Cư dân mạng nhanh chóng tập hợp một nhóm lớn hóng chuyện, cầm kính lúp, không bỏ sót một manh mối nào.
Bình luận đầu tiên.
【Kể từ đó, hôn nhân đối với cậu ấy chính là con đường đi song hành cùng bóng tối, nỗi tuyệt vọng vô tận, tất cả những thứ tiêu cực dường như nhấn cậu chìm sâu. 】
Bình luận thứ hai.
【Trong số hơn 700 tin nhắn cậu ấy đã gửi, anh ấy không xem tin nhắn nào cả. 】
Trượt xuống phần trả lời bên dưới đều là khóc lóc thảm thiết.
【Ahhh! Cái gì mà đau đớn như dao đâm zậy nè! 】
【Tim tui như bị mũi dao xuyên qua ấy, đúng nghĩa đen luôn, tim toi đau quá man. 】
【Huhuhu, tại sao lại đối xử với Trì Trì như vậy, thầy Tạ như giáng một đấm vào tim toi ấy. 】
【 Tôi thật sự không phải kẻ xấu, nhưng Cố Thanh Trì rõ ràng vào lúc đó tinh thần không được ổn định lắm nhỉ? 】
Đoạn video Cố Thanh Trì trả lời phỏng vấn cách đây rất lâu lại bị đào lại.
Cậu bị rất nhiều phóng viên vây quanh, truy hỏi, ánh sáng trong mắt khẽ run lên, giống như nước mắt sắp trào ra, nhưng đứng ở đó, lại thể hiện ra vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, như thể việc đó không sao cả.
Cậu đối diện với máy ảnh nói.
【Không hạnh phúc.】
Phần bình luận có người rú lên.
【Cùng xem kìa, thật đau lòng...】
【Cảm thấy như sắp khóc ấy, lũ phóng viên chết tiệt, cái gì cũng hỏi! 】
【Nhìn lại vào thời điểm tin tức lộ ra, cậu ấy lại là người bị mắng chửi nhiều nhất...】
【Xem nội dung tin nhắn, Trì Trì muốn ly hôn, hơn nữa bộ dạng rất thống khổ. 】
【Tạ Lục Dữ thật sự không có vấn đề gì chứ? Tôi nghi ngờ anh ta có khuynh hướng bạo lực. 】
【Tôi muốn biết tại sao lại có tin nhắn như vậy, nhìn nội dung tin nhắn có thể thấy tâm lí của cậu ấy đang rơi vào tình huống rất tệ. 】
Họ thậm chí còn tìm thấy video và ảnh của Cố Thanh Trì khi cậu còn đi học.
Thậm chí có không ít hình ảnh của Cố Thanh Trì trên trang web chính thức của trường.
Có ảnh đeo găng tay trắng kéo cờ, có ảnh chơi piano trong bữa tiệc, thậm chí có cả ảnh chụp danh sách học sinh ba tốt.
Nhiều cư dân mạng lạc lối khi hóng chuyện.
【Vẻ đẹp của Trì Trì thật sự không còn từ nào có thể diễn tả, ảnh chưa qua photoshop đó hả! Nhân tiện, tại sao, tại sao người kết hôn với cậu ấy không phải là tôi chứ! Từ giờ trở đi, tôi chính là Tạ xấu xa, xấu xa không não. 】
【Không phải lo lắng, hai chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi, mấy người mặc sức mà ghen tỵ nhé.】
【Đáng ghét! Tôi tức giận rồi, bà có biết anh ấy mới vừa dỗ tôi bao lâu không?】
Còn có một đoạn video.
Máy quay hơi rung, trong video hình như là đại hội thể thao, Cố Thanh Trì đi giày thể thao, tất dài, quần đùi ngắn, có viền đen ở tay áo và bên hông quần, trông giống đồng phục thể thao mùa hè của học sinh.
Cậu vẫn đeo băng đô, tóc ướt bết trên trán, trên mặt còn có chút ướt.
Trông vô cùng khỏe khoắn, năng động.
