Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 91



Trong hành lang bởi vì một lúc lâu không có âm thanh, đèn cảm ứng âm thanh cũng dần dần tắt từng cái một.

Ánh sáng từ đại sảnh là nguồn sáng duy nhất, bóng của hai người mơ hồ kéo dài, cuối cùng biến mất trong bóng tối.

Cố Thanh Trì hút được một nửa điếu thuốc cũng đã thả lỏng.

Tạ Lục Dữ đứng thẳng tắp ở một bên, Tiểu Khả không biết từ lúc nào tìm tới, đứng ở cuối hành lang hô một tiếng.

Cố Thanh Trì liền đứng thẳng người lên, đưa tay vuốt đám tóc ướt trên trán ra sau.

Lúc cùng Tạ Lục Dữ lướt qua, Tạ Lục Dữ đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

Tạ Lục Dữ dùng sức không lớn không nhỏ, vừa khiến Cố Thanh Trì giãy không thoát được lại sẽ không làm tổn thương cậu.

Hắn thoáng dùng sức, tay Cố Thanh Trì buông ra, trong lòng bàn tay cậu, một điếu thuốc sắp dập tắt bị dụi thành một cục, bên trong lòng bàn tay còn có dấu vết bị bỏng.

Trước đây cậu giả vờ sống một cuộc sống bình thường, mỗi ngày đều ngụy trang bản thân là chuyện bình thường, còn theo quy luật làm việc nghỉ ngơi, sẽ đi ra ngoài, sẽ sắp xếp cho mình những việc cần làm, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra, bên trong thân thể đã xuống cấp, đã hoàn toàn thối rữa, một cái va chạm nhẹ là có thể nhìn thấy lớp thịt đó. Truyện Hài Hước

Tạ Lục Dữ nhìn Cố Thanh Trì lại nhìn lòng bàn tay cậu, muốn hỏi cậu vì sao lại làm như vậy, lại dừng lại, muốn nói cái gì, Cố Thanh Trì không phải tên ngốc, cậu đều hiểu, cậu biết đau, cậu chỉ là không khống chế được chính mình, bởi vì có thứ gì đó so với đau đớn càng tra tấn người khác từng thời khắc cũng đều ở đây, cậu chỉ cần sống thôi đã phải tốn toàn bộ sức lực.

Tạ Lục Dữ xoay người hô với Tiểu Khả phía bên kia.

"Tôi với anh Cố của em có chút việc phải bàn, lát nữa đưa cậu ấy về cho, nếu em bận thì đi trước đi. "

Tiểu Khả đối với Tạ Lục Dữ có ấn tượng rất tốt, cô thấy Cố Thanh Trì không lên tiếng nên liền "dạ" một tiếng, sau khi chào hỏi bọn họ rồi rời đi.

Tạ Lục Dữ đối với chuyện này đã rất quen thuộc, kéo Cố Thanh Trì vào một phòng nghỉ, để Cố Thanh Trì ngồi trên sô pha, không biết từ chỗ nào kéo một rương thuốc ra.

Cố Thanh Trì bày dáng vẻ sao cũng được nhìn động tác của hắn, không quan tâm hắn lắm.

Tạ Lục Dữ nhanh nhẹn bôi thuốc cho cậu, sau đó dùng gạc băng bó lại.

"Không nghiêm trọng lắm, không được đụng vào nước, rất nhanh là khỏi thôi."

Hắn ngồi xổm trước người Cố Thanh Trì, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cố Thanh Trì, gằn từng chữ nói.

"Tôi biết cậu rất cố gắng muốn sống tốt, có lẽ rất khó khăn, nhưng tôi cần cậu biết, cậu không vui thì có thể tùy hứng muốn làm gì cũng được, có thể hút thuốc, có thể uống rượu, có thể đi tập thể dục, có thể làm tất cả những gì cậu muốn làm, đây là tự do của cậu."

