộ bị liên kết lại sau đó, có những người, cũng sẽ là kết cục như bây giờ, lão nô chỉ là cảm thấy không cần đợi nhiều mà thôi.”

Miệng của Tiêu Dư An nhấp thành một đường thẳng, hắn cũng biết Án Hà Thanh hiện giờ còn ở lại trong cung thêm nữa sớm muộn gì cũng sẽ bị hại, chỉ là không ngờ đến là sẽ nhanh như vậy.

Triệu công công che miệng ho nhẹ hai cái, cả con người trông ra càng thêm khom: “Hoàng thượng lúc còn nhỏ, rất nghe lời của lão nô, sau này hoàng thượng lớn rồi, lão nô cũng không có cơ hội gì hầu hạ hoàng thượng thêm nữa, giờ đây, hy vọng hoàng thượng vẫn có thể nghe lão nô khuyên thêm một câu, hoàng thượng a, có những vật, cho dù có thích thêm đi nữa, cũng không thể giữ a, vật đó luôn có thể thay thế, làm hư rồi không đáng tiếc, chỉ sợ trong thời gian hoàng thượng yêu thích nhất, sẽ làm hoàng thượng bị thương.”

Tiêu Dư An nhìn Triệu công công, nhất thời, vậy mà không biết đáp lại như thế nào.

Triệu công công nham hiểm cay độc như vậy, nhưng thế gian này, Tiêu Dư An có thể chán ghét bất cứ người nào, chỉ duy nhất không thể chán ghét hắn.

Triệu công công ở trong cung nhiều năm như vậy, làm tất cả mọi chuyện chỉ có một mục đích.

Bởi vì vững chắc của Bắc quốc, bởi vì an toàn của quân vương Bắc quốc.

Cho nên mặc dù hắn bị vạn người vứt bỏ, Tiêu Dư An cũng tuyệt đối không thể là một trong số đó.

“Hoàng thượng.” Âm thanh của Triệu công công đem theo khẩn cầu, già dặn và khàn khan. “Lần này, cũng nghe lão nô đi a.”