Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức Nữ Phụ Về Thành Phố

Chương 65



Bà ngoại Lâm cũng đồng ý. Bà và ông Bùi phải ra ngoài có việc bận nên để lại một câu dặn dò ba đứa cháu rồi đi. Bọn họ vừa ra khỏi nhà không lâu, Khương Duệ Quân đã tiện đường tới cửa, vừa vào đến nơi đã lén lút liếc nhìn Dư Tương một cái.

Dư Tương hiểu ý, chờ đến khi ba người cùng chào hỏi cậu ta xong thì tìm cớ kéo Bùi Thừa Quang ra ngoài nghiên cứu xem cái radio có thể thu được chương trình từ nơi khác hay không, để lại Khương Duệ Quân và Dư Lộ ở lại phòng khách.

Bùi Thừa Quang cũng không ngốc: "Có phải bọn họ có chuyện gì không?"

"Anh đoán xem."

"Ồ, hai chúng ta là anh em ruột thịt, thế mà em giúp người ngoài không giúp anh!"

Dư Tương cầm áo len lên đan một lát: "Thế hay là anh đi vào hỏi thử xem sao?"

Bùi Thừa Quang thành thật trở lại ngay lập tức.

Ngoài phòng khách.

Khương Duệ Quân và Dư Lộ đang đứng trong vườn hoa nhỏ của đại viện nói chuyện thời tiết hôm nay. Cuối cùng cũng có dũng khí nên cậu ta bất an hỏi: "Lộ Lộ, ngày mai thời tiết không nóng lắm, hay chúng ta tới công viên dạo chơi đi? Chẳng phải trước kia em thích nhất là chèo thuyền sao? Mẹ anh mới mua một chiếc máy ảnh mới, chúng ta có thể chụp ảnh trên nước."

Nếu không khí phù hợp thì có khi còn có thể nói rõ ràng luôn cũng nên.

"Là đi cùng chị và anh họ nữa sao?"

Khương Duệ Quân lắc đầu như trống bỏi: "Bọn họ không đi. Dư Tương bảo cô ấy phải ở nhà đan áo len."

Nhiều người thế cậu ta còn nói rõ kiểu gì chứ?

Ánh mắt Dư Lộ lóe lên, cúi đầu tự hỏi một lát rồi trước khi Khương Duệ Quân hỏi lại đã cười cười xin lỗi: "Cảm ơn anh Duệ Quân. Em nghĩ em cũng không đi được rồi. Anh vẫn nên tìm người khác đi cùng đi thôi."

Trong lòng Khương Duệ Quân trống rỗng nhưng vẫn không cam lòng hỏi: "Vì sao? Em muốn tới trường làm việc à? Nhưng mấy hôm trước em còn bảo chuyện trong trường đã xong cả rồi mà?"

"Không phải, chỉ là em cảm thấy chúng ta cũng trưởng thành cả rồi. Nếu ra ngoài một mình thì không được hay cho lắm. Lỡ có gì đó ảnh hưởng không tốt đến anh thì lòng em sẽ không thoải mái."

"Người khác có biết đâu. Em quan tâm bọn họ nói gì làm gì chứ?"

Suýt nữa thì Khương Duệ Quân đã thốt lên rằng nếu bọn họ yêu nhau thì người khác còn có thể nói gì được? Có lẽ sẽ tới chúc mừng bọn họ chăng?

Thái độ từ chối của Dư Lộ vô cùng kiên quyết: "Trước đây và sau khi lớn lên không giống nhau. Lại nói, anh Duệ Quân, anh là sinh viên mà, anh nên đi chơi với bạn học mới đúng, như vậy mới có chung đề tài và chí hướng nói chuyện chứ?"

"Ai nói!"

Đột nhiên Khương Duệ Quân có linh cảm gì đó, vừa bất an vừa mong chờ hỏi: "Lộ Lộ, có phải em biết gì rồi không? Anh, anh chỉ mời một mình em đi nên em không muốn, đúng không?"

Cô ta biết tấm lòng của cậu ta nên mới từ chối cậu ta sao?

Dư Lộ cúi đầu không nói gì, chỉ để lộ một bên mặt xinh đẹp và cái cổ trắng nõn, trông có vẻ vô cùng dịu dàng yếu ớt.

Không khí im lặng bao trùm cả viện, ngay cả tiếng ve cũng biến mất không thấy đâu nữa.

DTV

Trong lòng Khương Duệ Quân nổ ầm một tiếng như có gì đó nứt ra, sau đó là sự chua xót lan tràn ra càng ngày càng nhiều. Người cậu ta thích không thích cậu ta. Tấm lòng vừa hiểu rõ của cậu ta... đã quá muộn rồi sao?

"Lộ Lộ, em... có người mình thích rồi à?"

Dư Lộ cắn môi rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Anh Duệ Quân, chúng ta không còn là đứa bé nữa, vả lại chúng ta cũng không hợp nhau. Em chỉ là một kế toán nho nhỏ, còn anh thì tương lai xán lạn, em không thể kéo chân anh được."

Mắt Khương Duệ Quân sáng bừng lên: "Lộ Lộ, sao em lại nghĩ như vậy được chứ? Đây đâu phải là vấn đề. Anh chưa bao giờ quan tâm đến tình huống của hai chúng ta. Quan trọng là... tình cảm của chúng ta ấy. Anh thật sự rất thích em."

Mặc dù lúc nói câu cuối cùng thì hơi xấu hổ khó mở miệng nhưng Khương Duệ Quân vẫn to gan nói ra.

Dư Lộ ngạc nhiên lùi về phía sau một bước: "Không, anh Duệ Quân, thật sự em không thể đồng ý với anh được. Sau này chúng ta vẫn là bạn được không? Em không muốn rước phiền phức về cho anh. Em... vẫn luôn xem anh là anh trai."

Khương Duệ Quân chẳng hiểu gì cả, vẫn cứ cố chấp hỏi: "Lộ Lộ, anh rất chân thành thật ý mà. Anh không hy vọng em lấy mấy cái lý do chẳng hiểu gì kia để từ chối anh một cách qua loa như thế. Nếu em không có tình cảm với anh thì anh sẽ không quấn lấy em nữa."

Tình cảm chưa bao giờ là chuyện của một người. Hoàn cảnh hai người bọn họ không khác biệt quá lớn. Cậu ta cũng không có ý muốn vợ mình sẽ mang lợi ích gì đến cho mình.

"Anh cảm thấy hai người ở bên nhau thì vui vẻ là đủ rồi."

Đáy mắt Dư Lộ tràn ra cảm xúc châm biếm: "Không phải như thế. Anh Duệ Quân, anh ngây thơ quá rồi."