Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi "Hốt" Luôn Thụ Chính

Chương 16: Thành Tích



Tóc nguyên chủ vốn dĩ đã hơi dài vậy nên sau một tháng tóc mái càng mọc dài đến mức che mất đôi mắt, buổi chiều hôm sau Nguyễn Miêu tùy tiện tìm một tiệm cắt tóc ven đường, bỏ ra 15 tệ để xử lý mái tóc.

Buổi tối về nhà, cậu vừa bước chân vào cửa đã dọa Hạ Thương Lục hoảng sợ làm rơi cả máy chơi game xuống đất, Hạ Thương Chi thì đứng xịt keo cứng ngắt tại chỗ.

“Mới cắt tóc về đó à?” Hạ Thương Dã dời mắt khỏi bản tin thời sự trên TV nhìn Nguyễn Miêu, cau mày đánh giá: “Không hợp.”

Nguyễn Miêu giơ tay sờ mái tóc cụt ngủn của mình, thở dài nói: “Ban đầu em cũng không định cắt ngắn vậy đâu, tại thầy Tony hiểu sai ý nên đành chịu thôi ạ, em nói cắt 5cm là được, ổng ủi tông đơ một hồi tóc em còn đúng 5cm. Lúc mới vô ổng tự tin lắm, còn cầm kéo tỉa trái tỉa phải thấy tóc ngày càng ngắn nên dứt khoát lấy tông đơ ủi luôn cho nhanh.”

Khuôn mặt Hạ Thương Lục bày ra biểu cảm không thể tin nổi: “Rồi mày có đánh cho ổng một trận không?”

“Không ạ.” Nguyễn Miêu lắc đầu: “Nhưng em có cò kè mặc cả nên tiết kiệm được hẳn 5 tệ luôn chỉ cần trả 10 tệ.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, Hạ Thương Lục hận sắt không thành thép: “Mày học cái thói tiếc tiền đó hồi nào thế! Vì 5 tệ mà mày bán rẻ bản thân, trời ơi trời cắt kiểu gì đâu không! Xấu muốn chết!”

Không dễ thương tí nào!

Hạ Thương Dã yên lặng gật đầu.

Nguyễn Miêu không để bụng xấu đẹp, chào hỏi xong thì tiến thẳng lên lầu. Sáng nay cậu đã ghé qua hiệu sách mua thêm vài cuốn bài tập, sau khi trở về phòng cậu đặt túi sách trên bàn, vừa xoay đầu đột nhiên nhìn thấy Hạ Thương Chi, suýt nữa đã bị doạ hét thành tiếng.

“Chị hai ạ?”

Ở trong nhà, tuổi tác của ba anh em Hạ gia không lớn hơn Nguyễn Miêu bao nhiêu nhưng xuất phát từ lễ phép cậu thường sẽ gọi họ là anh chị.

Đối với hành động thức thời này, Hạ Thương Lục vô cùng vừa lòng, mặc dù bề ngoài luôn khịt mũi coi thường.

“Tìm em có việc gì sao?” Nguyễn Miêu hỏi.

Bình thường Hạ Thương Chi vô cảm giống y hệt một con búp bê Tây Dương, dù đang trong nhà sự tồn tại của cô cũng rất mờ nhạt, không nói chuyện với ai, cả ngày mơ màng thần bí như đi vào cõi tiên, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

“Đừng tiếp xúc quá gần với Giản Phồn Úc.” Hạ Thương Chi bỗng nhiên nói câu không đầu không đuôi: “Anh ta không phải người tốt.”

Nguyễn Miêu không hiểu ra sao, trước chưa bàn đến Giản Phồn Úc có phải người tốt hay không, chỉ xét ở hiện tại thôi thì giữa bọn họ rõ ràng không có va chạm gì, tại sao Hạ Thương Chi lại nghĩ cậu và Giản Phồn Úc có mối liên hệ nào đó?

Chẳng lẽ chị ấy yêu thầm Giản Phồn Úc? Nguyễn Miêu nghĩ, nhưng cậu có thấy biểu hiện gì đâu.

