Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 63



Hệ thống ngốc bạch ngọt này bị sao thế? Mặc dù yêu cầu nhiệm vụ là Ninh Miễn và Dư Lộ sẽ ở bên nhau, ngắt đầu bỏ đuôi như trong nguyên văn, nhưng vì sao nó phải bỏ qua phần lớn tình tiết như thế? Vội vàng làm mối cho người ta như thế thật sự ổn hả?

Dư Tương kìm nén cảm giác muốn phỉ nhổ rồi phân tích một cách có ý đồ riêng: "Nói sau đi. Bây giờ tôi đã làm Dư Lộ mích lòng rồi. Giờ tôi mà đi làm mối hẳn là cô ta sẽ không tin đâu nhỉ? Tôi cảm thấy độ khó của chuyện này là rất lớn. Đúng rồi, nếu người xâm nhập xuất hiện xung quanh chúng ta thì cậu có thể cảm nhận được toàn bộ bọn họ không?"

Hệ thống Trường Phong thành thật nói: "...Có thể cảm nhận được một số người."

Đó là sự thật, nếu không thì làm sao một lỗ hổng lớn như Dư Tương lại có thể tồn tại lâu như vậy mà không bị phát hiện chứ.

Hệ thống Trường Phong hạ giọng xuống: "Nhiệm vụ chính là vậy đấy."

Dư Tương lấy lại tinh thần ngày, dùng giọng điệu chân thành tràn ngập sức sống nói: "Đừng nản chí. Chúng ta cứ đi từng bước thôi. Dù rất gian nan nhưng nếu chúng ta đã có duyên gặp nhau rồi thì nhất định tôi sẽ làm hết sức, giúp cậu đến cùng."

Hệ thống Trường Phong mừng rỡ: "Dư Tương, cô thật đúng là người tốt. Chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi nhất định tôi sẽ cảm ơn cô một cách cẩn thận."

Dư Tương bỗng nhiên thương cảm nói: "Có lẽ nhiệm vụ hoàn thành rồi tôi sẽ trở thành kẻ ai cũng chán ghét, còn mạng mà sống không là một chuyện đây này."

Hệ thống nói một cách chắc chắn: "Không đâu. Nhất định tôi sẽ bảo vệ cô bình yên vô sự. Tôi hứa với cô."

Dư Tương ưu sầu ừ một tiếng.

Xong kế hoạch.

Chỉ là Ninh Miễn sống lại và Dư Lộ sống lại hẳn là đã vừa lòng nhau từ lâu rồi. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì, thật đúng là không thể nào nói nổi. Làm đôi vợ chồng nam nữ chính chân chính dắt tay nhau ngược tra không phải tốt lắm à? Sao bây giờ Dư Lộ lại hưởng thụ cảm giác được đám nam phụ muôn màu muôn vẻ vây quanh thế không biết.

Nhưng nếu Dư Lộ không sống lại hoặc là người trong cái xác đó đã thay đổi thì cô ta không có lý do gì mà phòng bị cô mọi lúc mọi nơi như thế.

Dư Tương tin tưởng trực giác của bản thân.

Nhưng hình như hệ thống hoàn toàn không để ý đến sự khác thường này. Có lẽ hệ thống này cũng có lúc có lỗ hổng chăng?

"Dư Tương, cuối tuần này là sinh nhật của Dư Miễn. Cô phải đi ăn mừng sinh nhật anh ta và bắt đầu tiến hành nhiệm vụ mới."

Dư Tương ra vẻ đáng yêu: "Nhưng mà tôi không có món quà nào phù hợp cả, làm sao chuẩn bị được đúng thứ anh ấy thích chứ?”

Hệ thống Trường Phong: "Anh ta thích nghiên mực. Tôi có thể cung cấp quà tặng cho cô, nhưng cần cô lấy hoàng kim để mua."

"Bao nhiêu?"

"Ba lượng hoàng kim."

DTV

Dư Tương đau lòng ngay: "Thôi bỏ đi, chúng ta có thể thay đổi xuất phát điểm bắt đầu nhiệm vụ."

Hệ thống Trường Phong: "...Tôi có thể giảm giá cho cô còn tám mươi phần trăm thì sao? Món quà mà tôi chọn cho cô chắc chắn có thể làm ít công to, tin tôi đi."

"Hai lượng hoàng kim, không thể nhiều hơn."

Hệ thống Trường Phong vẫn vui vẻ đồng ý khiến Dư Tương hơi hối hận: "Có phải nó không đáng giá ấy không hả? Tôi ra hớ giá rồi à?"

"Không đâu, tôi đang cảm thấy vui vẻ vì có thể giúp được cô thôi."

"Phải vậy không đó?"

Sao cô cứ có cảm giác nó đang điên cuồng muốn tặng món quà này đi đi nhỉ?

Thanh toán sổ sách xong, Trường Phong giao nghiên mực cho Dư Tương. Trông nó bám đầy bụi và chẳng có gì đặc biệt cả. Dư Tương tiện tay lấy giấy nháp bọc nó lại. Cuộc trò chuyện còn chưa dừng nên cô lại nghe Trường Phong trách móc không thôi: "Hay tôi cho cô cái bao bọc lại nhé? Quà mà cô bọc tùy tiện như thế người ta không thích đâu."

"Để cậu làm cậu có nghĩ nó sẽ không thể tặng được vì xa hoa quá không? Nên nhớ đây là thời đại nào."

Trường Phong ồ một tiếng rồi lại im lặng.

Dư Tương nhướng mày, không hiểu sao tự nhiên lại nhớ tới cái nghiên mực bên người Ninh Miễn. Cái cảm giác quen thuộc khó hiểu này...