Xuyên Thành Thế Thân Của Ánh Trăng Sáng

Chương 36



Tô Hàm đi đến khu nằm viện, hắn mỉm cười nhìn y tá muốn hỏi xem số phòng thì nghe thấy một y tá đang ríu rít tám chuyện.

"Mọi người không biết đâu, Lục Tấn Tắc rất khí thế luôn, thật sự rất đẹp trai! Là mùi của người đàn ông trưởng thành, a tui chết mất!"

"Đừng nói anh ta thật sự có quan hệ gì với nhà họ Lục đó nha?"

"Chắc chắn là vậy rồi, nếu không thì sao có thể ở bên cạnh cụ Lục được, chậc chậc, không ngờ luôn."

Một đoạn đối thoại này đủ khiến Tô Hàm suy nghĩ rất nhiều, lại nhớ tới chuyện lúc nãy thấy Lục Tấn Tắc dìu dắt một ông già, chợt nhớ ra đó chính là siêu sao trong giới doanh nhân.

Chẳng lẽ những gì y tá nói chính là sự thật ư?

Trong lòng Tô Hàm kinh hãi, tiếp đó chính là vui vẻ. Trước giờ danh tính của Lục Tấn Tắc vẫn luôn mơ hồ, làm người rất kín tiếng. Nhưng ai có mắt nhìn là biết anh có khí chất khác với mọi người, nhất định gia thế không bình thường, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.

Tô Hàm như có thứ gì đó ngo ngoe rục rịch trong lòng, nảy mầm sinh sôi.

*

Chiếc xe chậm rãi chạy vào biệt thự Lệ Châu Sơn, Lục Tấn Tắc xuống xe dìu cụ Lục, cơ thể cứng đờ của cụ nháy mắt mềm lại.

Ông là người bệnh, ông hẳn là cần người dìu.

Vừa vào cửa, cụ Lục muốn lập tức chạy lên thư phòng trên lầu, Lục Tấn Tắc cản cụ lại, đưa cụ về phòng ngủ.

"Ông nội, ông cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, con đi xử lý chuyện công ty, ông về phòng nghỉ ngơi đi vậy."

Cụ Lục trợn mắt muốn nói thì bị quản gia Lưu ở phía sau dùng sức nháy mắt ra hiệu.

Lão gia, đừng quên mục đích của ông chứ.

Hứa Du lặng lẽ quay đầu đi, tỏ vẻ hắn chưa thấy gì hết.

"Khụ, con đi xử lý công việc đi, vậy lão Lưu ông đi kêu nhà bếp làm mấy món ngon nhé." Cụ Lục mắt láo liên: "Buổi tối cũng đừng về đoàn phim, nghỉ một hai ngày có sao đâu nào."

Lục Tấn Tắc cau mày: "Con xử lý công việc xong sẽ về ngay."

Cụ Lục lập tức không hơi đâu giả vờ bệnh nữa, gào lên: "Về đi về đi! Có phải đợi cho ông chết rồi thì con mới trở về thừa kế công ty đúng không? Con có biết công ty có bao nhiêu việc đang chờ xử lý không? Có biết bao nhiêu nhân viên chờ miếng cơm manh áo không?"

Mỗi lần đề cập đến chuyện này là hai ông cháu đều gây gổ với nhau, cụ Lục vốn có tiếng khó chịu, Lục Tấn Tắc lại rất cứng đầu, hai người không ai chịu nhường ai.

Quản gia Lưu giậm chân, đây không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à!

Lục Tấn Tắc mím môi không nói lời nào.

Cụ Lục nhìn dáng vẻ đó của anh thì tức giận, giận tới mức đau tim, ôm ngực mắng: "Ông đã lớn tuổi rồi, muốn thoái vị nhường ngôi cũng không được, con để ông sống thêm hai năm nữa không được à, cảm thấy ông chưa nhanh chết nên con muốn tức chết ông đúng không!"

"Về nghỉ ngơi thôi." Lục Tấn Tắc nâng tay cụ Lục.

Cụ Lục đẩy anh ra: "Cút cút cút, đừng để ông thấy con, muốn đi đóng phim thì đi đi, chờ khi nào ông chết hẵng về."

Quản gia Lưu nhanh chóng chạy tới dìu cụ, khuyên nhủ: "Lão gia ông nói gì vậy, nói như vậy chẳng phải đang tổn thương cậu chủ sao, cậu chủ có hiếu lắm đó."

