Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 84



Tuy rằng mọi người đều giả vờ mang dáng vẻ điềm nhiên như không trước mặt Cố Thanh Trì, đôi khi nhắc đến thì đều nói không sao, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết, qua khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi.

Nhưng thực tế thì tình hình lại không tốt như vậy.

Công chúng không thể luôn chú ý đến chuyện này là thật, đợi qua đoạn thời gian này thì sẽ ổn cũng là thật, nhưng đợi đến lúc đó thì mọi thứ gần như đã chìm vào dĩ vãng, ngay cả tên của Cố Thanh Trì cũng sẽ không ai còn nhớ.

Đối với một nghệ sĩ đột nhiên trở nên nổi tiếng như Cố Thanh Trì, sự chú ý đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Công chúng rất khoan dung, nhưng cũng rất khó tính, bọn họ có thể vì đủ loại nguyên nhân mà dễ dàng yêu thích, những cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tùy tiện ghét bỏ.

Nếu công chúng bắt đầu ghét bỏ một người thì trong suốt cả quá trình người đó ko thể phản kháng, thậm chí thời gian cũng không thể xóa bỏ nó, bởi vì mỗi lần tiếp theo mà Cố Thanh Trì xuất hiện, mọi người sẽ nhớ lại vết nhơ này.

Sự nghiệp của Cố Thanh Trì đã cho thấy rõ những sự sụp đổ không thể cứu vãn.

Cho dù có rất nhiều tài nguyên đầu tư vào Cố Thanh Trì, cũng chỉ có thể trì hoãn một đoạn thời gian.

Tất cả mọi người đều đang chờ ngôi sao này từ trên trời rơi xuống.

*

Tiểu Khả gần đây rất nhàn rỗi, Cố Thanh Chì những ngày này về cơ bản thậm chí còn không có việc gì để làm, chỉ có việc tuyên truyền cho bộ phim, nhưng việc tuyên truyền cho bộ phim cũng không phải là trách nhiệm của bọn họ, Cố Thanh Trì chỉ cần nghe theo sự sắp xếp là được, cho nên công việc của Tiểu Khả cũng không có nhiều.

Các nghệ sĩ nổi tiếng luôn có vô số thông cáo và lịch trình dày đặc, đó là điều tất nhiên. Không có bông hoa nào là trăm ngày đỏ, huống chi giới giải trí là một vòng thích mới nới cũ, bất luận là đang ở công ty hay chính bản thân họ, họ đều phải trân trọng những ngày tháng mà mình còn đang được công chúng theo dõi và phải vắt kiệt tất cả những giá trị mà họ có khi còn nổi tiếng.

Mà hiện tại, liên tiếp mấy tháng Cố Thanh Trì đều không nhận được bất kì một thông cáo nào, điều này đại diện cho cái gì, Tiểu Khả hiểu rất rõ.

Tài nguyên chính là tất cả, là vinh quang, là tiền bạc, là địa vị.

Tiểu Khả rất buồn, cô ấy biết, Cố Thanh Trì rất khó để quay trở lại.

Cô ấy tuy còn trẻ nhưng đã vào ngành này rất lâu, từng chứng kiến quá nhiều ngôi sao xuất hiện vô cùng lộng lẫy nhưng rồi bởi vì một hành động vô tình mà giống như sao băng, nháy mắt thoáng qua.

Đây là điều mà Tiểu Khả đã vô cùng quen thuộc, cô ấy đã sớm học được cách thờ ơ với nó.

Nhưng lần này Tiểu Khả lại cảm thấy rất buồn.

Nỗi xót xa của mỹ nhân lúc bạc đầu hay anh hùng khi đến tuổi xế chiều cũng không đủ để diễn tả cảm giác này, cô tận mắt chứng kiến ngôi sao này được cẩn thận từng li từng tí nâng lên bầu trời, nâng niu cưng chiều.

Nhưng mà, hiện tại, cái giá để có được những tình yêu này, bây giờ đã phải trả lại gấp bội.

Ngành công nghiệp giải trí trông có vẻ hào nhoáng, những thứ phù hợp với cái sự hào nhoáng đó chính là sự tàn bạo không chút che đậy của nó.

Tiểu Khả chưa bao giờ thấy có nơi nào nịnh nọt và bợ đỡ hơn giới giải trí.