"Nhưng cậu không thể dựa vào việc làm tổn thương chính mình để có được sự vui vẻ đó, sợi dây kia cậu không thể đụng vào, cái này cũng không phải chỉ vì mình cậu, mà là vì những người quan tâm đến cậu, vì Tiểu Khả, vì Diệp Lý, vì fan của cậu, cậu có biết không? Bây giờ cậu có rất nhiều người hâm mộ, những người thích cậu, xem phim của cậu, học theo trang phục của cậu, cậu có nghĩa vụ hướng dẫn họ."

Cố Thanh Trì nhìn Tạ Lục Dữ, dường như đang tiêu hóa lời vừa rồi của hắn, cậu chậm rãi đến gần Tạ Lục Dữ, khi tới gần Tạ Lục Dữ còn một chút khoảng cách, nghiêng đầu, nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra.

"Là hương vị của tuyết."

Tạ Lục Dữ lấy tay túm tóc mái ngắn ngủi của mình, ừ một tiếng, cuối cùng sa sút tinh thần giật giật khóe miệng.

"Cậu cần trị liệu, tôi phải nói chuyện với Diệp Lý, tôi sẽ nói cho anh ta biết toàn bộ, tôi sẽ không giúp cậu giấu diếm nữa."

Cố Thanh Trì ngã xuống sofa, ừ một tiếng, nói được.

Tạ Lục Dữ còn chưa kịp phản ứng.

Cố Thanh Trì lại nói tiếp.

"Nếu tôi đi khám bác sĩ, nếu tôi uống thuốc, liệu tôi có thực sự khỏe lên không?"



Cậu rõ ràng thoạt nhìn vẫn giống như trước kia, tràn ngập nguy cơ giống như lúc nào cũng có thể tan biến, nhưng Tạ Lục Dữ vẫn cảm thấy có hy vọng.

Trước kia Cố Thanh Trì sẽ không chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ, trước kia cậu chỉ để mặc mình đi về phía bờ vực.

Trước kia Cố Thanh Trì cũng sẽ không đi khám bác sĩ, giống như cậu không khác gì với mọi người, chứ không phải là không bình thường thế này.

Tạ Lục Dữ lập tức cho cậu câu trả lời khẳng định.

"Đúng, mọi thứ sẽ ổn thôi. "

Hắn kiên định như vậy, làm cho Cố Thanh Trì có động lực tiến lên.

Cố Thanh Trì muốn trở nên bình thường.

*

Lúc Diệp Lý được Tạ Lục Dữ báo chuyện, anh ta thế nhưng không kinh ngạc, còn có cảm giác quả nhiên như thế, ngược lại Tiểu Khả lại lắp bắp kinh sợ, một mực tự trách không phát hiện điểm kỳ lạ của Cố Thanh Trì sớm một chút.

Diệp Lý an ủi Tiểu Khả vài câu liền nhanh chóng sắp xếp cho Cố Thanh Trì, nghề này áp lực rất lớn, không ít nghệ sĩ cũng có vấn đề về tâm lý, anh ta coi như là cũng quen rồi.

Lập tức đăng ký Cố Thanh Trì đến khoa tâm thần bệnh viện trước, chẩn đoán xong, cậu trầm cảm nặng, điều này làm cho Diệp Lý có chút khó chấp nhận, cau mày nhìn nửa ngày.

Nhưng khoa tâm thần của bệnh viện quá nhiều quy trình, Cố Thanh Trì đi một lần liền không tình nguyện đi nữa, Diệp Lý liền đổi bác sĩ cho cậu.

Cuối cùng tìm được bác sĩ là Tạ Lục Dữ giới thiệu, bác sĩ nổi tiếng khoa tâm thần, tự mình mở bệnh viện, nói là bệnh viện nhưng bác sĩ cũng không nhiều, mỗi người đều có danh tiếng, còn có mấy chuyên gia nước ngoài, phí cũng cao, nhưng rất nhân văn, một bác sĩ phụ trách mấy bệnh nhân, tư vấn tâm lý rất nổi tiếng.

Chỉ cần cảm thấy không ổn, lúc nào cũng có thể hẹn bác sĩ của mình, cho dù là đêm khuya, Diệp Lý và phía bệnh viện bàn bạc một chút, hẹn thời gian thăm khám.

