Chu Cầm Vận cảm thấy kỳ quái: "Tương Tương, sao em gái con có thể quen được em rể con vậy? Mẹ thấy vừa rồi trông cô ta có vẻ không vui vẻ lắm nhỉ? Cũng không thích nói chuyện lắm thì phải? Mẹ nhớ rõ rằng trước kia trông cô ta hoạt bát hơn mà."
Thật ra bà càng muốn hỏi rằng có phải quan hệ giữa hai chị em cô không tốt không. Hình như lúc nãy hai người chưa từng nói với nhau câu nào, nhưng bà không thích nhúng tay vào chuyện ngoài lề nên thôi.
Dư Tương nói qua loa: "Chắc từ một vụ mỹ nhân cứu anh hùng chăng? Cụ thể thì con cũng không rõ lắm nhưng Lộ Lộ rất thích anh ta."
Chu Cầm Vận đi thẳng vào vấn đề: "Thật lãng mạn. Vợ chồng son rất xứng đôi. Khi bọn họ kết hôn nếu mẹ không ở Yến Thành thì con nhớ thêm một phần tiền mừng vào cho mẹ nhé, đừng ngại."
"Con biết rồi ạ."
Ninh Miễn giật giật miệng nhưng cuối cùng vẫn không tìm được cơ hội nói chen vào. May mà mẹ anh không làm Dư Tương xấu hổ.
...
Mẹ Hứa nhìn theo ba người Chu Cầm Vận đi xa rồi mới thở phào một hơi thật dài, cứ như cuối cùng cũng được sống lại vậy. Bà ôm n.g.ự.c hỏi: "Mẹ chồng Tương Tương làm nghề gì vậy? Sao thấy kiểu gì cũng giống cán bộ thế?"
Không đúng, cán bộ mà bà gặp ở thị trấn cũng không cao giá như Chu Cầm Vận. Vả lại bà còn là vợ của bí thư chi bộ thôn đây này.
Dư Lộ nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cháu cũng không rõ lắm ạ. Bà ấy đi làm ở vùng khác."
"Ồ, Lộ Lộ, sao vừa rồi cháu không nói gì với chị cháu?"
Mẹ Hứa luôn cảm thấy hình như hai chị em nhà này không phải quá thân mật nên dặn dò một cách tự nhiên: "Cháu chịu khó qua lại với chị ruột mình chút đi, đừng có cách xa như vậy."
Nhiều mối quan hệ có khi tương lai sẽ được giúp đỡ nhiều hơn cũng nên. Chẳng phải điều đó sẽ giúp con bà được nhiều lợi ích hơn sao?
Dư Lộ nhíu mày vâng một tiếng, hơi mất kiên nhẫn.
Hứa Chấn Uyên nhạy cảm phát hiện ra cô ta không vui nên nhíu nhíu mày, nhanh chóng nói ra muốn đi mua gì đó rồi rời khỏi tầm mắt mẹ Hứa. Rất nhanh sau đó mẹ Hứa đã bị những đồ vật rực rỡ màu sắc trong cửa hàng Bách Hóa làm cho hoa mắt.
"Đồ tốt ở Yến Thành nhiều thật đấy! Có phải những thứ này đều rất quý không?"
Mẹ Hứa đã sống ở nông thôn mấy chục năm rồi nên giọng nói cứ vô thức phóng đại lên. Tiếng sợ hãi than thở về hàng hóa và giá cả của bà cũng thu hút một ít ánh mắt tò mò nhìn sang.
Dư Lộ cảm thấy rất mất mặt, nhưng cha mẹ chồng đến Yến Thành không thể không chiêu đãi được. Cha Hứa tự mình biết mình nên không muốn đến cửa hàng Bách Hóa nhưng mẹ Hứa lại thích nhìn những cái mới lạ. Bà nhìn thấy vải dệt đẹp là cầm lên xem, cũng không sợ vết chai trên tay phá hư tấm vải, còn thì thào khen tấm tắc.
"Vải dệt này đẹp quá, vừa trơn vừa mượt, đồ trong thành phố đúng là tốt hơn đồ ở nhà nhiều mà. May thành quần áo hẳn là mặc sẽ rất mát nhỉ?"
"Ồ, cái hoa này in lên kiểu gì thế nhỉ?"
Mẹ Hứa vuốt một tấm vải mãi không buông tay, nghĩ dù sao cũng đến Yến Thành một chuyến rồi, có cắn môi cũng phải mang chút gì đó về cho mấy đứa nhỏ trong nhà. Vải dệt này mà làm thành quần áo thì con gái bà cũng sẽ có quần áo mới mặc. Nhưng vì không biết chữ, sợ giá cả quá cao nên bà lo sợ bất an hỏi đứa con.
"Chấn Uyên, con hỏi chút xem giá cả tấm vải dệt này bao nhiêu? Mẹ muốn mua một khúc về cho em gái con."
Người bán hàng nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ nên hỏi thẳng: "Đoạn đó một mét sáu hào năm. Đồng chí muốn bao nhiêu?"
Mẹ Hứa bị giá cả này dọa cho ném luôn đoạn vải, chậc lưỡi nói: "Cũng đắt quá rồi!"
Làm thành một bộ quần áo cũng phải tốn ba bốn đồng nữa, mua không nổi mua không nổi!
Dư Lộ cười tiến lên: "Đồng chí, cắt cho tôi hai mét vải này với!"
"Ôi, Lộ Lộ à, cháu đừng mua, cái này đắt lắm, để bác về quê mua là được rồi. Mấy đứa nhỏ trong nhà không mặc nổi vải dệt tốt như vậy đâu!"
Mẹ Hứa túm lấy tay Dư Lộ, lòng bàn tay thô ráp va chạm vào mu bàn tay được Dư Lộ cẩn thận bảo dưỡng.
Dư Lộ cố gắng nhịn xúc giác khiến người khác ghê tởm xuống, kiên quyết mua tấm vải dệt kia, hơn nữa còn ra vẻ thấu hiểu lòng người nói: "Bác gái à, xem như đây là quà gặp mặt cháu tặng cho em trai em gái được không? Chúng cháu bận việc không thể quay về Côn Xuyên được nhưng dù sao cũng phải tặng quà cho bọn trẻ chứ."
Nói là nói như vậy nhưng nội tâm Dư Lộ lại không cho là đúng. Dù sao cũng là đến cửa hàng Bách Hóa, cô ta và Hứa Chấn Uyên đều đi theo, chẳng lẽ thật sự lại để mẹ Hứa phải bỏ tiền? Cho dù là Hứa Chấn Uyên bỏ tiền thì chẳng phải sau này cũng là của cô ta sao?