Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 273



Lâm Bảo Chi mới vừa chiên đồ ăn, nghe thấy trong phòng khách có chuyện bất thường, giơ cái muôi đi ra: "Sao lại thế? Dư Lộ, con lại nói bậy gì sao?"

Dư Lộ tủi thân nói: "Mẹ, con không có..."

Khuôn mặt của Dư Kiến Kỳ bình tĩnh, lần này Lâm Bảo Chi không thét to với ông, trái lại ông không trực tiếp phát tiết cơn thịnh nộ, ông cắn răng nói: "Không có chuyện gì."

Dư Lộ lo lắng gọi: "Cha, cha không sao chứ, mặt mũi trắng bệch..."

Hứa Chấn Uyên lẳng lặng nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: "Dư Lộ, em đừng nói nữa."

Chỉ càng ngày càng loạn, hơn nữa, rõ ràng Ninh Miễn đang tức giận.

Dư Lộ ngưng hít thở, đáy lòng chợt thấy sợ hãi, nghi hoặc khó hiểu nhìn anh ta: "Chấn Uyên, em..."

Ninh Miễn đột ngột đứng lên: "Cha mẹ, thật xin lỗi, lúc Tương Tương đến đây đã không vui, mọi người đừng tính toán với cô ấy, con đi ra ngoài một chuyến."

Anh nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Dư Lộ rũ mắt, có một người vợ như vậy, chắc Ninh Miễn sẽ thấy rất mất mặt nhỉ?

Hứa Chấn Uyên nhìn bầu không khí xung quanh mình, nhấc ấm trà lên rót cho Dư Kiến Kỳ một ly trà, Dư Kiến Kỳ miễn cường cười với anh ta, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp giúp đỡ Lâm Bảo Chi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, hôm nay Dư Uy tăng ca không có ở nhà.

Dư Lộ thấp thỏm nắm góc áo: "Chấn Uyên, ban nãy anh làm sao vậy?"

Hứa Chấn Uyên thở dài, nhàn nhạt nói không có gì, thực ra anh ta cảm thấy nếu Dư Tương nghe thấy lời Dư Lộ nói lúc nãy thì sẽ càng thêm tức giận, nếu cô ta có thói quen dè dặt khi ở đây, nói như vậy không có vấn đề gì, nhưng nhìn Dư Kiến Kỳ cưng chiều cô ta như thế, cô ta lại nói như vậy sẽ không thích hợp.

Hơn nữa, anh ta cũng không biết tại sao mình không đứng về phía Dư Lộ.

Dư Lộ mạnh mẽ cắn môi, lửa giận trong ánh mắt cháy hừng hực, dựa vào cái gì mà Hứa Chấn Uyên nói đỡ cho Dư Tương?

"Lộ Lộ..."

Dư Lộ gẩy đầu ngón tay đứng lên: "Em đi ra ngoài tìm chị ấy, giúp chị ấy bưng nước ngọt đây, anh cứ ngồi đi Chấn Uyên."

Hứa Chấn Uyên muốn đi theo ra ngoài, nhưng Dư Kiến Kỳ có vẻ mặt đã hòa hoãn đi ra từ trong bếp, gọi anh ta lại.

"Chấn Uyên, chúng ta đánh cờ vua không?"

"... Vâng."

Hứa Chấn Uyên vẫn cảm thấy ban nãy Dư Lộ có hơi quái lạ, nhíu mày dời lực chú ý đến ván cờ.

Nhà họ Dư ở chính là nhà của mình, xung quanh có không ít hộ gia đình, hẻm nhỏ hơi ngoằn ngoèo, Dư Lộ đi đến đầu hẻm vẫn không thấy Dư Tương nên định quay về, chợt nhìn thấy Ninh Miễn đi đến từ bên đường thì dừng chân lại, đợi người đi đến trước mặt mới phát hiện trong tay anh cầm hai gói thuốc lá.

Là nhãn hiệu mà bình thường Dư Kiến Kỳ thích, nhất định là mua để bồi tội.

"Anh vợ? Anh đang tìm chị em sao?"

Ninh Miễn nhíu mày: "Tôi không thấy cô ấy."

Dư Lộ bày ra vẻ mặt lo lắng: "Thực xin lỗi anh vợ, hôm nay đều là lỗi của em, anh đừng giận chị ấy, tính cách của chị ấy là như vậy đấy, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Ninh Miễn tùy tiện gật đầu.

Bàn tay của Dư Lộ nắm chặt lại thành nắm đấm, nhỏ giọng nói: "Thật ra, anh vợ à, tối hôm đó lúc em đuổi theo nhìn thấy hai người trông giống như đang bàn luận chuyện gì đó, em biết trước đây hai người không yêu nhau, tối đó em từng nghe chị ấy và Diêu Kiến Phương thảo luận với nhau rằng sẽ rót nhiều rượu cho anh, chắc hẳn chị ấy có ý với anh, bây giờ hai người đã trở thành vợ chồng, anh nhất định phải chăm sóc cho chị ấy thật tốt."

Ninh Miễn nhíu mày, không nói lời nào.

“Thực ra mối quan hệ giữa em và chị ấy không tốt, từ nhỏ hai chúng em đã thích tranh giành đồ vật, thứ em thích, chị ấy nhất định sẽ muốn, lúc trước em chỉ hơi thích anh, chị ấy đã lập tức đoạt anh đi, hiện giờ em và Chấn Uyên ở bên nhau, chị ấy vẫn có chút khó chịu, anh vợ, không phải là em cố tình nói xấu chị em, em chỉ là hy vọng anh biết được sự thật, em đã từng thích anh nên muốn anh sống thật tốt, hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống hòa thuận."

“Cũng hy vọng rằng chị ấy sẽ không tranh giành đồ vật của em nữa, hiện tại em rất thích Chấn Uyên, vì anh ta, em có thể để cho chị ấy tùy tiện ức hiếp.”

Dư Lộ cúi đầu nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Ninh Miễn đứng ở tại chỗ dần nắm c.h.ặ.t t.a.y đến mức làm biến hình hai gói t.h.u.ố.c lá ở trong tay, trên mu bàn tay nổi gân xanh, hình như là cực kỳ tức giận.

Hắn đứng tại chỗ khoảng ba đến năm phút thì quay trở lại cửa hàng Bách Hóa, mua lại hai hộp thuốc lá.

DTV

Lúc về đến nhà, Dư Tương đã ngồi ở trong phòng khách cắn hạt dưa, vẻ mặt nhẹ nhàng đến mức giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Dư Kiến Kỳ cũng đã trở lại bình thường, vui vẻ nhận lấy hộp t.h.u.ố.c lá mà Ninh Miễn mua, Dư Lộ thoáng nhìn hai hộp t.h.u.ố.c lá đã thay đổi thành nhãn hiệu đắt tiền hơn, chắc là đã ném hai hộp vừa nãy đi rồi nhỉ?

Dư Lộ âm thầm nhướng mày.