Ninh Miễn nhíu mày: "Nhưng hai thứ đồ này đều rất quý giá. Tôi không thể nhận không được đâu."
Bà Ninh cũng hiểu có gì đó không ổn lắm: "Tương Tương à, ý của nó là không có công lao thì không được nhận thưởng đấy. Hai thứ đồ này đều là thứ mà thằng bé yêu thích. Cháu cứ để nó trả phí vất vả cho cháu đi!"
Dư Tương lùi về phía sau một bước: "Ôi trời, vốn đó là quà tặng cho anh Ninh Miễn cơ mà. Trả tiền gì chứ. Nếu không con cũng không dám tới nhà bà chơi nữa đâu. Hay là như này, con nhớ bà từng nói trong nhà bà có quả sung rất ngọt, khi nào nó chín bà chia cho con một ít nhé."
"Này..."
"Thật sự không đáng bao tiền đâu, chưa đến một đồng nữa. Bà Ninh à, bà cứ nói đến tiền nữa là cháu không vui đâu nhé."
Bà Ninh quan sát vẻ mặt cháu trai rồi đành phải cười nói: "Vậy chờ sung chín và cho cho cháu đầu tiên."
Có lẽ hai đứa nhỏ này có duyên rồi. Dư Tương tiện tay chọn một món quà lại có thể chạm đến đáy lòng Ninh Miễn. Người khác không có bản lĩnh này đâu. Mặc dù có khi hai người đều không có suy nghĩ này trong đầu. Chờ đến tết lại cho Dư Tương nhiều nhiều tiền mừng tuổi, không tệ bạc với cô là được rồi.
"Cảm ơn bà Ninh!"
Ninh Miễn cầm chặt hai thứ đô kia, thấp giọng nói: "Cảm ơn cô!"
"Anh Ninh Miễn đừng khách khí."
Nói xong, hai bên quay về nhà mình. Tâm trạng của Dư Tương rất tốt, vui vẻ quay về nhà họ Bùi. Bà Ninh quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của cô một cái rồi cảm thán: "Đứa nhỏ này thật sự không tồi."
Vừa thông minh vừa hào phóng, lại còn sáng sủa nữa.
Ninh Miễn không lên tiếng trả lời nhưng bà Ninh cũng không hy vọng anh có thể đáp lời bà. Hai người chầm chậm trở về.
Chạng vạng, Dư Tương mới ăn cơm chiều xong đỡ bà ngoại Lâm đi hóng gió trong vườn, thỉnh thoảng còn đập muỗi. Cửa vườn bỗng bị gõ vang. Cô lạch bạch đi mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì sửng sốt.
"Anh Ninh Miễn?"
Ninh Miễn đứng thẳng, cổ áo sơ mi mở một chút để lộ một phần xương quai xanh. Mặc dù anh không cười nhưng cảm xúc lại dịu dàng hơn hẳn ngày thường: "Cô có thể ra ngoài chút được không? Tôi có chút việc muốn nói với cô."
Dư Tương quay đầu gọi với vào trong: "Bà ngoại ơi, cháu ra ngoài chơi một chút ạ."
Bà ngoại Lâm cũng không hỏi người ngoài cửa là ai mà chỉ nằm trên ghế phe phẩy quạt hương bồ: "Đi đi, về sớm chút nhé."
"Dạ vâng!"
Dư Tương đi ra đóng cửa lại rồi mới phát hiện ra Ninh Miễn đang dắt Border Collie theo. Con chó này vẫn còn nhận ra cô. Nó tròn mắt nhìn qua, một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét dễ thương và khí chất anh tuấn.
Sắp rớt nước miếng đến nơi rồi!
Dư Tương kìm nén suy nghĩ muốn xoa đầu chó. Cô ngẩng đầu hỏi chủ của nó: "Anh Ninh Miễn tìm em có việc gì sao?"
Hai người ăn ý không đứng trước cửa nhà họ Bùi mà là đứng cạnh tường. Ninh Miễn lấy một cái phong bì ra đưa cho cô: "Mấy thứ cô tặng tôi quý quá, tôi nhận lấy luôn thì không ổn lắm, hơn nữa cũng không có món quà nào phù hợp để trả lại cho cô. Đây là một trăm đồng, không thể so nổi với giá trị của mấy thứ đồ kia nên cô hãy dùng nó làm tiền tiêu vặt và phí vất vả đi. Tôi rất thích hai món quà này."
Dư Tương không muốn nhận: "Nhưng mà em không tốn nhiều như thế. Có thể chúng nó nên thuộc về anh đấy."
Ninh Miễn lại đẩy về phía trước một chút, giọng điệu kiên định: "Nhận lấy đi. Nếu cô không nhận thì tôi sẽ trả hai thứ kia lại cho cô đấy."
Dư Tương do dự một lúc rồi cũng nhận lấy phong bì: "Vậy được rồi."
"Cảm ơn."
"...Hình như người phải nói cảm ơn là em mới đúng, bỗng nhiên có được rất nhiều tiền."
Khóe mắt Ninh Miễn hiện lên chút ý cười nhẹ: "Vận may của cô rất tốt."
Dư Tương nhướng mày đắc ý: "Trước mắt thì cũng không tồi. Đúng rồi, anh Ninh Miễn, anh có vội về nhà không?"
"Không vội."
Dư Tương thử vươn tay sờ cái đầu chó rồi nịnh nọt hỏi: "Em dắt chó đi dạo giúp anh nhé? Dáng vẻ Quyển Quyển đẹp quá!"
Ninh Miễn giật mình đưa dây xích qua: "Buổi tối nó hoạt bát hơn."
"Vâng vâng! Em sẽ đưa Quyển Quyển về nhà cho anh sau nhé?"
Ninh Miễn nghĩ nghĩ: "Không cần đâu. Tôi tới sân thể dục một chút. Cô cứ thoải mái đi."