Cậu sải dài bước chân, nhẹ nhàng, người chụp ảnh gọi cậu một tiếng, cậu liền quay đầu, đi về phía sau, khuôn mặt vẫn còn non trẻ, so với các đường nét trên khuôn mặt hiện tại thì có chút mềm mại hơn, giống như một thiếu nhiên tuổi đôi mươi ưa nhìn, đôi mắt cậu nhìn vào camera sáng ngời, nụ cười lộng lẫy như vầng thái dương nhỏ, tiếng cười trong trẻo giòn giã.
Người chụp ảnh cũng mang ý cười.
"Say cheese đi, tôi sẽ chụp cho cậu."
Cố Thanh Trì nghe xong liền bật cười, cũng không hiểu có chuyện gì buồn cười, nhưng khiến người nhìn thấy cũng muốn cười theo, cậu giơ tay thành hình chữ V rồi say cheese.
Sau đó cậu xoay người chạy đi, dần dần những người khác liền vây quanh cậu, còn có người khoác vai cậu đầy thân thiết.
Đứa trẻ ở độ tuổi này dường như không biết mệt mỏi, luôn luôn tràn đầy năng lượng.
Ở cuối video, chỉ có thể nhìn thấy cảnh phía sau lưng, nhưng ngay cả cảnh phía sau lưng trông Cố Thanh Trì cũng cực kì thu hút.
【Giống vầng ánh dương, cảm giác cả người đều tỏa sáng, hiện tại không phải là không tỏa sáng, mà cảm giác như cậu chính là mặt trời rực rỡ ấm áp nhất. 】
【 Tôi còn tưởng rằng Cố Thanh Trì tính tình bẩm sinh u sầu, hóa ra thời thiếu niên lại vui vẻ vậy như sao?! 】
【 A a a a, mama bắt đầu nổi giận rồi! Kết hôn là cái khỉ gì chứ, Trì Trì ngoan bây giờ đã không còn cười như vậy nữa! 】
*
Cố Thanh Trì hoàn toàn không biết gì về sự hỗn loạn trên mạng, tin nhắn WeChat mà Diệp Lí gửi, cậu cũng không nhìn thấy.
Điện thoại của cậu thường xuyên để ở chế độ im lặng, cậu rất dễ tỉnh, lúc ngủ phải thật yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có, cũng không sốt ruột muốn kiểm tra xem cả ngày có nhận được tin nhắn nào không, điều này sẽ khiến cậu vơi đi cảm giác lo lắng, phải rất lâu mới kiểm tra WeChat và tin nhắn.
Những người thân đều đã quen với khi nói chuyện với cậu thì phải mất một lúc lâu sau mới nhận được hồi âm.
Đến ngày thứ hai cậu mới bắt đầu làm việc.
Khác với những lần trước, lần này cậu là người mẫu duy nhất trong cả bộ ảnh.
Có rất nhiều thành viên đội ngũ trong cơ sở đang bận rộn, chỉ bởi vì một người mà phục vụ.
Cố Thanh Trì đến cùng với Cố Tạ và trợ lý của Cố Tạ, lúc cậu tới, bối cảnh còn chưa dựng xong, hai người được sắp xếp ở khu nghỉ ngơi.
Nhân viên rất thân thiện, văn hóa xã hội ở đây cũng có phần hơi khác so với ở Trung Quốc, nhưng nhìn chung vô cùng nhiệt tình, họ quan sát Cố Thanh Trì một cách quang minh chính đại, và tuyệt đối không giấu giếm sự ngưỡng mộ đối với vẻ đẹp của cậu.
Ngay cả những nhân viên đến đón Cố Thanh Trì vào ngày đầu tiên cũng khoa trương mà thở dài thườn thượt trước mặt cậu.
"Chúa ơi, con đã nhìn thấy con cưng của người rồi."
Sau khi Cố Thanh Trì ngồi một lúc liền có rất nhiều người đi ngang qua chào hỏi với cậu, trên bàn thậm chí còn chất đầy hoa hồng và sô cô la, rất nhanh còn có người mang tặng đồ uống và bánh ngọt cho họ.
Còn có rất nhiều người từ cửa sổ cách đó không xa thò đầu ra, nhìn dáng vẻ hình như là nhân viên bộ phận khác, nhìn thấy Cố Thanh Trì nhìn qua liền la hét.
