Một mỹ nhân cao gầy tên Tiết Đồng vẫn luôn đánh giá cô bỗng nhiên đặt câu hỏi: "Ninh Miễn, anh thích phần quà nào nhất?"
Ninh Miễn cười cười: "Tất cả quà mà mọi người tặng tôi đều thích hết. Cảm ơn mọi người, hôm nay sẽ chiêu đãi mọi người cẩn thận."
Tiết Đồng cảm thấy hơi thất bại. Vốn dĩ ý của cô ta là làm khó Dư Tương, nói đến bên miệng mới nhớ nếu làm khó Dư Tương thì không khác gì không nể mặt chủ nhân bữa tiệc cho nên mới đánh sang chuyện quà cáp. Thứ cô ta tặng là một mô hình kiến trúc do một thợ mộc vô cùng nổi tiếng phí rất nhiều ngày mới làm ra được. Chắc hẳn đó là món quà đặc biệt nhất rồi, thế nhưng anh lại không hề nhắc tới lần nào.
"Em có thể nhìn xem có những món quà gì không?"
Quà không được đóng gói và được để hết lên bàn nên Ninh Miễn cũng không từ chối.
Tiết Đồng vui vẻ, cứ như có được khí thế của chủ nhân đương nhiệm vậy. Cô ta đánh giá các loại quà, phần lớn đều rất bình thường. Bọn họ chủ yếu là cùng vai phải lứa nên cũng không có nhiều suy nghĩ như vậy.
Văn xuôi, tập thơ, tiểu thuyết, băng nhạc, còn có cả những thứ liên quan đến kiến trúc, bút máy. Khương Duệ Quân còn kỳ lạ hơn, tặng một hộp chocolate.
Khương Duệ Quân lặng lẽ liếc nhìn Dư Lộ vẻ mặt như bình thường một cái rồi lơ đãng nói: "Tôi suýt nữa thì quên mất sinh nhật anh Miễn. Chocolate này vốn là để tặng một cô gái nhưng vội quá nên đem tặng anh ấy vậy."
Mọi người cười vang, Ninh Miễn cũng nhịn cười. Ai cũng hỏi cô gái kia là ai nhưng có đánh c.h.ế.t Khương Duệ Quân cũng không nói.
Tiết Đồng nhìn đi nhìn lại rồi không nhịn được hỏi: "Tương Tương, cô tặng cái gì vậy? Tôi cảm thấy tôi và cô vô cùng hợp ý nhau, có khi nào hai chúng ta tặng cùng một thứ không? Tôi vô cùng tò mò về món quà của cô đấy."
Mấy ánh mắt đều dồn hết lên người Dư Tương. Dư Tương thả lỏng tay: "Tặng một quyển sách mà thôi. Hôm trước lúc vừa mua về tôi tình cờ gặp được Ninh Miễn trước cửa nên đã tặng trước rồi."
DTV
Tiết Đồng nhíu mày: "Sách gì vậy? Lúc ấy tôi tìm ở hiệu sách rất lâu nhưng không chọn được."
Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô ta cảm thấy Dư Tương rất chướng mắt. Dư Lộ dịu dàng không nói nhiều nhưng đôi mắt của Dư Tương thì lại rất linh động. Khóe mắt hơi hơi nhếch lên mang theo cảm giác vô cùng quyến rũ. Mà đôi mắt của cô ta thì lại không có gì đặc sắc, trái ngược với Dư Tương khiến cô ta càng nhạt nhẽo hơn.
Dư Tương chớp mắt mấy cái: "Tôi không nhớ được tên, rất phức tạp, là do em gái tôi giới thiệu cho. Em gái tôi hiểu biết về những thứ này chứ tôi cũng không rõ lắm nên đã đi thẳng vào hiệu sách mua."
Ninh Miễn cười khẽ vuốt cằm: "Đúng vậy, rất cảm ơn mọi người, khiến mọi người tốn tiền rồi."
Tiết Đồng chỉ có thể từ bỏ.
Dư Lộ hé miệng, lại thấy Dư Tương như không hề có cảm giác gì. Cô đang cầm một miếng dưa hấu trên bàn lên ăn. Ninh Miễn thì đang cười lễ phép điềm đạm chiêu đãi mọi người. Không nhìn ra chút cảm xúc khác lạ nào nhưng trong lòng cô ta lại hơi bất an.
Dư Lộ vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt nhìn chòng chọc của Tiết Đồng. Ánh mắt của cô gái này rất không tốt, cứ như con sư tử đang cướp địa bàn vậy. Dư Lộ cười cười với cô ta một cái rồi lại thở ra một hơi.
Phụ nữ xấu nhất là khi nhìn chằm chằm vào người khác đấy.
Bà Ninh biết lần trước Khương Duệ Quân tổ chức tiệc nướng làm mọi người ăn uống rất vui vẻ nên lần này cũng làm theo. Bà cho chuẩn bị lò nướng cùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Khác với việc để bảo mẫu làm cơm cho, đám người trẻ tuổi này tự mình làm sẽ có niềm vui khác.
Bùi Thừa Quang niềm nở nhìn về phía Dư Tương. Dư Tương không chịu nổi ánh mắt của cậu ta nên phe phẩy cái quạt hương bồ đi nướng cá. Ninh Miễn cũng đang bận nướng cho mọi người rồi.
Tiết Đồng nũng nịu yêu cầu với Ninh Miễn cô ta muốn ăn cái gì, thịt dê thì sợ mỡ nhiều, thịt nạc thì sợ khô, tiện đường còn nhìn chằm chằm động tác của Dư Tương.
Chị họ của Ninh Miễn là Chu Tư Vi bĩu môi, xoay người tìm Dư Tương tám chuyện. Cô ấy là một nữ sinh hào sảng, từ trước đến nay không hề so đo tính toán gì. Chỉ là tay nghề không tốt nên nướng cái gì cháy cái đó, vừa luống cuống tay chân vừa không quên phỉ nhổ: "Chị cảm thấy bà Ninh tổ chức sinh nhật để Ninh Miễn kết bạn chắc chắn sẽ thất bại."
Dư Tương tò mò hỏi: "Vì sao ạ? Chẳng phải có Tiết Đồng đó sao?"
Khóe miệng Chu Tư Vi run lên, nhỏ giọng nói thầm: "Uổng phí cô ta vừa rồi đối xử với em như thế."
Hoàn toàn là lãng phí công phu mà. Người ta đâu có suy nghĩ đó trong đầu đâu.
Tiết Đồng nghe nói thế cũng rất vừa lòng, không ngờ rằng người này cũng xem như biết điều đấy.