Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha

Chương 2



" Nhạc nhi?"

Cuối cùng thì Yên Việt vẫn là tỉnh lại, lúc hắn vừa mở mắt liền nghe thấy âm thanh quan tâm vang lên bên tai, quay đầu tìm kiếm thì nhận ra đó là phụ thân của thân thể Thái Nhạc này, Hoằng Nghị hoàng đế Dụ Quốc.

".....Phụ hoàng......"

Yên Việt nhất thời có chút khẩn trương, cũng không phải do Hoằng Nghị đế thân phận mà bởi vì cha mẹ mất sớm hắn cũng không biết nên ở chung với phụ thân như thế nào, sợ bị nhìn ra sơ hở.

Cũng may do Thái Nhạc rời nhà nhiều năm, Hoằng Nghị đế chỉ cho rằng nhi tử chưa quen với việc hắn lên làm hoàng đế nên chỉ ra hiệu để Yên Việt nằm lại trấn an nói: "Tỉnh thì tốt rồi, không cần đa lễ, mau nằm nghỉ ngơi đi!"

"Đa tạ phụ hoàng, nhọc phụ hoàng lo lắng!"

Yên Việt thấy Hoằng Nghị có chút hoà ái dễ gần lại đối với hắn quan tâm chăm sóc trong lòng có chút thổn thức, đáng tiếc hắn không phải Thái Nhạc thật bằng không một cảnh đoàn tụ này mới thật ấm áp hạnh phúc.

" Ngũ đệ thật là đã doạ chết chúng ta rồi!"

Lên tiếng chính là Thái tử hiện nay. Hắn nói xong mấy ca ca khác cũng tiến lên ân cần hỏi thăm, Yên Việt chưa bao giờ được hưởng thụ qua tình cảm gia đình ấm áp hoà thuận, lại nghĩ đến đây là hoàng gia khó có được thì cũng có chút không nhịn được mà cảm động, đáy lòng cũng mềm mại vài phần, cũng không còn mấy khẩn trương nữa. ngôn tình tổng tài

"Khởi bẩm hoàng thượng, Thất hoàng tôn cầu kiến!"

Một nhà đang hoà thuận vui vẻ, ngay lúc tiểu thái giám đi vào bẩm báo một tiếng không khí ấm áp trong nháy mắt liền lạnh xuống.

" Như thế bây giờ mới đến?! chẳng ra hệ thống gì!"

Sắc mặt Thái tử thay đổi, là người đầu tiên không vui.

Hoằng Nghị đế cũng nhíu mày, bất quá hắn vẫn chần chờ một lát rồi nhìn về phía Yên Việt hỏi: "Nhạc nhi, ngươi muốn gặp hắn không?"

Yên Việt sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu rõ là Thái Lan Kỳ đến, người hắn mở mắt nhìn thấy là hoàng đế liền cảm thấy có tình cảm hơn, một nhà ôn nhu này ở kiếp trước chính là do Thái Lan Kỳ giết, tâm hắn không khỏi sinh hàn ý nên cũng không muốn gặp người, nhưng dù sao cũng là nhi tử của nguyên chủ nếu tránh không gặp mặt hình như có điểm khó nói, ngay lúc hắn đang do dự, Hoằng Nghi đế đã mở miệng nói: " Lệnh cho hắn quỳ chở bên ngoài!"

"......"

Yên Việt cảm thấy không ổn nhưng miệng rồng đã mở, hắn cũng không dám nói gì, lại nói họ mới chân chính là người một nhà, tuy rằng nhìn có vẻ quan hệ không tốt nhưng chính mình là người ngoài cũng không có tư cách gì nhúng tay.

Nghe xử lý Thái Lan Kỳ như thế sắc mặt mọi người đều hoãn lại, Thái Nhạc nhiều năm chưa về mấy người Hoằng Nghị đế lôi kéo nói chuyện rất lâu như là muốn dùng lần này nói bù đắp hết những năm qua đã bỏ lỡ. Yên Việt lúc đầu không cảm thấy gì nhưng lúc mấy người này nói đến chuyện thú vị mấy năm trước hắn không thể không hoài nghi, nhất nhất ứng phó sợ bị nhìn ra manh mối gì.

Thật vất vả chờ mọi người đều rời đi, Yên Việt chỉ cảm thấy một hồi máu tanh mưa gió, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mới vừa ổn định tinh thần lại thấy hạ nhân chần chờ hỏi: "Điện hạ, bên tiểu điện hạ.....có truyền không ạ?"

"Để hắn đi về đi!"

Yên Việt lười biếng xoa xoa chân mày nói.

