Dư Tương còn chưa đi đến lầu hai đã hắt xì trước, quần áo trên người đã ướt hơn phân nửa, nước trên tóc trực tiếp nhỏ giọt xuống, hắt xì một cái còn chưa xong, lại hắt thêm một cái nữa.
Ninh Miễn ngược lại vẫn còn tốt, hai ba bước đi lên phía trước cô, đẩy cửa phòng ngủ lấy chăn trải giường to rộng từ trong ngăn tủ ra, tùy tiện lau qua nước mưa trên mặt rồi xoay người phủ cái chăn trải giường thật dày kia lên trên đầu Dư Tương.
“Lần này là lỗi của anh, anh không nghĩ tới sẽ mưa lớn như vậy.”
Càng không nghĩ tới cửa trong nhà sẽ đóng lại, phải đứng trú mưa ở trước cửa nhà.
“May mà Quyển Quyển thông minh.”
Thanh âm của Dư Tương truyền đến từ phía dưới chăn trải giường, có hơi nghẹn ngào.
DTV
Ninh Miễn cười cười, cầm chăn trải giường lau tóc cho cô, cúi đầu nhìn thấy tư thế gần như là ôm cô vào trong lòng này của bản thân, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng lớn, cúi đầu cách chăn trải giường nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô một cái, khi ngẩng đầu lên trong ánh mắt là sự dịu dàng dày đặc.
Cảm thấy nước trên tóc đã được lau gần hết, Ninh Miễn lấy chăn trải giường ra, nhấc chân đi ra ngoài: “Em đi thay quần áo trước đi, anh ra bên ngoài lau.”
Tóc của Dư Tương rối xù, xoa xoa cái mũi, đến khi phản ứng lại được thì Ninh Miễn đã đóng cửa phòng lại.
Tìm ra một bộ quần áo rồi thay ra toàn bộ, Dư Tương mở cửa ra thử thăm dò, không thấy bóng dáng Ninh Miễn đâu, đi đến thư phòng phía chếch đối diện vừa nhìn liền thấy anh đã cởi áo khoác, như có như không mà lau tóc.
“Em xong rồi, anh đi thay quần áo đi.”
“Được.”
Lúc Ninh Miễn đi ngang qua, Dư Tương duỗi tay muốn lấy chăn trải giường, anh rất ăn ý mà đưa qua, một câu cũng không có nhiều lời.
Dư Tương tiếp tục cầm chăn trải giường lau tóc, mệt cho anh nghĩ ra được, cái chăn trải giường này dùng tốt hơn nhiều so với khăn lông, hai người đều dùng qua rồi mà còn chưa ướt được bao nhiêu, cô lau được một nửa, Ninh Miễn một thân chỉnh tề đi ra ngoài.
Trở về phòng lấy lược chải đầu, không buộc lên lại mà xõa rối tung trên vai đi xuống lầu, dưới lầu, bà cụ Ninh đã bảo dì Hạnh nấu canh gừng cho bọn họ.
Dư Tương không thích ăn gừng, đặc biệt là gừng già, nhưng dì Hạnh nấu canh gừng tất nhiên là dùng gừng già, cô bưng chén canh gừng kia thổi nguội, lâu lâu mới uống một ngụm, Ninh Miễn cũng có biểu hiện không khác bao nhiêu.
Dì Hạnh thúc giục: “Phải uống lúc nóng mới có hiệu quả chứ.”
Bà cụ Ninh ở bên cạnh quở trách: “Hai đứa các cháu cũng thật là, sao lại không tránh mưa ở bên ngoài một lát?”
Ninh Miễn bất đắc dĩ nói: “Cháu cũng không biết sẽ mưa lớn như vậy.”
Dư Tương cảm thấy cái mũi phát ngứa, buông chén canh xuống quay qua bên cạnh hắt xì một cái, cả ba người đều lo lắng mà nhìn cô, dì Hạnh lại càng hận không thể trực tiếp đút luôn một chén canh gừng vào trong miệng cô.
“Tương Tương, uống nhanh lên, uống xong lên lầu đắp chăn ngủ một giấc là tốt rồi.”
Ninh Miễn nghĩ một chút, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy lọ đường ra: “Thêm vào chút đường nữa, em mau chóng uống vào đi.”
Dư Tương tức giận liếc anh, cô vốn dĩ đã sắp chạy trốn được rồi!
Đáng tiếc, cái mũi cũng không biết cố gắng!
Ninh Miễn múc cho cô một muỗng đường rồi khuấy tan, chính anh cũng bỏ thêm một muỗng, chờ đến lúc canh gừng không còn quá nóng nữa, một hơi uống hết, uống xong nhíu mày lại rất chặt.
Dư Tương vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Anh bỗng nhiên cười lên, nghiêm túc nói: “Như được đi vào tiên cảnh.”
Dư Tương hừ một tiếng: “Em không tin đâu.”
Sau đó bịt chặt mũi uống hết trong một hơi, khi nuốt xuống một ngụm cuối cùng kia, khuôn mặt lớn bằng bàn tay của Dư Tương nhăn thành trái khổ qua, đúng thật, sắp thăng tiên luôn rồi!
Ninh Miễn nhịn cười, đè nén lại ý muốn an ủi cô nhanh chóng thu hồi lại hai cái chén, hiên ngang lẫm liệt hỏi: “Vừa rồi anh đâu có lừa em đâu đúng không?”
Sau đó, cầm lấy chén chạy vội vào phòng bếp!
Dư Tương hung hăng mà nghiến răng, bà cụ và dì Hạnh lại cười to.
“Tiểu Miễn, cháu chẳng lẽ lại còn sợ Tương Tương đánh cháu nữa hay sao?”
Ninh Miễn xa xa ở dưới phòng bếp trả lời lại một tiếng đồng ý, hai người càng cười to hơn, bởi vì chưa thấy qua dáng vẻ như bây giờ của anh.