Mặt Thái Lan Kỳ lập tức đỏ bừng, hắn thấy phụ thân đang rất tức giận thì cũng không dám nói gì thêm, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng hy vọng phụ thân có thể bỏ qua cái phạt khó nói lên lời này.
Tâm Yên Việt giống như bị cào nhẹ qua một cái, hắn đè hỏa khí xuống quở trách: "Là cha đang làm khó con hả? con đi cả đêm không về, lại tự tiện xông vào trang viện của Thái tử, con ngay cả lời giải thích cũng không chịu nói, không nên phạt con sao hả?"
"Lan Kỳ nên bị phạt...."
Thái Lan Kỳ biết phụ thân hẳn là đang tức giận nhưng hắn tình nguyện bị đánh một trận cũng không muốn bị phạt như thế. Hắn lại không giỏi biểu đạt bản thân, hơn nữa hắn cũng sợ phụ thân hiểu lầm hắn không phục người quản giáo dạy dỗ nên chỉ có thể nhịn xuống, thẹn thùng cọ đến bên tường ngoan ngoãn quỳ xuống.
Đúng lúc này hạ nhân bên ngoài bẩm báo Thường Thăng công công tới, Yên Việt liếc mắt nhìn đứa nhỏ Lan Kỳ đang bị phạt úp vào tường rồi xoay người ra cửa gặp Thường Thăng.
Thường Thăng đến mang theo ý chỉ của Hoằng Nghị đế về việc xử lý chuyện lần này, ý tứ cũng không khác lời chọc tức Thái tử của Yên Việt nói lúc nãy lắm, đại ý chính đều là người nhà với nhau, trang viên đốt thì đã đốt rồi, hài tử cũng bị dạy dỗ rồi nên chuyện này liền cho qua.
Yên Việt hàn huyên với Thường Thăng một lúc lâu, nhờ hắn thay mình tạ ơn với Hoằng Nghị đế, đáy lòng lại cười lạnh không ngừng, xem ra hắn suy đoán không sai, Thái Nhạc bị hại quả nhiên có quan hệ tới Thái tử, Thái Lan Kỳ chắc chắn là đang tra chuyện này! bằng không sao bọn họ có thể dễ dàng bỏ qua cho Lan Kỳ như thế.
Khi Yên Việt quay trở lại phòng nhìn thấy Thái Lan Kỳ giống như chim cút nhỏ đang quỳ rúc vào trong tường, hài tử nghe được tiếng mở cửa liền kinh hoàng quay đầu lại, trong đôi mắt toàn là sự nhu nhược và đáng thương.
"Nói đi! Con làm thế nào biết được bọn họ có quan hệ với bọn thổ phỉ đã đánh cướp cha?"
Yên Việt vừa tức giận vừa đau lòng đứa nhỏ, bất đắc dĩ lùi một bước nhắc nhở hài tử.
"Như thế nào phụ thân biết được?"
Đôi mắt Thái Lan Kỳ trợn tròn, không dám tin tưởng nói.
'Con cho rằng cha làm sao đả động được phụ hoàng cứu con?"
Nhịn không được Yên Việt tát một cái lên lưng Thái Lan Kỳ bất mãn nói: "Còn muốn gạt cha sao?"
"Lan Kỳ....không dám!"
Thái Lan Kỳ kiên định rồi nghi hoặc nhịn không được nhìn trộm thần sắc Yên Việt nói: "Lúc trước là do Tam hoàng tử phát hiện phụ thân gặp thổ phỉ có thể là do Thái tử sai người làm, muốn lấy việc này lật đổ Thái tử, hắn phái người đi điều tra, tra đến trên người này thì bị rơi đài, con biết được liền tiếp tục điều tra! phụ thân, phụ thân là từ đâu biết được?"
"Còn chưa đến lượt con hỏi cha!"
Hiển nhiên Thái Lan Kỳ đã sớm phát hiện manh mối nhưng vẫn lừa gạt chính mình, trong lòng Yên Việt tức giận nên không chịu trả lời hài tử, chỉ truy hỏi: "Có bằng chứng thực tế nào không?"
"Không có, chỉ có thể tra được là hắn đã từng gặp qua bọn thổ phỉ kia!"
Nhắc tới chỗ này, trong mắt Thái Lan Kỳ không khỏi hiện lên chút hối hận: "Là Lan Kỳ là việc bất lực, bây giờ bị phát hiện sợ là không bắt được người này!"
"Là con hành sự bất lức hửm?"
Nghe Thái Lan Kỳ nói như thế hỏa khí bị ép xuống nãy giờ của Yên Việt lại bị chọc cho bốc lên: "Thái Lan Kỳ à Thái Lan Kỳ, con nói lá gan con lớn tới đâu hả? Sự việc lần trước con cũng không thèm nói gì với cha lại dám đơn thương độc mã đuổi theo điều tra? Vạn nhất con không thoát ra khỏi trang viên Thái tử thì sao hả? Vạn nhất cha không kịp cứu con ra từ tay Thái tử thì như thế nào HẢ?"
"Lan Kỳ biết sai rồi"
Thái Lan Kỳ bị mắng đến không dám ngẩn đầu, hắn làm việc luôn độc lai độc vãn, một mình suy tính mà quên mất hiện giờ phụ thân sẽ lo lắng cho hắn, vì hắn mà canh cánh trong lòng, sẽ trách hắn không màng đến an nguy của bản thân, trong lòng hắn biết phụ thân đang tức giận, hắn nhất thời nhanh trí duỗi tay kéo kéo góc áo Yên Việt nhẹ nhàng lắc lắc nói: "Thỉnh phụ thân bớt giận, tức giận hại thân a"
"Biết sai rồi thì lại đây!"