Nếu trong mộng chính mình chứng kiến cuộc đời Thái Nhạc cũng không có vấn đề gì, Thái Lan Kỳ kia giết chóc cũng là sự thật, Yên Việt hồi tưởng lại khi bắt đầu hắn mơ hồ nghe được, có thể do đời trước Thái Lan Kỳ sát nghiệp quá nặng, có cao nhân nào đó mạnh mẽ làm thời gian quay lại bắt đầu một lần nữa để hắn thay thế Thái Nhạc, cũng có thể giống như vị tiên quân kia nói vậy nhưng mặc kệ vì nguyên nhân gì hắn cũng không có bản lĩnh lớn có thể đi ngăn cản Thái Lan Kỳ. Cho dù hán hiện tại thân phận là phụ thân Thái Lan Kỳ nhưng Thái Lan Kỳ đã tàn sát sạch sẽ người Thái gia, bọn họ người nào không phải hắn thân nhân, Yên Việt phụ thân hắn đây thì tính là cái gì, bản thân hắn vẫn là không cần hành động thiếu suy nghĩ là tốt rồi, vạn nhất triêu chọc đến Thái Lan Kỳ thì hắn có thể hồn phi phách tán thì sao? xem xét ổn thoả nhất vẫn là có thể trốn thì trốn trước, nhìn tình huống rồi tính sau, lui một vạn bước mà nói chịu chút khổ cực cũng thật không tồi.

Yên Việt nghĩ như vậy hơn nữa trước mắt hắn cũng không còn tinh lực liền không gặp Thái Lan Kỳ mà đối với vừa vội vàng đến rồi bị phạt quỳ bên ngoài kia hài tử nghe thấy Yên Nhạc không muốn gặp mình, Thái Lan Kỳ trong mắt hiện ra không phải là uỷ khuất hay phẫn hận mà chỉ là mê mang, ngay cả mê mang này cũng chỉ vừa loé lên trong chớp mắt liền không thấy tung tích, chỉ còn lại là tĩnh lặng.

————

Yên Việt tuy rằng cảm giác thân thể không có gì đáng lo ngại nhưng sinh thời Thái nhạc bị ngoại thương nghiêm trọng, hoàng đế lại coi trọng hắn thân thể nên để hắn ở trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới được thái y cho phép xuống giường.

Cuối cùng cũng có thể ra cửa tất nhiên là Yên Việt cực kỳ vui vẻ nhưng trước mắt cũng không phải là thời gian đi du ngoạn, việc đầu tiên hắn có thể ra khỏi cửa tất nhiên là đi thỉnh an hoàng đế. Thời gian này có thể nói hoàng đế đối với hắn rất ân sủng, dược liệu trân quý đưa đến không ngừng, lâu lâu lại phái người đến thăm hỏi bệnh tình hắn. Trong lúc nhất thời mọi người đều biết Ngũ hoàng tử này có được thánh tâm, không thể khinh thường. Yên Việt vào cung một đường thông suốt không chướng ngại, đến cửa cung liền thấy thái giám thân tín của hoàng đế đến đón hắn đi Hoằng Nghị. Trong cung này cũng là người tinh tường, liếc mắt một cái liền hiểu rõ phải xem trọng Ngũ hoàng tử này.

Yên Việt tất nhiên cũng lười quản họ nghĩ thế nào, hắn tuy cật lực nhẫn nại do chưa bao giờ vào hoàng cung nhưng vẫn không nhịn được tò mò trộm nhìn khắp nơi.

Yên Việt nhìn khắp nơi trên dưới nên chân không khỏi đi chậm lại. Nếu là người khác Thường Thăng đã sớm thúc giục nhưng lúc hắn vừa ra cửa hoàng đế đã có dặn dò nói từ khi hắn đăng cơ đến, Ngũ hoàng tử lần đầu vào cũng, để hắn đo dạo một chút. Ân sủng lớn như thế nên Thường Thăng muốn tự mình bồi cẩn thận. Thường Thăng không dám làm Yên Việt mất hứng thú nhưng cũng lại không dám để hoàng thượng chờ lâu chỉ có thể cười làm lành nói: "Bệ hạ biết điện hạ đến rất vui vẻ! bây giờ người thân thể bình phục rồi về sau có thể thường đến làm bạn với bệ hạ rồi, bệ hạ ngày nào gặp người đều vui vẻ!"

"Mong như lời công công nói, như vậy không còn gì tốt hơn!"

Người này là thái giám thân tín bên cạnh Hoằng Nghị hắn ít nhiều cũng có ấn tượng, cung điện này cũng có phần tương tự cung điện tiền triều cũng nghe ra Thường Thăng ngụ ý, hoàng cung này ngày sau hắn đúng thật sẽ thường đến, muốn đi dạo cũng không thể một lát là xong, hắn ôn hòa cười bước đi nhanh hơn.

Thường Thăng thấy hắn dễ nói chuyện không có thái độ cậy quyền thì thở dài nhẹ nhõm.

Một hàng người đi về trước lại nghe thấy từ xa xa một trận ầm ĩ, Yên Việt liền quay đầu lại nhìn, vừa liếc mắt một cái liền thấy hình bóng Thái Lan Kỳ trong đám người đó. Thái Lan Kỳ đang bóp cổ người khác đem đầu người kia ấn vào ao nước. Thiếu niên trên mặt không có biểu tình gì, giương mặt lạnh giống như trong giấc mộng, những người vây quanh hắn đều bị khí tràng dọa sợ trơ mắt đứng nhìn nhưng không ai dám can.