"Nhìn mái tóc của cậu ấy đẹp làm sao, tôi lại cứ tưởng những miêu tả về Bạch Tuyết đều là đang lừa người, lại không ngờ hôm nay được gặp Bạch Tuyết phiên bản nam. "
"Tôi thích đôi mắt của cậu ấy."
Bọn họ luôn ở đây, cho đến khi tiếng giày cao gót chạm xuống mặt sàn phát ra từ hướng hành lang, dường như tất cả bọn họ đều đồng loạt giải tán.
Một người phụ nữ xinh đẹp đeo thẻ nghiệp vụ ngó đầu vào, cô lấy tập tài liệu đập vào khung cửa để thu hút sự chú ý, thỉnh thoảng quay lại nhìn, nói rất nhanh.
"Ellen đến rồi, nhanh, nhanh lên! Cà phê đã sẵn sàng! Kiểm tra đèn một lần nữa! Chuyên gia trang điểm sắp đến!"
Các nhân viên tại trường quay đang trò chuyện, cười đùa vui vẻ, nhưng sau khi nghe câu nói đó liền giống như một đàn cá, cuống cuồng tản ra.
Ellen, cái tên có chút phổ biến, nhưng ở đây, nó triệt để đại diện cho một bạo chúa.
Anh ấy bị thế giới bên ngoài gọi đùa là đại ác ma trong ngành thời trang.
Anh ấy cũng có thể được gọi là đại ác ma, danh hiệu này xuất phát từ một chương trình gameshow, chương trình này quay về một ngày của anh ấy.
Một ngày của anh ấy bận rộn đến mức chịu không nổi và chi tiêu cũng vô cùng phung phí, cực kỳ đặc biệt, anh ấy không chỉ gò ép bản thân mà còn đưa ra những yêu cầu như vậy đối với những người xung quanh.
Một khi thấy điều gì không vừa ý, anh ấy liền bắt đầu sẽ nổi nóng, không giấu giếm tính khí thất thường của mình, thậm chí còn mắng nhiếc thực tập sinh chỉ vì cho thêm một thìa đường vào cà phê khiến người đó hận không thể ôm nỗi nhục mà chết đi.
Nhưng anh ấy dường như rất khoan dung đối với Cố Thanh Trì.
Anh ấy thậm chí còn cho phép Cố Thanh Trì nghỉ một ngày, đợi đến ngày hôm sau mới bắt đầu chụp ảnh, điều này từ trước đến nay chưa từng xảy ra, anh ấy luôn chạy đua với thời gian, không bao giờ lãng phí một giây nào.
Anh ấy từng nói.
【Mỗi giây của tôi đều quý giá, nhưng với hầu hết mọi người thì không như vậy, chẳng hạn như một số người mẫu đến muộn bởi vì lý do riêng của họ mà làm chậm trễ công việc của tôi, có thể thay đổi nhân viên và người mẫu bất cứ lúc nào, bất cứ ai, nhưng tôi thì chỉ có một. 】
Khoảnh khắc Ellen bước vào phòng, hàng chục người trong trường quay lớn như vậy đều im lặng.
Anh ấy đeo một cặp kính râm, trước tiên nhìn thoáng qua một lượt, ánh mắt dừng ở trên người Cố Thanh Trì, sau đó đi nhanh về phía Cố Thanh Trì, đứng trước mặt Cố Thanh Trì, thậm chí còn tháo kính râm xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt của Cố Thanh Trì.
Tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ, anh đưa tay nâng quai hàm của Cố Thanh Trì, dùng một chút lực, để Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên.
Người bình thường sẽ tránh mắt đối mắt với người khác, nhưng Cố Thanh Trì thì không, cậu sẽ ngơ ngác nhìn qua, bởi vì lí do ánh sáng, đôi mắt cậu như tràn ngập những mảnh ánh sáng, lông mi dài cong cong tự nhiên theo hình vòng cung, thỉnh thoảng theo phản ứng sinh lý, cậu chớp chớp mắt, chậm rãi như cánh bướm đậu trên ngọn cây úa tàn vỗ vỗ đôi cánh của mình.