Khó có dịp thấy được bộ dạng làm nũng của hài tử, cho là đang tức đến vểnh râu thì trên mặt Yên Việt cũng dìu xuống một chút, chỉ là Thái Lan Kỳ luôn biết nhận sai, lại nhận sai rất thành khẩn nhưng chưa chắc trong lòng đã nhớ kỹ sai lầm. Yên Việt cũng không tính để cho hài tử lừa gạt qua cửa dễ dàng như thế, hắn gõ gõ bàn nói: "Cho con thời gian một nén nhang, viết một lá thư ăn năn ở đây cho cha, nếu như viết làm cho cha hài lòng thì chỉ phạt con hai mươi thước, trước cho con nợ lại đến khi thương lành thì phạt, còn nếu như viết mà cha không hài lòng thì treo con lên mà quất!"
"Như thế Phụ thân sẽ mệt chết ó!"
Nghe phụ thân nói phản ứng đầu tiên của Thái Lan Kỳ là khí lực đánh người của phụ thân. ( ý là Việt ca đánh nhẹ quớ, muốn đánh chết ẻm thì e là Việt ca sẽ đánh đến mệt chết mà ẻm chưa chết nổi. Cười chết với ẻm:))))))))
"Lẩm bẩm cái gì?"
Yên Việt cũng không nghe rõ hài tử nói gì nhưng hiển nhiên cũng không phải lời tốt đẹp gì, hắn dơ tay tát nhẹ lên đầu hài tử quát khẽ: "Còn không viết mau!"
—————–
Ngày ấy Thái Lan Kỳ viết xong thư ăn năn liền bị Yên Việt bắt đi nghỉ ngơi, cuối cùng hắn trải qua một hồi ác chiến bị phạt bị đánh hết nửa ngày, tóm lại hắn chỉ cảm thấy mệt lòng mà thôi, chỉ nghĩ tới việc thương thế của bản thân lành hẳn thì chờ đợi hắn ở phía sau là phụ thân tính sổ mình. Chỉ là Yên Việt cảm thấy thật may mắn, may mà lúc ấy hắn chưa đọc được thư, lúc hắn xem được thư ăn năn của Thái Lan Kỳ hắn thật không biết chính mình có thể nhịn xuống hay không lại đè hài tử ra mà đập.
Không nói đến việc Thái Lan Kỳ viết y sì mấy lời hắn đã nói, liếc nhìn một cái thì tất cả điều là viết cho có lệ, chưa nói tới chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như gà bới khiến cho làm tiên sinh nhiều năm như hắn thật sự là không chịu đựng nổi. Cái lá thư ăn năn Thái Lan Kỳ viết này làm cho hắn không hài lòng, rất là không vừa lòng luôn.
Lập quy củ cho hài tử liền phải làm liền, chỉ Yên Việt cũng không có nhẫn tâm như thế, hắn không khỏi sờ sờ cẳm, thầm nghĩ trong lòng, dùng gia pháp vào mông kia thì cũng không đến mức, bất quá treo lên đánh thì có thể thử xem!"
Vì thế lúc mà Thái Lan Kỳ bước vào phòng thì có người làm tiến tới muốn trói hai tay hắn, Thái Lan Kỳ theo bản năng đánh trả, ra một quyền liền quật ngã bọn họ xuống đất.
"Thái Lan Kỳ!"
Đứng một bên Yên Việt không khỏi ho hẹ quát một tiếng.
"Phụ thân"
Lúc này Thái Lan Kỳ mới chú ý tới Yên Việt ngượng ngùng thu tay, ngoan ngoãn để người làm trói mình treo lên cây, treo đến khi chỉ còn ngón chân chạm vào mặt đất thì ngừng lại, mắt thấy người làm lui ra ngoài mới hoảng sợ nhìn Yên Việt hỏi: "Phụ thân là muốn phạt Lan Kỳ sao ạ?"
"Tính nợ cũ!"
Yên Việt trầm mặt cũng không nói nhiều, chỉ đưa tay kéo quần Lan Kỳ xuống, cầm cây roi trúc thon nhỏ đến, xé gió đánh vào vào mông hài tử: "Chịu đựng!"
"Bang" một tiếng, roi trúc đánh lên mông Thái Lan Kỳ, dừng lại mang theo một cái vệt đỏ.
Phía sau bắt đầu một trận đau đớn, tuy có thể nhịn được nhưng dưới chân không có lực chống đỡ, thân mình Thái Lan Kỳ cũng không thể ổn định mà lắc lư.
Yên Việt có lòng muốn dạy dỗ hài tử, đánh xuống liên tiếp vài roi, roi trúc giai giòn lúc đánh vào da thịt thì phát ra tiếng đánh thanh thúy, Thái Lan Kỳ chỉ cảm thấy cơn đau đớn như bị phỏng úp tới, luân phiên thiêu đốt mông mình, đánh hắn đến lúc lắc đung đưa, mặt hài tử đùng một cái đỏ bừng, cũng không biết rõ là do bị đánh càng lúc càng đau mới đỏ muốn khóc hay là xấu hổ mà đỏ nữa.