Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 53



Lâm Táp ném con thỏ lớn kia xuống, bình tĩnh tự nhiên nói: “Tôi cũng không nói gì sai.”

Dư Tương mặt đỏ tai hồng đứng lên nói: “Lâm Táp, anh thật khinh thường người khác! Các anh lấy nhiều h.i.ế.p ít, đây là địa bàn của các anh! Tôi đi là được chứ gì?”

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Dư Tương đã ném liên hoàn họa[1] xuống, đẩy Dư Lộ đang che ở trước mặt ra chạy đi, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài cửa.

[1] Liên hoàn họa: thuật ngữ để gọi những bộ truyện tranh cổ truyền trong xã hội Trung Quốc

“Dư Tương!”

Bùi Thừa Quang trợn tròn mắt, sững sờ tại chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không.

Bùi Thừa Hãn đi ra đặt nước ô mai xuống, bất đắc dĩ nói: “Lâm Táp, cậu làm cái gì vậy? Tôi đi tìm Dư Tương đây.”

Nếu cô chạy một mạch xuống dưới rồi bỏ nhà chạy trốn thì phiền phức rồi!

Lâm Táp dần dần hối hận về cách nói chuyện vội vàng vừa rồi, phô trương thanh thế nói: “Lời tôi nói đều là sự thật cả, cô ta có thể đánh Lộ Lộ, tôi thì không thể nói cô ta hay sao?”

Dư Lộ cắn cắn môi, đáy mắt hiện lên sự tức giận, Lâm Táp như thế này chỉ gây cản trở chứ không giúp được gì.

“Nhanh đi tìm cô ấy đi!”

Bùi Thừa Quang và Bùi Thừa Hãn cùng nhau đi tìm.

Lâm Táp không thể giải thích được cảm giác ma xui quỷ khiến đó, khó khăn giải thích với Dư Lộ: “Lộ Lộ, cậu sẽ không giận tôi chứ?”

Dư Lộ ngừng một chút, lắc đầu: “Sẽ không, nhưng mà Lâm Táp, về sau cậu đừng nói như vậy nữa, tôi phải đi tìm chị ấy đây.”

Lâm Táp đứng ở phòng khách không được, đi cũng chẳng xong, nhưng ở lại trong nhà người ta dù thế nào cũng không ổn, đành phải đi theo ba người khác ra ngoài.

Đến bên ngoài cửa nhìn trước nhìn sau xem có bóng dáng của Dư Tương không.

Thật trùng hợp, bà ngoại Lâm và Lâm Bảo Chi trở về sau một chuyến thăm hàng xóm, nhìn thấy bốn người đang do dự, sao có thể không nhìn ra có chuyện đã xảy ra chứ.

“Thừa Hãn, tại sao các con lại đứng ở bên ngoài vậy?”

Bên tai Bùi Thừa Hãn nóng lên, ánh mặt trời quá chói mắt, anh ta cũng không dám nhìn vào ánh mắt của bà ngoại Lâm, thấp giọng giải thích: “Vừa rồi Dư Tương chạy ra khỏi nhà.”

Bà ngoại Lâm không hiểu: “Con bé chạy ra ngoài làm gì?”

“Vừa rồi mọi người cãi nhau, Dư Tương tức giận chạy đi.”

“Cái gì?”

Lâm Bảo Chi lập tức luống cuống: “Có thấy chạy đi đâu không? Các con cãi nhau cái gì? Trời ơi, trời nóng như này chạy ra ngoài sẽ bị cảm nắng mất!”

Bốn người cùng không nói gì.

“Lộ Lộ?”

Dư Lộ cũng lắc đầu: “Chúng con không nhìn thấy.”

Lâm Bảo Chi vô cùng lo lắng: “Vậy còn không đi tìm đi!”

Đang lúc nói chuyện, mây đen kéo đến, trời nổi từng trận sấm sét, vài người đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích gì, mưa lớn từ trên trời rơi xuống!

“Ôi, nhanh chóng đi vào nhà lấy ô đi, mưa như thế này, Tương Tương có thể đi đâu được?”

“Thừa Quang, vừa rồi có phải con nói Tương Tương hay không?”

Bùi Thừa Quang oan muốn chết: “Không phải con!”

Lâm Táp đứng đó, mím miệng không hé răng.

Dư Lộ cắn chặt môi dưới, càng lúc càng tức giận.



Dư Tương đến cửa lớn Bùi gia lượn lờ vài vòng rồi mới ra đại viện, cô bước đi với tốc độ chậm rãi, không nhanh cũng không chậm, nhưng trên đường chẳng có mấy người.

Hệ thống Trường Phong khó hiểu: “Dư Tương, cô đây là muốn làm gì vậy?”

“Cái này cậu cũng không nhìn ra sao, bỏ ra trốn đi đấy.”

Mới vừa rồi Dư Tương hỏi hệ thống về nhiệm vụ khen thưởng, Trường Phong chần chừ một lát: “Vẫn phải chờ xác thực mới có thể phát thưởng được.”

Dư Tương không quá tán đồng: “Trễ thưởng có lợi tức không? Cậu nói tin vào phán đoán của tôi, tôi cảm thấy hai chúng ta hẳn là tín nhiệm lẫn nhau, dù sao cái mạng nhỏ của tôi cũng đều giao trên tay cậu rồi.”

“Tôi cho cô chuẩn bị nhiệm vụ có thưởng là không gian giới tử, lợi tức là tôi mở rộng một phần ba không gian.”

Dư Tương: “Không được, tôi muốn đổi một chút.”

“Cái gì?”

“Điên cuồng hoàn.”

Điên cuồng hoàn là một sản phẩm mới là Dư Tương và hệ thống yêu cầu làm trước đó, có thể kích thích cảm xúc tiêu cực của con người, dược hiệu ngắn ngủi lại không có tác dụng phụ, sau khi sử dụng thì nhanh chóng phát huy tác dụng, Dư Tương đặt nó ở bên trên viên kẹo, khi ném tới người Lâm Táp thì dược hiệu phát tác.

Lâm Táp là người đầu tiên vinh dự thử nghiệm loại thuốc này.

Hệ thống Trường Phong vẫn không hiểu lắm: “... Vì sao lại phải bỏ nhà trốn đi?”

Dư Tương hơi ghét bỏ: “Wow, Lâm Táp đến nhà bà ngoại tôi tìm chỗ, tôi nhẫn nhịn cái gì chứ? Lại nói, tôi là vì hoàn thành nhiệm vụ cho cậu đấy.”

“Cô muốn nói như vậy có thể chia rẽ Khương Duệ Quân và Dư Lộ sao?”

“Còn không phải ngốc lắm, cậu nghĩ xem, Lâm Táp vì Dư Lộ mà không để ý đến giáo dưỡng phát hỏa với tôi, có phải chứng minh rằng anh ta yêu Dư Lộ sâu sắc hay không, mà anh ta và Khương Duệ Quân là anh em bà con, hai anh em tranh giành một người con gái, không phải rất vô lý sao? Các thành viên trong nhà bọn họ sẽ không ngồi yên đâu.”

DTV

Hệ thống Trường Phong: “Tôi hiểu rồi, như vậy có thể gạt bỏ giai đoạn nảy sinh tình cảm của Khương Duệ Quân và Dư Lộ.”