"Có hiếu cái quần, nó tổn thương tôi không kém đâu!"

Dù có cậy mạnh đi nữa nhưng ngực thật sự khó chịu, cụ Lục bị quản gia Lưu đỡ về phòng, hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.

Lục Tấn Tắc nhìn cửa phòng đóng lại, anh xoay người bước vào thư phòng, Hứa Du cũng thở dài đi vào theo.

Thật ra hắn cũng không biết tại sao sếp lại muốn vào giới giải trí, công ty của Lục thị lớn như vậy, sếp nhất định không phải vì tiền, không lẽ vì lý tưởng?

Hứa Du run rẩy cả người, tự nhiên thấy nổi da gà.

Lục Tấn Tắc xụ mặt ngồi trước bàn gỗ, trên bàn bày một chồng tài liệu rất dày, đều là tài liệu cần phải kiểm tra.

Một ông lão gần 70 tuổi đời, mỗi ngày đều phải xử lý nhiều công việc đến vậy...

Hứa Du do dự nói: "Sếp, mỗi ngày cụ đều phải xử lý nhiều hồ sơ như vậy đúng là lực bất tòng tâm, ông ấy có nổi giận sếp cũng đừng để bụng."

Hai người đều là Boss lớn, ở chung hòa thuận với nhau thì những nhân tài cấp dưới như bọn họ mới có ngày lành.

"Tôi không giận ông." Lục Tấn Tắc trầm thấp nói.

Anh đang tự giận chính mình, bởi vì tâm nguyện của mình mà khiến ông nội vẫn phải gồng gánh công ty đến giờ, là anh bất hiếu.

Anh muốn từ bỏ sao?

Nhưng nhớ đến người đó, nếu anh không còn trong giới này nữa, có phải cậu rất nhanh sẽ quên anh luôn không.

Ánh mắt Lục Tấn Tắc đang mê man, bỗng dưng trở nên sắc bén, dọa Hứa Du đứng bên cạnh hết hồn.

"Sau này cứ đưa tài liệu công ty đến đoàn phim cho tôi, lúc rảnh tôi sẽ xử lý, đừng nói với ông nội." Lục Tấn Tắc nói.

Hứa Du thở dài, đáp: "Vâng."

Ăn xong bữa tối, Lục Tấn Tắc đứng trong sân nhà, mắt nhìn chằm chằm điện thoại, anh do dự một lúc lâu cuối cùng mới ấn xuống một dãy số.

Cụ Lục kéo theo quản gia Lưu trốn phía sau bức màn, cụ kéo một nửa bức màn che người mình lại, tò mò nhìn bên ngoài.

"Ông nói xem, nó đang gọi điện cho ai vậy, nhìn như sắp ra trận ấy."

Quản gia Lưu ngập ngừng: "Cái này, chẳng lẽ là vụ làm ăn lớn?"

Cụ Lục trợn mắt: "Cháu của tôi làm gì vì vụ làm ăn lớn mà làm mặt như thế được, không thể nào."

Lục Tấn Tắc chăm chú nhìn tên trên màn hình điện thoại sáng lên, không biết vì sao tim bắt đầu đập nhanh, sau khi giọng nói trong trẻo từ đầu dây bên kia vang lên, tim Lục Tấn Tắc như muốn ngừng đập.

"Hửm, có chuyện gì vậy thầy Lục ơi?"

Tiếng 'hửm' kia rất nhẹ nhàng, rõ ràng vẫn là giọng điệu bình thường nhưng lại khiến cả người Lục Tấn Tắc như bị oanh tạc.

"Sao lại ngẩn người rồi?" Cụ Lục kỳ quái hỏi: "Lạnh à? Không có xuống độ mà."

Lục Tấn Tắc khụ khụ hai tiếng, mất tự nhiên xoay người, cản trở hai cặp mắt đang nhìn lén anh.

"Ừ, là tôi. Hôm nay tôi không về được rồi, cậu giúp tôi nói với đạo diễn một tiếng là sáng mai tôi sẽ về."

Cố Tinh Thần ngồi ngay ngắn: "Được, một lát nữa tôi sẽ nói với đạo diễn Phú, người lớn nhà anh không sao chứ?"

Lục Tấn Tắc ừ đáp lại: "Không sao, là ông nội của tôi, tim ông không được khỏe, đã về nhà rồi."