“Sẽ không đâu ạ, chị cứ yên tâm.”

Hạ Thương Chi nhìn thẳng vào mắt cậu, xưa giờ cô chưa từng đối mắt trực tiếp với Nguyễn Miêu lần nào, lời cũng chưa nói được mười câu nhưng đêm nay trông cô rất lạ, ánh mắt chan chứa sự dịu dàng và......hoài niệm?

Chờ khi cậu nhìn kĩ lần nữa, mọi thứ đều biến mất giống như đó chỉ là ảo giác.

“Ừm.” Hạ Thương Chi mặt không biểu cảm gật đầu, sau đó cô xoay người rời đi.

Nguyễn Miêu đứng ở cửa ngơ ngác nhìn cô rời đi, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra mục đích Hạ Thương Chi tới làm gì, chẳng lẽ là đến nhẹ nhàng cảnh cáo cậu đừng lại gần Giản Phồn Úc nữa? Nhưng cậu có cố ý đến gần đối phương đâu? Hai đứa chẳng thân chẳng thiết, một con mắt người ta cũng không thèm liếc cậu ấy chứ.

Mà trong lời nói của Hạ Thương Chi lại không có ác ý.



Thiệt không hiểu nổi.

Ở nơi Nguyễn Miêu không nhìn thấy, sau khi quay về phòng Hạ Thương Chi đứng dựa lưng lên ván cửa một lúc lâu, khuôn mặt không rõ biểu cảm.

*

Ba ngày tết rất nhanh đã trôi qua, ngày khai giảng cũng chính là thời điểm công bố thành tích, Nguyễn Miêu thấp thỏm đứng trước bảng thông báo chờ xem điểm, cậu biết với trình độ hiện tại của mình điểm số chẳng đáng bao nhiêu nên đã thuận lí thành chương bắt đầu dò từ cuối danh sách lên.

Bất ngờ là tên cậu được nằm ở vị trí thứ 16. Tuy rằng là mười sáu đếm ngược nhưng kết quả đã vượt qua mong đợi của Nguyễn Miêu, vốn dĩ cậu cảm thấy mình chắc chắn sẽ rớt xuống chót bảng, không ngờ lại nằm trên hơn mười hạng.

Cậu gần như là mình trần ra trận, chỉ mới học được dăm ba ngày đã phải miễn cưỡng lên chiến trường, có thể đạt kết quả như thế với cậu mà nói cũng là một việc đáng mừng.

Nhị Trung nổi tiếng là trường có chất lượng giáo dục tốt, bốc đại một học sinh ở cuối bảng solo trình độ học lực vẫn hơn trường khác vài bậc, điều này khiến niềm tin trong Nguyễn Miêu càng thêm mãnh liệt, một tương lai tươi sáng đang chào đón cậu.

“Tóc tai kiểu gì đấy, bị chó gặm à?” Sau lưng truyền đến giọng của Tịch Ấu.

Nguyễn Miêu quay đầu nhìn, quả nhiên Tịch Ấu đang đứng cách đó không xa, trong miệng còn ngậm kẹo mút: “Nhà ông cho phép để vậy thiệt hả?”

“Bị thầy Tony hố.” Nguyễn Miêu đáp: “Cậu thi được nhiêu điểm?”

Tịch Ấu giơ tay chỉ bảng đơn cười nói: “Tự ông xem thử đi?”

Nguyễn Miêu tiếp tục hướng mắt lên trên, top 20 đếm ngược không có tên Tịch Ấu, lên trên nữa vẫn không thấy, thẳng tới vị trí cao nhất, tên Tịch Ấu nằm ở hạng 2 dưới Giản Phồn Úc.

“Wow!” Hai mắt Nguyễn Miêu mở lớn, trong lòng khiếp sợ không thôi: “Điểm cao vãi!!!”

Tịch Ấu khoe khoang nói: “Sao hả, hết hồn chưa?”

“Hết hồn luôn á!” Nguyễn Miêu chạy tới, vẻ mặt sùng bái nói: “Trước giờ không thấy cậu nghe giảng bài, sao điểm được ạ? Có bí quyết gì không?”

