Chỉ là lòng dạ của Khương Duệ Quân chắc chắn là ngay từ đầu đã không có chút cơ hội nào rồi. Mặc dù cậu ta là mối tình đầu cặn bã của Dư Lộ nhưng thái độ đối nhân xử thế không có gì đáng lên án. Dư Tương cũng không biết điều này là tốt hay là xấu với cậu ta nữa.
"Dư Tương, đến thư viện rồi, chúng ta xuống xe thôi."
"Ừ."
Thư viện vừa được xây vào đầu năm nay, tốn một khoản phí lớn, phong cách kết hợp cả phương Đông và phương Tây, tòa nhà mới xây mang vẻ đẹp Yến Thành thời đầu mang lại cho người ta cảm giác mới mẻ. Sau khi hoàn thành, thư viện thu hút rất nhiều người dân, tiếng vang vô cùng tốt.
Trong nguyên văn, nguyên thân năn nỉ bà ngoại Lâm chuyển công việc của mình đến thư viện với tư cách là thủ thư. Sau khi kết hôn với Ninh Miễn, nguyên thân luôn khoe khoang với bạn bè rằng thư viện này là do chồng mình thiết kế.
Khương Duệ Quân không biết gì, chỉ thuận miệng nói: "Anh Miễn tham dự thiết kế thư viện này đấy. Giỏi không?"
Dư Tương nghiêm túc nhìn toàn cảnh bên ngoài của thư viện. Cô không có mắt thẩm mỹ ở phương diện kiến trúc nhưng cũng cảm thấy rất đẹp và thuận mắt, bèn hùa theo cậu ta: "Đúng là rất đẹp. Đại viện có một người như vậy là một loại áp lực đối với đám bạn cùng lứa phải không?"
"Tri kỷ, đó không phải áp lực nữa mà là nghiền áp đấy!"
Khóe miệng Dư Tương giật giật.
Đi vào trong thư viện lại là một cảm giác rung động khác. Trên tường được thiết kế khảm hàng loạt sách báo, ngước mắt nhìn lên thấy giá sách rất phong phú, người đi trong này luôn có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Khương Duệ Quân học Kinh tế chính trị học, còn Dư Tương lại muốn tìm bộ sách liên quan đến máy tính chuyên nghiệp nên hai người hẹn nhau thời gian về xong bèn tách nhau ra. Dư Tương tìm được không ít đầu sách mình đang cần trước mắt nhờ hướng dẫn tra cứu. Điều đầu tiên khiến cô cảm thấy hứng thú là máy tính chuyên nghiệp. Chỉ là đã qua mấy năm nên kiến thức học được trước đó cô đã quên đi không ít rồi. Bây giờ đang là giai đoạn đầu nổi dậy của máy tính. Sự khác biệt giữa chúng như rãnh trời vậy.
Dư Tương chọn ra năm cuốn sách chuẩn bị mượn về nhà xem. Cô nhón chân lên định cất hai cuốn sách không định mượn về chỗ cũ. Vừa ngẩng đầu tình cờ cô lại nhìn thấy góc nghiêng của Ninh Miễn qua khe hở giá sách, bèn lặng lẽ liếc nhìn thêm một cái.
Ninh Miễn vẫn chưa để ý đến cô. Anh đang tập trung tinh thần xem sách trong tay, mày mắt vô cùng nghiêm túc, nhưng bởi vì tập trung quá mức nên trông có vẻ rất lạnh lùng.
Dư Tương nhẹ nhàng đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ, vừa lúc ngăn khe hở giữa hai người lại. Cô đang định đi xếp hàng mượn sách. Còn chưa bước ra khỏi giá sách, cô đã thấy phía trước có một thanh niên thấy nàng tiến vào thì ngạc nhiên vui vẻ chào: "Đồng chí, cô còn nhớ tôi không?"
"Anh... là đồng chí Trương đên tàu hỏa hả?"
Bọn họ ngồi đối diện nhau trên chuyến tàu trở về thành phố.
Người được gọi là đồng chí Trương thật thà cười: "Là tôi đây, cô vẫn nhớ tôi à? Trùng hợp quá, lúc ấy chúng ta chưa kịp chào hỏi thế mà bây giờ lại tình cờ gặp nhau trong thư viện này."
"Là rất trùng hợp."
Anh ta nhìn thấy sách trong tay cô thì hơi ngạc nhiên: "Đồng chí, sách cô xem cao thâm quá nhỉ. Cô vừa đi thi đại học về à?"
"Ừ."
Cách đó không xa có một chiếc đồng hồ. Thấy đã sắp đến thời gian hẹn cùng Khương Duệ Quân rồi nên Dư Tương mỉm cười nói: "Đồng chí Trương, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi. Hẹn gặp lại anh."
"À được."
Đồng chí Trương nhìn Dư Tương đi xa rồi mới giật mình nhớ tới một chuyện. Anh ta không ngừng hối hận nói: "Ôi trời, quên hỏi cô ấy tên gì rồi."
Trông cô có vẻ cũng là thanh niên trí thức mới về thành phố như anh ta, hẳn là nên kết bạn nhiều hơn.
Anh ta đứng tại chỗ trong chốc lát mới nhớ ra sách mà mình tìm vẫn còn ở trên giá nên quay lại tìm. Bên đó còn có bạn anh ta đang chờ nữa. Hai người nhỏ giọng nói vài câu, mấy chuyện được đưa ra thảo luận đều liên quan đến chuyện năm đó làm thanh niên trí thức. Chỉ là bọn họ không để ý đến một người đang đứng sau giá sách.