Cố Tinh Thần mím môi, đây là lần đầu tiên anh nói về chuyện nhà anh cho cậu biết, thì ra ông nội của anh bị bệnh.

"Vậy anh có muốn nghỉ thêm mấy ngày để chăm sóc ông không, để tôi nói với đạo diễn Phú, cứ quay cảnh của tôi trước đã."

Lục Tấn Tắc cau mày: "Không được, cậu quay với cường độ cao như thế, ăn không tiêu."

Cố Tinh Thần khẽ cười: "Sao lại không được, có phải cảnh ngoài trời băng tuyết gì đâu, tôi không yếu đuối như vậy."

Cậu không yếu đuối, nhưng tôi không muốn.

Lục Tấn Tắc nghẹn trong lòng, ngoài miệng nói: "Dù sao sáng mai tôi sẽ trở về."

"Ừ, được."

Chỉ có hai từ nhạt nhẽo thôi nhưng lại làm cho Lục Tấn Tắc bị chọc cười thành tiếng.

"Ừ."

Trong phút chốc hai người lại yên lặng, Cố Tinh Thần đếm đến ba giây, đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

"Vậy ngày mai gặp."

"Được."

Lục Tấn Tắc cúp điện thoại, tươi cười trên khóe miệng vẫn chưa dứt. Hành động của hai người phía sau anh khiến anh tỉnh táo lại, anh kiềm nén ý cười rồi vờ như không biết gì đi lên lầu.

Trong lòng cụ Lục như bị mèo cào ngứa ngáy đến khó chịu.

Có phải cháu của ông đã có bạn gái rồi không? Nhà họ Lục ông sắp có hậu rồi à?

"Nè con chờ ông một chút." Cụ Lục chạy đến cản người lại: "Nói cho ông nội nghe nào, có phải con có bạn gái không? Ông nói cho con biết, tuần trước cha mẹ con mới báo mộng cho ông, nhờ ông tìm một người cho con, đời sau của nhà họ Lục trông chờ vào con đó."

Lục Tấn Tắc dừng lại, anh quay đầu nhìn cụ Lục, cụ Lục vui vẻ chờ mong nhìn anh.

Chẳng lẽ ông đoán đúng rồi? Ây da da, đây chính là chuyện vui lớn đó nha.

"Ông nội rất hy vọng con kết hôn sinh con à?"

Anh đột nhiên hỏi một câu như vậy làm cụ Lục sửng sốt trong giây lát, nghĩ thầm: Ông đã già rồi nên đương nhiên hy vọng con kết hôn sinh con chớ, nếu có thể hưởng phúc con đàn cháu đống thì càng tốt.

Nhưng khi Lục Tấn Tắc hỏi câu này xong, cụ sững sờ rồi gật đầu.

Ngay sau đó ý thức được chuyện gì, lại bổ sung: "Không phải, ông nội không phải hối con kết hôn sinh con, nhưng ít nhiều gì con cũng phải có một người bên cạnh chứ. Ông đã già rồi không biết ngày nào đi mất, con có một mình ông sẽ không yên lòng, xuống dưới rồi biết nói sao với cha mẹ con đây."

Cụ Lục vừa nói vừa nhìn sắc mặt của anh, ý muốn từ đó phát hiện ra chút gì.

Kết quả Lục Tấn Tắc chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng rồi bỏ lên lầu.

Cụ Lục: ???

"Ừ này nghĩa là gì? Rốt cuộc là có hay không có đây?" Cụ xoay đầu nhìn quản gia Lưu.

Quản gia Lưu càng không hiểu chuyện gì: "Có lẽ là không có..."

"Hừ, thằng nhóc thúi này, nói gì cũng nói một nửa."

Thậm chí một nửa còn chưa tới.

Cố Tinh Thần chăm chăm nhìn màn hình điện thoại đã tối xuống, cậu nở nụ cười, thầy Lục thật sự càng ngày càng đáng yêu quá làm sao bây giờ?

Lần sau chọc chọc thầy Lục mới được.

Máy tính 'ting ting' hiện lên một cửa sổ, đây là thông báo nhắc nhở nạp phí của trang web âm nhạc Chanh của Cố Tinh Thần.

[Bài hát mới nhất của ca hậu Cù Linh, giọng hát uyển chuyển, luyến láy vô cùng ngọt ngào.]