Đuôi cáo của Tịch Ấu dựng thẳng lên trời, kẹo mút bị cắn vang rộp rộp: “Bí quyết gì đâu, do tôi lười thôi chứ một khi tôi đã muốn á hả, Giản Phồn Úc cũng phải gọi bằng cụ!”

Với một đứa phải dốc hết khả năng mới có thể giành được thành tích tốt như Nguyễn Miêu mà nói, Tịch Ấu là kiểu thiếu niên thiên tài hấp dẫn nhất.

“Muốn làm em trai của anh không?” Tịch Ấu cười hì hì nói: “Rồi anh sẽ giới thiệu gia sư cho em.”

Nguyễn Miêu còn chưa kịp mở miệng, Giản Phồn Úc mặt lạnh tanh đột nhiên xuất hiện, hắn đứng trước bảng điểm nhìn lướt qua thành tích của mình, sau đó quay đầu lại nhìn Nguyễn Miêu và Tịch Ấu nói: “Từng học qua một năm cũng chỉ đạt được hạng 2.”

Tịch Ấu: “……”

Nguyễn Miêu: “???”

“Thì ra là cậu bị lưu ban á?” Nguyễn Miêu bừng tỉnh đại ngộ.

Tịch Ấu bất mãn trợn mắt: “Bệnh lâu năm mà giấu giờ mới lòi ra hay gì?”



Giản Phồn Úc không để ý đến cậu ta, ánh mắt dừng trên mái tóc cụt ngủn của Nguyễn Miêu vài giây, sau đó hắn đeo cặp ung dung bỏ đi, trông tâm trạng có vẻ rất tốt. Nguyễn Miêu an ủi Tịch Ấu: “Cậu đừng nóng, chắc cậu ta không phải cố ý nhằm vào cậu đâu.”

“Ai cho ông nói đỡ dùm cậu ta đấy!” Tịch Ấu tức giận dẫm dẫm chân: “Bộ hai ông trái đổi tính cách cho nhau hả? Tên kia là đứa tâm cơ mới đúng!?”

Nguyễn Miêu có bộ lọc độc giả, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Giản Phồn Úc dịu dàng hiền lành, tuy vừa rồi hắn quả thật đã khịa kháy Tịch Ấu nhưng biết đâu chỉ là thuận miệng lỡ nói ra thôi thì sao, hơn nữa Tịch Lễ còn là bạn thân của hắn, ai đời nào lại đi chọc ngoáy em trai người ta chứ?

“Khờ hết chỗ nói!” Tịch Ấu hậm hực đeo cặp đi đến lớp.

*

Nhận được phiếu điểm các môn, Nguyễn Miêu dấu hiệu các bài làm sai, thừa dịp chuyển tiết cậu chép ra sách bài tập để làm lại.

Môn toán là môn cao điểm nhất trong tất cả các môn, mặc dù chỉ được 92 điểm trên thang điểm 150 nhưng cũng miễn cưỡng tính là đạt tiêu chuẩn, vả lại thời gian học hành còn dài, cậu tin rồi cái mình có thể khống chế điểm số từ 140 trở lên sẽ đến thôi.

Nhưng tiếng Anh và những môn khác thảm vô cùng, câu nào cũng bị khoanh tròn đỏ chót, liếc mắt sơ qua cũng chẳng được mấy câu đúng.

Lớp 11 phân chia thành ban tự nhiên và ban xã hội, Nguyễn Miêu đang theo học ở ban tự nhiên, cậu khá giỏi toán nhưng lý hoá thì yếu xìu, muốn đuổi kịp bạn bè chỉ dựa vào chính mình sợ là không nổi.

Cậu bắt đầu cân nhắc có nên đăng kí lớp bổ túc hay không, và thế là cậu quyết định cuối tuần này đi xem thử, chỉ mong học phí không quá đắt.

