Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến ngày Ninh Miễn đi công tác trở về. Dư Tương có hơi lo lắng, không biết phải tiếp tục ở chung với anh như thế nào đây.
Hơn nữa, đã sắp tới ngày Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên kết hôn. Không ai biết liệu sẽ có những thay đổi gì.
Trường Phong đoán được một phần sự việc dựa vào tiếng lòng của Dư Lộ. Dư Lộ đề phòng việc Lạc Hải Đường ở bên Dư Uy, có thể là muốn Lạc Hải Đường hoàn toàn tự do ở ngoài mạng lưới quan hệ của cô ta.
Đối với việc này, Dư Tương có hơi mơ hồ. Sau khi biết chuyện thì thà rằng không biết còn thấy thú vị hơn. Trái lại, cô không mấy quan tâm tới kết quả của Dư Lộ.
Trường Phong khó hiểu: “Không phải cô nên thấy vui sao? Sao lại thấy uể oải vậy?”
Cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ. Sau khi biết thân phận thật sự của cậu ta, Dư Tương căn bản không cần phải cố gắng, chỉ cần được Ninh Miễn thích, không, chỉ cần cô đồng ý yêu đương với Ninh Miễn là có thể có đứng ở đỉnh cao mà không cần tốn nhiều công sức. Biểu hiện bây giờ của cô lại làm Trường Phong thấy khó hiểu, không biết ngày đó cậu ta có truyền đạt thông tin nào sai không nữa.
Bỗng nhiên Dư Tương hiểu được cảm giác ưu việt của Tiểu Trường Phong, tiếc là đời này cô lại không nhận ra, nghĩ xa như thế thì giống như để củ cà rốt đi trước con lừa vậy.
“Trường Phong, cậu có biết câu này không, ‘Nhìn lên bầu trời đầy sao, làm ra làm chơi ra chơi.”
Trường Phong: “... Chưa từng nghe nói.”
Dư Tương gãi chóp mũi: “Bình thường.”
Phải mấy thập niên nữa thì câu này mới xuất hiện.
“Tóm lại, tôi đang định hình lại thế giới quan, hơn nữa đã thành công rồi. Những gì cậu nói với tôi không liên quan gì nhiều tới hiện tại. Nếu kẻ xâm nhập và Lạc Hải Đường hoàn toàn không biết gì với việc trước đây thì chúng ta đều an toàn. Trọng tâm của cuộc sống của tôi vẫn là việc học, tiền và đồ ăn ngon, hiểu chưa?”
Trường Phong do dự hỏi: “Vậy thôi à?”
Không có Ninh Miễn à?
Dư Tương hỏi lại: “Nếu không thì phải có cái gì nữa?”
DTV
Trường Phong thở dài một tiếng, khéo léo nhắc nhở: “Vậy đi, bây giờ cũng không vội. Nhưng cô phải canh chừng Dư Lộ đấy.” Kẻ xâm nhập gây ra biến cố không nhỏ, Dư Lộ không biết Ninh Miễn đã gây ra sai lầm, vẫn kiên trì với tin tức cũ, chờ đợi được thăng quan tiến chức nhanh chóng.
“Ừm…”
Dư Tương buông tay: “Cậu nói, có thể Dư Lộ đã biết cô ta phạm sai lầm rồi à?”
Lúc cô xem bản nguyên tác, trong khoảng thời gian này, Dư Lộ và Hứa Chấn Uyên đã chia tay vì thân mật thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô rất tò mò, liệu trước khi kết hôn Dư Lộ có phát hiện mình đã lầm mà chia tay với Hứa Chấn Uyên hay không. Theo một góc độ nào đó, việc này vẫn phù hợp với vận mệnh trong nguyên tác.
Trường Phong: “Tôi cũng không chắc, nhưng người đàn bà này rất tàn nhẫn, cô vẫn phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm trên đường tan học về nhà. Lúc đi tới cổng nhà họ Ninh, Trường Phong không còn động tĩnh gì nữa, lòng Dư Tương giật thót. Cô đẩy cửa đi vào trong sân thì nhìn thấy một dáng người cao ráo thon gầy mặc áo sơ mi và áo không tay bằng lông màu kem đang đứng quay lưng về phía cô.
Anh tự tay giặt quần áo, tự tay treo quần áo lên dây phơi, hai tay thon dài cứng cáp đang nâng lên cao.
Dư Tương hắng giọng, điều chỉnh lại biểu cảm: “Anh về rồi.”
Ninh Miễn đứng khựng tại chỗ một lúc, anh từ từ xoay người lại, cũng nở một nụ cười dịu dàng: “Tan học đấy à?”
Giọng của anh nhẹ nhàng như gió xuân, nước dính trên tay rơi xuống đất theo lực hút của trái đất. Anh vẫy vẫy tay, biểu cảm vô cùng dịu dàng.
Nhưng không ai gọi tên nhau cả.
“Bà nội đâu rồi?”
“Đang nấu cơm với dì Hạnh ở trong bếp.”
Dư Tương nhướng mày, cô cởi cặp sách ra, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vậy à? Để em vào bếp xem thử.”
Sức khỏe của bà nội không tốt, số lần xuống bếp cực kỳ ít, nhưng đứa cháu trai bảo bối đi công tác về, bà phải tự tay nấu cơm. Bà đã nhắc đi nhắc lại những món mà Ninh Miễn thích mấy ngày nay rồi.
Dư Tương bước nhanh vào phòng bếp, Ninh Miễn nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô. Áp lực vẫn luôn đè nặng ở trong n.g.ự.c từ từ tan ra, nhẹ nhàng cong khoé môi.
Như vậy cũng được, cứ từ từ mà tiến.
Nếu cô vẫn có ý thù địch với anh, không tin tưởng anh, thì trước tiên phải xóa tan nỗi lo lắng của cô.
Vào lúc nhìn thấy cô, những ý tưởng linh tinh như thổ lộ lặng lẽ biến mất. Trong lòng anh không thể bỏ qua những khát vọng đã sinh trưởng mạnh mẽ rồi chiếm lấy trái tim anh.
Ninh Miễn khom lưng cầm lên một chiếc áo khoác, vuốt thẳng nếp gấp rồi treo lên dây phơi. Đứng ở đây anh vẫn có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.
“Tương Tương, có thấy Tiểu Miễn không? Lúc nãy nó đã tự giặt quần áo đấy.”
“Cháu thấy rồi, bà nội.”
Bà nội trách mắng: “Vậy sao cháu không trò chuyện với nó nhiều hơn, các cháu đã không gặp nhau hai tháng rồi đấy.”
Dư Tương xấu hổ nói: “Bà nội, cháu vào bếp để giúp bà mà.”