Cố Thanh Trì kiên trì muốn tự mình đi gặp bác sĩ, phòng khám tâm lý kia ở trung tâm thành phố, nhưng vị trí rất tốt, xung quanh đều là khu biệt thự, cây xanh rất nhiều, cực kỳ yên tĩnh, nơi này tấc đất tấc vàng.

Lễ tân là một cô bé xinh đẹp, mặt mộc, giống như một sinh viên, bím tóc nhỏ phía sau đầu lắc lắc, nhìn thấy có người đến còn vô cùng nhiệt tình, cho dù Cố Thanh Trì đeo khẩu trang, đội mũ, thoạt nhìn vũ trang đầy đủ trông có chút khả nghi cũng không thể làm cho cô cảnh giác chút nào, vừa gặp mặt đã muốn chia sẻ bánh quy của mình với Cố Thanh Trì, bị từ chối cũng cười hehe, nhiệt tình nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Sau khi cô giúp Cố Thanh Trì kiểm tra lịch hẹn trước, còn kéo Cố Thanh Trì nói chuyện một lát.

"Đi vào trong, đi vào trong cùng là được rồi, cậu sợ mèo sao? Sợ mèo thì để tôi dắt cậu vào, có một bé mèo mập thích chạy xung quanh ở trong đó lắm."

Cố Thanh Trì khéo léo từ chối, tuy rằng là phòng khám, nhưng trang trí rất giống một ngôi nhà, một đoạn lại đặt một chậu cây xanh. Cậu đi tới nơi, đang muốn gõ cửa thì một người đàn ông đúng lúc đẩy cửa đi ra. Cố Thanh Trì cao một mét tám mấy, vóc dáng cũng không thấp, người nọ còn cao hơn Cố Thanh Trì một chút, cao tới một mét chín

Anh ấy nghiêng người xuống, nói một tiếng xin lỗi, thanh âm trầm thấp.

Thân thể Cố Thanh Trì đột nhiên hơi cứng đờ.

Đối phương có hơi nghi hoặc, quan tâm nói.

"Cậu không sao chứ?"

Cố Thanh Trì lắc đầu, cậu đi vào, người đàn ông này đi ra.

Hai người ngắn ngủi giao nhau trong nháy mắt như vậy.

Khi cửa đóng lại, người đàn ông cao lớn kia ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cố Thanh Trì cũng nghiêng đầu, mơ hồ có thể thấy được sườn mặt bên cạnh, ánh mắt rất đẹp, đuôi mắt hướng lên trên, có một chút quyến rũ, nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt vẫn cứ lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc gì, hai người mắt đối mắt, cho đến khi cửa đóng lại.

Trái tim người đàn ông không hiểu sao co thắt đau đớn một chút, luôn cảm thấy ánh mắt kia có chút quen thuộc, nhưng đáng ra không phải như vậy, lạnh lẽo đến mức có chút trống rỗng, mà là mi mắt cong cong, tràn đầy ánh sáng, cậu ta khẽ lắc đầu, cầm văn kiện trong tay đi ra ngoài.

Quầy lễ tân ở cửa nhìn thấy liền chào hỏi, cậu ta tới rất thường xuyên, lễ tân đã quen



"Anh Cố Tạ, lấy được báo cáo của phu nhân chưa? Lần trước phu nhân mang cho tôi bánh quy, tôi rất thích, anh đừng quên giúp tôi cảm ơn với phu nhân nha!"

Cố Tạ cũng lộ ra một chút ý cười, Cố phu nhân và cậu ta đều rất thích cô bé này.

"Được, phu nhân còn đang suy nghĩ vì sao em không gọi bà ấy là dì đấy, lần trước vẫn lẩm bẩm với tôi rằng em gọi phu nhân quá xa lạ. "

Cô bé ở quầy lễ tân mặt mày ủ rũ, nghiêm túc phiền não.

"A, không được đâu, phu nhân đẹp như vậy, gọi dì lương tâm tôi cắn rứt lắm."

Nói xong cô liền quên mất chuyện này, lại thích thú nói với Cố Tạ về phát hiện mới của cô.

