Ninh Miễn thấy cô ngẩn ra thì nói: "Đến giờ ăn cơm rồi."
Ý là bảo cô nhanh cúp điện thoại đi.
Lạc Hải Đường ở đầu bên kia còn đang suy nghĩ. Dư Tương nhức đầu ném ra một câu: "Cô kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho anh tôi nghe đi. Nhìn xem thái độ của anh ấy như thế nào. Chuyện của hai người thì tự hai người giải quyết đi nhé."
"Ơ..."
Dư Tương không để ý đến việc Lạc Hải Đường gọi với theo trong điện thoại. Cô cúp máy cái rụp rồi uống một ngụm nước, lại phát hiện trong nước có thêm đường trắng.
Ơ?
"Vừa rồi anh có ý gì?" Vì sao không cho cô nói hết lời?
Ánh mắt Ninh Miễn lộ ra vẻ đắn đo, sau đó anh khéo léo nói: "Chuyện này cứ để bọn họ tự đi tìm hiểu đi. Em nhúng tay vào sẽ dễ khiến hai bên bị chia rẽ."
Có khi còn là ba bên cũng nên.
Dư Tương nhíu mày: "Em không định nói bậy gì Dư Lộ cả, anh đang lo lắng điều gì vậy?"
Sợ Dư Lộ không thể cưới được à?
Vẻ mặt anh hơi kỳ quái. Dư Tương nhanh chóng nghĩ ra, ặc, hình như là sợ cô xúi giục Lạc Hải Đường chạy tới nói với người nhà họ Hứa là Dư Lộ là một kẻ vạn người mê, điều quan trọng là không tuân thủ nữ tắc gì gì đó. Lạc Hải Đường và Dư Lộ sẽ thành hai hổ cắn nhau con què con bị thương, hai việc vui đều không còn. Nhưng rõ ràng cái này là kế sách cuối cùng cơ mà, cô có ngu vậy sao?
"Ninh Miễn?"
"Ừ."
Dư Tương rất muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại cảm thấy coi lòng tốt của người ta thành lòng lang dạ thú là không tốt lắm nên cô kìm nén hồi lâu mới phun ra được một câu: "Anh không cần quan tâm vậy đâu, em sẽ hiểu nhầm đấy."
Duy trì khoảng cách chẳng phải tốt hơn sao? Cô luôn cứ có cảm giác như anh đang có ý đồ xấu gì đó ấy...
Ninh Miễn nhíu mày. Sau khi cân nhắc ý của cô, lỗ tai anh hơi đỏ lên.
*
Ngày nghỉ Tết trôi qua rất nhanh. Dư Tương còn chưa phải đến trường nhưng Ninh Miễn đã bắt đầu đi làm rồi. Chỉ là Chu Cầm Vận và Ninh Bồi Triều vẫn đang trong kỳ nghỉ nên bọn họ quay về nhà nhỏ ở vài hôm, cũng bảo Dư Tương qua đó ở cùng.
Nhà nhỏ của cha mẹ chồng cách nhà họ Chu không xa. Dư Tương có người chơi cùng đương nhiên cũng vui vẻ đi qua. Điều không tốt chính là buổi tối phải ngủ trên cùng một cái giường với Ninh Miễn. Hơn nữa Chu Cầm Vận còn chỉ chuẩn bị cho bọn họ mỗi một cái chăn.
Cho dù không hợp nhau thì buổi tối bọn họ cũng khó tránh khỏi kề sát vào nhau.
Hoặc là buổi sáng cô tỉnh lại thấy mình đang ôm người ta, sau đó lại một lần nữa coi người ta như gối ôm.
Trước khi ngủ, Dư Tương luôn hơi kháng cự. Bởi vì Ninh Miễn càng ngày càng không từ chối cô tới gần. Nói đúng ra là Ninh Miễn đã cố hết sức đè thái độ đó xuống rồi. Ví dụ như sáng nay tỉnh lại, người mất tự nhiên nhất cũng là anh. Rõ ràng anh đối với cô rất mềm mỏng, thế mà sau khi lên giường lại nhanh chóng cứng ngắc cả người lại.
"Trường Phong, rốt cuộc Ninh Miễn như vậy là chuyện gì đây?"
Hệ thống Trường Phong: "Tôi cũng..."
Dư Tương lười biếng chấp nhận sự thật: "Thôi vậy, hỏi cậu cũng như không. Để tôi tự nghĩ một mình vậy."
Hệ thống Trường Phong kiên trì với lời hứa của mình, không cho cô thêm một ý kiến chủ quan nào ảnh hưởng đến phán đoán nữa.
Sau khi bối rối, Dư Tương tính quan sát thêm một thời gian nữa. Dù sao thì cô cũng không rảnh rỗi cho lắm, không chỉ phải bàn bạc chuyện công việc với Chu Tư Vi mà còn phải đối phó với một người khác nữa - Lạc Hải Đường.
DTV
Vì người trong lòng mà cô cả này bỏ hết liêm sỉ, lắp bắp muốn trở thành bạn tốt với cô. Dù sao thì cũng là vì nịnh nọt em gái của chồng tương lai mà.
Dư Tương không thể không cảm thán sức mạnh của tình yêu. Thật ra với thân phận của Lạc Hải Đường mà ở bên Dư Uy thì là Dư Uy trèo cao rồi. Hỏng là hỏng ở chỗ Lạc Hải Minh và Dư Lộ từng có vướng mắc thôi.
"Cô yên tâm đi, mẹ tôi không phải người hay để ý."
Nhưng cha cô thì không ổn lắm.
Dư Tương không thể nhận hành động nịnh nọt có chứa mục đích của Lạc Hải Đường. Khả năng hai người có thể làm bạn tốt là quá nhỏ. Tương lai nếu có thể làm người thân thì cũng sẽ là một loại tình cảm khác, khác hẳn với tình cảm bạn bè đơn thuần.
Chu Tư Vi thấy buồn cười. Lúc cô đến nhà bác mình, Lạc Hải Đường sẽ tránh đi chỗ khác, chẳng còn chút kiêu ngạo nào nữa cả.
"Trông dáng vẻ cô ấy là thích anh trai em thật đó. Chỉ là điệu bộ này cũng thấp quá rồi. Có đôi khi nhìn vào cô ấy chị lại nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch năm đó của mình."
Chu Tư Vi nói xong lại cảm thấy không ổn: "Chị không có ý bảo anh trai em không tốt. Chị chỉ cảm thấy giữa nam nữ vẫn nên ngang hàng thì tốt hơn. Trừ khi một người muốn đánh một người bằng lòng chịu đựng thì mới là trời sinh một đôi."