Cô ấy gần như có thể tưởng tượng được những điều mà Cố Thanh Trì sẽ gặp phải sau đó, giống như những ngôi sao đã lỗi thời khác, ngày càng sa sút, gặp trắc trở khắp nơi, vì một chút tài nguyên mà phải ăn nói khép nép.

Cố Thanh Trì vừa xuất hiện đã bước vào cung điện đầy sao, gần như chưa bao giờ phải trải qua sự lạnh nhạt này, cô không biết Cố Thanh Trì liệu có thể đối mặt với những điều đó được hay không, suy cho cùng thì cậu ấy giống như nên được sống trong sung sướng, được yêu thương, khi bạn nhìn thấy gương mặt của cậu ấy, giống như nhìn thấy một viên ngọc quý được bao bọc trong nhung lụa.

Tiểu Khả thực sự lo lắng cho Cố Thanh Trì, nhưng lại bất lực.

Cô ấy chôn chặt lo lắng vào trong lòng, trấn tĩnh lại, mang cho Cố Thanh Trì một bao đồ đạc, phân loại ra và đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Cố Thanh Trì.

Diễn viên có trách nhiệm quảng cáo phim, theo dõi hoạt động của đoàn làm phim, tham dự họp báo và tham gia các chương trình quảng bá.

Tuy rằng đạo diễn Slater tính tình cổ quái, giống như một con lừa ngang ngược, nhưng anh ta cũng sẽ bị khuất phục bởi tư bản, ví dụ như lúc đầu anh ta chọn diễn viên Trung Quốc để mở ra thị trường Trung Quốc có tiềm năng to lớn, lại một ví dụ khác hiện tại, tổ chức họp báo với một nhóm diễn viên trên khắp thế giới.

Trên thực tế, đạo diễn Slater đối với những việc ở mảng này có thể tính là sở trường.

Lịch trình tiếp theo của bọn họ là đi theo đoàn phim tham gia vào chương trình tạp kỹ cũ nổi tiếng của Trung Quốc.

"Anh Cố, đây là kịch bản của tiết mục tiếp theo, em đã đặt phần của anh lên trước, phía sau là kịch bản của tất cả các chương trình, có một số trò chơi có thể sẽ yêu cầu tham gia."

Cố Thanh Trì ở phía sau, ban đầu nằm trên ghế tựa trong góc, chậm rãi lắc lư như đồ chơi, lúc Tiểu Khả mang tài liệu đến cho, cậu liền "ừm" một tiếng, đặt tài liệu ở trên đùi, bắt đầu đọc.

Tiểu khả chống tay lên cằm, ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Trì.



Coronso khiễng chân xuất hiện phía sau Cố Thanh Trì và ra hiệu im lặng với Tiểu Khả.

Sau đó, anh ta chậm rãi giơ tay lên che đi đôi mắt của Cố Thanh Trì, động tác của anh ta chậm đến mức độ Cố Thanh Trì bất cứ lúc nào cũng có thể quay đầu nhìn lại, cơ hồ có thể nói là ôn nhu.

Đó không phải là điều Coronso sẽ làm khi chơi những trò chơi tương tự với những đồng nghiệp của mình, giữa những tên con trai thì luôn thô lỗ, nhưng ở trước mặt Cố Thanh Trì, anh ta vô thức cảm thấy không nên như vậy, chung quy thì những thứ quá đẹp thì thường mong manh.

Nhưng ngay cả khi anh ta che mắt Cố Thanh Trì thì Cố Thanh Trì cũng không quay đầu lại.

Cố Thanh Trì cứ như vậy ngồi ở đó, đầu hơi nghiêng, khuỷu tay đặt ở trên tay vịn của ghế, tóc hơi dài mềm mại kề vào cổ, khi Coronso đến gần, cậu chớp mắt, lông mi khẽ run, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Bàn tay của Coronso thật ấm áp.

Cố Thanh Trì đợi một lúc nhưng Coronso vẫn không buông tay liền nói.

"Tôi không nhìn thấy gì cả."

Colenso liền buông tay ra, chống tay lên ghế tựa, giống như đang treo trên người Cố Thanh Trì, than thở.

"Cậu lạnh nhạt với tôi quá đó, darling, tôi có thể là bạn đồng hành của cậu."

Theo thủ tục, khi cuộc họp bắt đầu, bọn họ sẽ nhảy một điệu múa Latin, ở đó chỉ có bốn vũ công và nam nữ chính là Coronso cùng Cố Thanh Trì, theo quy định thì nam nữ chính không thể tách ra, vậy nên Cố Thanh Trì chỉ có thể cùng Coronso làm một cặp.