Cố Tạ cau mày, lên tiếng cảnh cáo.
Nhanh chóng được trợ lý bên cạnh Ellen nhỏ giọng giải thích.
"Thưa ngài, boss không có ác ý gì đâu, chỉ là dựa vào ngoại hình của người mẫu để suy xét về phong cách phù hợp của người mẫu, ngài phải biết, ảnh chụp luôn khác một chút so với người thật."
Lúc này Cố Tạ mới kìm nén được cơn tức giận, trong lòng hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở bản thân không được gây rắc rối cho công việc của Cố Thanh Trì.
Thấy Cố Tạ đã bình tĩnh lại, trợ lý lại vội vàng nói tiếp.
"Ngoài ra thưa ngài, chúng tôi sắp bắt đầu chụp ảnh, ngài có thể ở trong phòng tiếp khách, chúng tôi sẽ cung cấp đầy đủ các loại thức ăn và các hình thức giải trí."
Cố Tạ lại nhíu mày.
Lòng khoan dung của Ellen lúc này tựa hồ đã biến mất, anh ép Cố Thanh Trì nghiêng mặt sang một bên, ánh mắt dò xét từng li từng tí quét qua trên mặt Cố Thanh Trì.
Thật lâu sau mới buông ra, nhìn đồ uống cùng bánh ngọt nhỏ trên bàn, giọng điệu có chút giễu cợt.
"Ha."
Anh ấy nhìn lướt qua các nhân viên xung quanh, nhìn đến đâu mọi người đều cúi đầu xuống để tránh đi ánh mắt sắc bén.
"Đừng để tôi nhìn thấy nó ở đây lần nữa."
Rồi anh lại nói sang một bên.
"Thợ trang điểm, đến trang điểm cho cậu ta."
Trong quá trình đó, Cố Thanh Trì chỉ có thời gian để nói với Cố Tạ rằng không có chuyện gì cả, để Cố Tạ yên tâm.
Chuyên gia trang điểm bao quanh cùng với một số người mang theo hộp và những vật dụng nhỏ khác đến.
Mời Cố Thanh Trì ngồi trên một chiếc ghế cao ở một bên, nơi có ánh sáng tốt hơn một chút.
Ellen cũng ngồi ở đó, đưa tay ra, trợ lý nhanh chóng nhét vào trong tay anh một chồng album dày cộp, anh ấy nói với nhân viên trang điểm về các yêu cầu, trong suốt quá trình anh cũng liên tục đưa ra các đề xuất.
Bộ quần áo đầu tiên có màu trắng, chỉ có một chút trang trí bằng vàng, thương hiệu trong bộ ảnh thiên thần, thiết kế đồng bộ hơn, thậm chí còn có thiết kế của quân hàm.
Sau khi trang điểm xong, Cố Thanh Trì đi thay quần áo, thay quần áo xong, trước tiên là bị dẫn tới chỗ Ellen.
Ellen nhìn hơn mười giây, rồi gật đầu.
"Được."
"Được rồi, tiếp theo hãy đi theo tôi, nhiếp ảnh gia đã sẵn sàng."
Liền có người muốn đưa Cố Thanh Trì lên sân khấu để chụp.
Ellen đột nhiên lại hô lên.
"Dừng lại đã."
Cố Thanh Trì hiểu tiếng Anh, liền theo bản năng nghiêng đầu.
Ellen đến gần, liếc nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhìn, tầm mắt rơi vào tay Cố Thanh Trì.
Anh ấy nâng cổ tay Cố Thanh Trì lên, hơi kéo ống tay áo, lộ ra một vết sẹo trên cổ tay vừa mới lành, trông rất gớm ghiếc.
Có tiếng xì xầm từ đám đông xung quanh.
Ellen chậm rãi ngước nhìn Cố Thanh Trì.
Anh lại kéo ống tay áo của Cố Thanh Trì xuống, sau đó kiểm tra bàn tay còn lại của cậu chỉ phát hiện vết sẹo này, lại quay lại xem xét vết sẹo.
"Người mẫu hạng ba ít được chú ý cũng biết phải quý trọng thân thể."