Cậu nhấn vào màn hình cửa sổ, trong tai nghe lập tức vang lên khúc dạo đầu bài hát mới của Cù Linh, ca khúc vô cùng tươi sáng. Không giống như những ca khúc mì ăn liền tràn lan như hiện tại, mà là làn điệu đã từng vô cùng nổi tiếng, vang bóng một thời trong làng đĩa nhạc, có một chút hơi hướm hoài niệm.

Đây là bài hát mới mà công ty đã mời đoàn đội từng hợp tác với Cù Linh cùng nhau sáng tác, tiếp đó còn có những bài hát mới trong đầu năm đang còn trong giai đoạn chế tác, sẽ lục tục tung ra.

Cố Tinh Thần tháo tai nghe, âm thanh từ notebook vang lên giai điệu vô cùng êm tai như cũ, cậu nhịn không được nhắm mắt lẩm nhẩm hát theo.

Đột nhiên Cố Tinh Thần nhớ tới chuyện gì đó, cậu gọi vào số điện thoại của Lưu Trọng.

"Cố tổng." Bên kia đầu dây là giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của Lưu Trọng.

Cố Tinh Thần nói: "Anh liên hệ với app Chanh một chút, xem xem có thể dùng nhạc dạo bài hát mới của chị Linh cài thành nhạc nền cho trang web cùng với âm báo nhắc nhở của app hay không."

Lưu Trọng hỏi: "Vậy tiền phí thế nào?"

Cố Tinh Thần: "Chỉ cần bọn họ đồng ý thì giá cả tùy anh và bọn họ bàn bạc đi."

"Được."

"Ngoài ra mua thêm một cái hot search."

"Ok."

Một tiếng sau, hot search top 1 của Weibo biến thành #Ca khúc mới của Cù Linh#.

Rất nhiều dân mạng đã comment bên dưới.

[Bài hát mới của Cù Linh nghe muốn khóc luôn, giọng của chị Linh vẫn thu hút như vậy, như tiếng trời.]

[Rốt cuộc chị Linh đã ra ca khúc mới!!! Trời biết tui đợi biết bao lâu.]

[Âm thanh thông báo của app Chanh đều biến thành nhạc dạo ca khúc mới rồi, mọi người phát hiện ra chưa?]

[Móa ơi, thiệt luôn! Cù Linh qua công ty nào vậy, giàu có chơi lớn đến mức vậy sao?]

[Bài hát mới cũng không hay lắm đâu, tui chỉ mới nghe lại một trăm lần thui.]

......

Số điện thoại của Lưu Trọng gửi tin nhắn xác nhận cho cậu, Cố Tinh Thần lướt Weibo, trong đó vừa có khen đương nhiên cũng có chê bai, chẳng qua đạt tới hiệu quả tuyên truyền là được rồi.

Nhưng lướt lướt một hồi, trong đó có một câu comment vô cùng chói mắt làm cậu nheo mắt.

[Giải trí Xán Tinh? Cái công ty giải trí gà còi gì đây, tất cả đều là mấy minh tinh nhỏ cùng với minh tinh hết thời thôi.]

*

Đêm khuya, Lục Tấn Tắc vẫn còn chuyên chú xử lý tài liệu, Hứa Du xử lý xong sự việc trên mạng rồi bưng một tách cà phê vào.

"Sếp, trên mạng có người đưa tin nóng, nói là thấy sếp cùng ông cụ xuất viện, nghi ngờ danh tính của sếp, tôi đã xử lý xong. Chắc hôm nay lúc xuất viện bị nhìn thấy, hoặc là do y tá bên bệnh viện tuồn ra ngoài."

Lục Tấn Tắc chợt ngừng tay, sau đó tiếp tục công việc, không chút nào để ý đến việc này.

"Nhắc bộ phận PR để ý, cậu xử lý là được."

"Vâng."

Hứa Du muốn nói lại thôi, hắn nhìn đồng hồ rồi lại nhìn tài liệu trên bàn, cuối cùng đi làm việc của mình.

Sếp muốn tăng ca cả đêm, hắn không có khả năng nghỉ ngơi, chỉ có thể đi theo tăng ca.

Nắng sớm chiếu vào từ cửa sổ, Lục Tấn Tắc một đêm không ngủ nhưng cũng không nhìn ra điều gì khác thường, tinh thần vẫn tươi tỉnh sáng láng như được ngủ một đêm ngon giấc.

Anh hoạt động cổ một chút, đứng dậy cầm áo khoác vắt trên lưng ghế rồi đi ra ngoài.