Coronso trước đây luôn kêu ca rằng anh ta không nhảy bước của nữ, nhưng trên thực tế, lần nào anh ta cũng nhảy rất vui vẻ, dùng lời của đạo diễn Slater để miêu tả sẽ chính xác hơn, mỗi khi anh ta nhảy thì đều dốc hết tâm huyết.

Coronso vẫn đang nhai kẹo cao su, vừa nói vừa nháy mắt với Cố Thanh Trì.

"Cậu muốn đi chơi sau buổi biểu diễn không? Tôi tìm thấy rất nhiều nơi thú vị."

Coronso rõ ràng là sống ở nước ngoài, nhưng so với người bản địa còn giống như cá gặp nước hơn, mới chỉ ở đây một thời gian ngắn nhưng đã biết rất nhiều địa điểm vui chơi.

Cố Thanh Trì lật thêm một trang, lắc đầu từ chối.

"Tôi vẫn còn có việc, hôm nay Diệp Lí muốn tôi đến công ty một chuyến."

Vẫn chưa đợi đến lúc Coronso kịp thúc giục Cố Thanh Trì bỏ việc và mặc kệ ông chủ của mình, một nhân viên đã đến thông báo chương trình bắt đầu ghi hình.

Trong quá trình ghi hình, đạo diễn Slater vẫn rất phấn khích, cũng giống như các hoạt động quảng cáo trước đó, Cố Thanh Trì và các diễn viên khác về cơ bản sẽ làm theo đúng kịch bản, sau đó thì chương trình kết thúc.

*

Công ty của Cố Thanh Trì cách đó không xa, đi vài phút là tới.

Tiểu Khả và Cố Thanh Trì quyết định đi bộ đến công ty.

Cố Thanh Trì bước nhanh hơn, nghĩ rằng cửa hàng bánh trước công ty vẫn chưa đóng cửa, cậu đã khao khát đến một chiếc bánh nhỏ ở đó từ lâu.

Giai đoạn này, cậu đang ở trong một trạng thái rất kỳ lạ, cậu không còn khó chịu với mọi thứ nữa, thay vào đó, cậu nhìn mọi thứ xung quanh mình bằng đôi mắt của một đứa trẻ mới sinh, đầy thích thú.

Mọi thứ trong cuộc sống dường như trở nên thú vị hơn, ngay cả những điều nhỏ nhặt như quyết định ăn gì cho bữa trưa cũng cũng rất vui thích.

Như thể cậu đột nhiên trút bỏ được gánh nặng, không còn gì phải lo lắng nữa.

Cảm giác này, cảm giác được sống này đã lâu rồi cậu không được trải nghiệm, thế giới từng là hai màu xám trắng ban đầu đã được nhuộm lại bằng những màu sắc sống động.

Tất cả mọi người xung quanh Cố Thanh Trì hầu như đều nhận thấy những thay đổi của cậu, thay đổi trực tiếp nhất là Cố Thanh Trì đã cười nhiều hơn trước.

Cậu thường thích yên tĩnh ngồi một chỗ, trên lông mày và đôi mắt luôn mang một vẻ u sầu, như thể cậu đã luôn như vậy.

Cố Thanh Trì bước vào văn phòng của Diêp Lí với một túi bánh nhỏ, cửa hàng bánh ngọt sử dụng túi giấy, rất thuận tiện để mang theo, Cố Thanh Trì đã ăn bữa tối, hơn nữa bữa tối là món ăn yêu thích của cậu, vì vậy cậu đã ăn rất nhiều, bụng cậu hơi chướng lên, nhưng cũng không thể ngăn cậu ăn hết chiếc bánh này đến chiếc bánh khác trên đường đi.

Khiến cho Tiểu Khả phải liên tục nhắc nhở suốt chặng đường.

Cân nặng của Cố Thanh Trì dạo gần đây có chút vượt quá tiêu chuẩn.

Tiểu Khả nói gì, Cố Thanh Trì đều ngoan ngoãn đồng ý.



Đợi đến khi đến được văn phòng Diệp Lí thì số bánh ngọt nhỏ trong túi đã vơi đi phân nửa.

Cố Thanh Trì lặng lẽ gập miệng túi lại và cầm nó trong tay để người khác không nhìn thấy bên trong còn bao nhiêu.