"Vừa rồi có một vị khách, đôi mắt rất đẹp, tôi thấy có hơi giống với Cố phu nhân, hẳn là rất đẹp trai đó, cũng họ Cố, nhưng phu nhân vẫn luôn là đẹp nhất, nếu phu nhân có con gái thì tốt rồi, sẽ có người có thể kế thừa mỹ mạo của phu nhân."

Cô bé tràn đầy tiếc nuối.

Cố Tạ nói tạm biệt với cô, lúc ngồi vào trong xe, vẫn không khống chế được nghĩ đến người vừa mới gặp được tại phòng khám bác sĩ, ngay cả tâm tình vừa rồi bởi vì bác sĩ nói Cố phu nhân chuyển biến tốt hơn rất nhiều mà thích thú cũng hạ xuống.

Mà bên kia Cố Thanh Trì ngồi trước mặt bác sĩ, tháo khẩu trang ra, rõ ràng tâm tình có chút sa sút.

Bác sĩ cũng không bảo Cố Thanh Trì làm xét nghiệm gì, hỏi vấn đề gì. Trước đó Cố Thanh Trì đã làm bài kiểm tra chuyên ngành tại khoa tâm thần ở bệnh viện, kết quả chẩn đoán đã ở chỗ ông, điều này khiến ông tiết kiệm không ít công sức, kiểm tra là không thể thiếu, nhưng bây giờ như vậy càng thuận lợi cho ông lấy được sự tín nhiệm của Cố Thanh Trì.

Ông cũng không yêu cầu Cố Thanh Trì tin tưởng mình, làm bạn với ông, đó là chuyện mà người mới làm theo sách giáo khoa mới có thể làm, một người bình thường cũng sẽ không dễ tin tưởng một người vừa mới gặp mặt không lâu, vì sao lại đi yêu cầu một bệnh nhân phải như vậy?

Đặc biệt là trong trường hợp bệnh nhân này còn nhạy cảm và dễ bị tổn thương hơn người bình thường.

Tiếp cận một con mèo đi lạc đòi hỏi thời gian và kiên nhẫn.

Ông và Cố Thanh Trì nói chuyện phiếm một lúc, đề tài nói chuyện rất tùy ý, giống như nghĩ đến cái gì đó nói cái đó, cố gắng tránh đặt mấy câu hỏi hình thức để hiểu Cố Thanh Trì. Nếu không sẽ khiến Cố Thanh Trì sinh ra sự bài xích. Nếu không thể không hỏi Cố Thanh Trì có vấn đề gì, như vậy ông cũng sẽ nhắc tới tình huống của mình, thậm chí sẽ tự giễu, nếu quan sát thấy Cố Thanh Trì có bất kỳ bài xích hoặc dị thường nào, sẽ lập tức chuyển đề tài.

"Tôi chú ý tới hình như cậu vừa rồi có trao đổi ánh mắt với ngài Cố Tạ..."

Bác sĩ từ từ nói.

Lúc Cố Thanh Trì nghe được cái tên Cố Tạ, ngón tay đang đặt hờ trên ghế ngồi bỗng hơi co lại.

"Ngài Cố Tạ là một người nghiêm túc, tôi không thích giao tiếp bằng mắt với cậu ấy, nhưng cậu rất dũng cảm đó, cũng không bài xích mà chủ động cùng người khác trao đổi ánh mắt, đúng không? "

Bác sĩ không chút keo kiệt nào nói lời khen ngợi Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì một lần nữa thả lỏng ngón tay, nghiêm túc nói.

"Đôi khi không thích. "

Đợi đến khi Cố Thanh Trì chấm dứt cuộc gặp này, sự bài xích của Cố Thanh Trì đối với bác sĩ đã giảm đi rất nhiều, quá trình đối thoại lần này quá mức thoải mái, thậm chí cậu bắt đầu chờ mong cuộc gặp tiếp theo.

Chờ sau khi đưa cậu ra ngoài, bác sĩ mới trở lại chỗ ngồi nhanh chóng viết trong sổ tay cái gì đó.

Cuối cùng ghi chú lại vào hồ sơ xong, lúc này mới thở dài một hơi.

"Giống Cố phu nhân, đều là người quá nhạy cảm."