Khác với cậu đang lo sót vó sứt đầu mẻ trán về thành tích, ba học sinh khác trong lớp tương đối thong thả, bởi vì bọn họ sẽ đi du học và gần như không phải tham gia thi đại học trong nước, chỉ cần sang năm trúng tuyển offer trường mình thích vậy thì bọn họ còn chờ mỗi tốt nghiệp cấp 3 nữa thôi, không cần phải chen chúc trên cây cầu độc mộc cùng hàng trăm nghìn người.

“Đây là định đi du học à.” Tịch Ấu không hiểu tại sao cậu lại phải ganh đua như thế làm gì: “Cho dù Hạ Thương Dã không thích ông cũng không đến mức bỏ bê chuyện học đại học của ông đấy chứ? Chỉ cần quyên góp chút tiền, còn sợ bọn họ không nhận sao? Cạnh tranh chi mệt thân.”

Nguyễn Miêu từ chối thẳng: “Tớ không cần. Tiếng Anh tớ dở tệ đi nước cậu nghĩ tớ chịu nổi không? Mà dù cho trong nhà đồng ý lót tiền để tớ vào đại học hàng đầu đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ có mấy thầy cô là khổ, tự bước đi tự đậu đại học tự lựa chọn chuyên ngành mình muốn vậy mới thích. Với lại tớ không có ý định tốn tiền không đâu cho bọn họ đâu, riêng học phí đã đắt lắm rồi, tiền cũng không phải được gió thổi vào túi anh cả.”

Tịch Ấu nằm dài trên bàn giương mắt nhìn Nguyễn Miêu chăm chú, trong mắt lập loè tia sáng, chắc nịch nói: “Còn tưởng ông chỉ ấm đầu nổi hứng được dăm ba bữa, không ngờ ông muốn tiến bộ thật, xem ra tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi.”

“Hả?” Nguyễn Miêu vẫn đang sửa bài, trong đầu không nghe lọt được chữ nào Tịch Ấu nói, chỉ theo bản năng tiếp một câu, đôi mắt cũng chưa từng rời khỏi sách bài tập.

Tịch Ấu mỉm cười không nói nữa, úp mặt vào bàn ngủ. Mới tiết đầu đã buồn ngủ, Nguyễn Miêu cũng phục cậu ta luôn.

Rất nhanh cậu đã không còn cười nổi, bởi vì tiết thứ ba phải học chung phòng nhạc với lớp 1. Nhị Trung không chỉ tập trung mỗi điểm số, mà họ còn bồi dưỡng đủ loại phương diện để học sinh phát triển năng khiếu riêng của mình, ví dụ như Giản Phồn Úc nổi danh là vương tử dương cầm, Tang Vi là bà hoàng mỹ thuật và nguyên chủ cũng từng đạt giải nhì chuộc thi viết thư pháp.

Nhưng Nguyễn Miêu lại không có tí xíu tế bào nghệ thuật nào cả, cậu vừa không biết vừa không thạo nhạc lý, thể dục càng kém đến nổi thầy thể dục cũng phải bái lạy.

Cho nên khi bị cô giáo chỉ định tới phối hợp cùng Giản Phồn Úc biểu diễn trước mặt các bạn học, cậu ngộp muốn tắt thở đến nơi.

“Không sao đâu, em phải tin tưởng bản thân chứ.” Cô giáo cổ vũ.

Nguyễn Miêu đau khổ tự nạp thêm dũng khí, thỉnh thoảng giương mắt nhìn trộm Giản Phồn Úc, hắn đã sớm ngồi ngay ngắn trước dương cầm, tư thế có thể sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Chậc, dù sao cũng đổi xác rồi chắc bệnh mù âm nhạc không xuyên theo qua đây đâu ha?

Nghe nói ngày hôm đó đã trở thành nổi nhục nhã lớn nhất đời của Giản Phồn Úc, bởi vì lần đầu tiên hắn diễn tấu cùng một kẻ không cảm được nhạc, toàn trường bị ô nhiễm tiếng ồn nặng khiến cả đám phải há hốc mồm sợ khiếp hồn.

Cũng vì thế Nguyễn Miêu bị gắn thêm một tội danh, sỉ nhục nghệ thuật gia.