Đến khi Cố Thanh Trì và Tiêu Khả đều đã ngồi xuống ghế, Diệp Lí liền đẩy kính.

"Chuyện ly hôn, ảnh hưởng rất lớn đến cậu."

Tiểu Khả:!

Tình hình của Cố Thanh Trì không tốt lắm, rõ ràng nhất là trên mạng, bình luận trên Weibo đã bị đóng, nhưng vẫn còn rất nhiều bình luận ác ý để lại, Tiểu Khả và những người trong đoàn đội đã rất cẩn thận giấu mọi thứ trên Internet với Cố Thanh Trì.

Tiểu Khả theo tiềm thức mà quay sang nhìn Cố Thanh Trì.

Không ngờ tới, Cố Thanh Trì lại rất bình tĩnh, cậu ậm ừ.

"Tôi biết."

Diệp Lí cũng rất thản nhiên nói tiếp.

"Công ty từ chối đầu tư thêm bất kỳ nguồn lực nào vào cậu, sự nghiệp của cậu đã dậm chân tại chỗ, cậu có tiếp tục phát triển thì cũng không cải thiện được bao nhiêu."

Mấy ngày nay Diệp Lí cùng công ty đàm phán, xem có thể xoay chuyển tình thế hay không, đáng tiếc, tựa hồ như không có đường lui.

Điều này cũng có nghĩa là vụ cá cược giữa Diệp Lí và công ty đã thất bại.

Cố Thanh Trì kể từ khi ra mắt đã thuận buồm xuôi gió, bất kể là vật chất hay những thứ khác, sự đãi ngộ đều tốt hơn nhiều so với các nghệ sĩ khác, đây là ván cược mà Diệp Lí đã đặt ra để thuyết phục công ty, giờ họ đã thất bại, việc lấy lại chúng là điều đương nhiên.

Diệp Lí có chút phiền muộn.

Ngay cả Cố Thanh Trì, ngay cả khi có một vẻ đẹp như vậy, cũng không thể trở thành ngoại lệ trước thiên hạ.

Tiểu Khả có chút bất lực nhìn hai người họ.

Cố Thanh Trì suy nghĩ một chút, đứng dậy vỗ vai an ủi Diệp Lí.

"Không quan trọng, anh vẫn còn trẻ, vẫn có cơ hội tìm được một nghệ sĩ phù hợp và trở thành người quản lý ưu tú."

Diệp Lí thở dài, hai vai rũ xuống, ngữ khí thấp hơn bình thường một quãng tám.

"Cậu đó, sao cậu không nhìn lại tình hình xem? Bây giờ người gặp rắc rối là cậu. Tôi chỉ là quản lý, sẽ không phải chịu nhiều lời mắng mỏ trên mạng như vậy."

Cố Thanh Trì ôm túi bánh nhỏ, dáng vẻ rất nghe lời.

"Tôi không quan tâm, tôi vẫn còn rất nhiều tiền trong thẻ ngân hàng và công ty vẫn sẽ trả lương cho tôi hàng tháng."

Cố Thanh Trì lúc đầu ký hợp đồng ba năm, cho dù không đi làm, công ty vẫn sẽ trả lương cơ bản cho cậu.

Cậu căn bản không có chỗ tiêu tiền, đắt nhất chính là nuôi một con mèo, cho dù mua rất nhiều quà cho Tạ Lục Dữ, sau đó, sẽ còn có rất nhiều tiền lương trong tài khoản, tiết kiệm được một số tiền không nhỏ, đủ để Cố Thanh Trì sống một thời gian dài.

Cậu lại nói thêm một câu nữa.

"Tôi còn có thể cho anh mượn."

Hơn nữa cậu vẫn còn có tài khoản WeChat của người quản lý nhà hàng lúc đầu, cho dù đến lúc không có việc gì làm thì cũng có thể quay về làm bồi bàn, trong mắt Cố Thanh Trì, làm nghệ sĩ không khác gì làm bồi bàn trong một nhà hàng phương Tây, cả hai đều là công việc.

Bây giờ không thể làm nghệ sĩ cũng chẳng sao.

Còn Diệp Lí thì rất đáng thương, chỉ có thể làm quản lý, còn thật xui xẻo khi gặp phải một nghệ sĩ không biết gì như cậu, vừa dạy một cái gì đó, là ngay lập tức của thiên trả địa.