"Tôi đi trước, cậu giúp tôi nói với ông nội một tiếng."

Hứa Du nhìn bên ngoài chỉ vừa mới sáng lên, gật đầu: "Được, một lát nữa tôi sẽ nói với ông cụ, ông cụ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bước chân của Lục Tấn Tắc chậm lại: "Cậu nói với chú Lưu coi chừng ông nội, cố gắng để ông nội nghỉ ngơi nhiều một chút, mấy vụ không quan trọng có thể cho ông nội xem, còn chuyện nào cần thời gian sức lực thì cứ đưa tới cho tôi."

Hứa Du nhận lời rồi nhìn Lục Tấn Tắc lái xe phóng ra ngoài.

Trong một đêm, bài hát mới của Cù Linh gần như được toàn thế giới biết đến.

Cố Tinh Thần vừa mới đến phim trường ngồi xuống, một em gái trợ lý thò đầu tới, biết cô là người hiền lành liền cười hì hì đáp lại cô.

"Thầy Cố, anh cũng ở giải trí Xán Tinh đúng không, anh biết Cù Linh không? Chính là thiên hậu ấy."

Cố Tinh Thần cười xòa: "Đương nhiên anh biết, là nhân vật chính trong công ty bọn anh đó, ca hậu mà ai không biết chứ."

Vẻ mặt của em gái trợ lý như 'anh nói rất đúng', cô điên cuồng gật đầu tán thành, sau đó nhiều chuyện đến gần hỏi: "Vậy anh biết Xán Tinh có bối cảnh thế nào không? Âm thanh thông báo của app Chanh đều là nhạc dạo bài hát mới của chị ấy, nếu không phải là người được tập trung bồi dưỡng mà tuyên truyên rầm rộ như thế thì không còn gì để nói. Trên thực tế thì ngành đĩa nhạc bây giờ đang bị trì trệ mà còn tuyên truyền quá lố như vậy, không lẽ Cù Linh và ông chủ Xán Tinh là..."

Cô chớp chớp mắt tỏ vẻ hiểu rõ.

Huyệt thái dương của Cố Tinh Thần giật giật mấy cái, đây có phải cũng là chuyện bị đồn thổi không? Hóa ra mọi người đều nghĩ như thế á?

"Nói vậy là em cảm thấy bài hát mới của Cù Linh khó nghe à?"

Em gái trợ lý nhìn cậu một cách kỳ lạ: "Sao có thể, thầy Cố anh chưa nghe qua sao, cực kỳ hay đó, em nghe lại nhiều lần lắm luôn."

Cố Tinh Thần: "Vậy thì tại sao sự chú ý của em không phải là bài hát mới rất hay của chị ấy, mà là chị ấy với ông chủ công ty có chuyện mờ ám? Bài hát hay như này, lợi ích cũng nhiều, dù là công ty nào đều sẽ tuyên truyền rầm rộ, có vấn đề gì đâu."

Em gái trợ lý rõ ràng ngẩn người một hồi, dường như thấy cậu nói rất đúng, gật gật đầu: "Anh nói rất có lý."

Cố Tinh Thần nhún vai: "Bây giờ đã không còn nhiều bản nhạc hay, anh cảm thấy có thể công ty thật sự coi trọng Cù Linh, cho nên mới cho chị ấy cơ hội này, nhưng đây chẳng phải cũng là cơ hội của giải trí Xán Tinh hay sao?"

Em gái trợ lý lập tức thay đổi cách nhìn về Cố Tinh Thần, ngay sau đó vẻ mặt sùng bái nói: "Thầy Cố, lúc anh nghiêm túc nói đạo lý nhìn đẹp trai thật sự luôn ấy!"

Cố Tinh Thần: ...

Nói giống như cậu mà nghiêm túc lên thì như nói huơu nói vượn vậy, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai.

Một bóng người từ bên ngoài đi vào, ngược sáng, cao lớn nghiêm nghị, vẻ mặt vô cảm nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Cố Tinh Thần thì đôi mắt tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Cố Tinh Thần nghiêng đầu nhìn lại, thấy dưới mắt anh có quầng thâm rất rõ thì tươi cười: "Anh về rồi."

Lục Tấn Tắc khẽ khàng ừ một tiếng: "Tôi đã về."

---

Tác giả có chuyện nói:

Cố Tinh Thần: Ba ba sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực của công ty gà còi này!