Xuyên Thành Thiên Kim Chân Chính

Chương 11



Bởi vì hồi môn thường là vào trong khoảng từ chín đến mười giờ, cho nên hôm nay Đường Miên Miên không thức dậy sớm nữa.

Nhất là hôm nay về Đường gia, gặp được thiên kim giả đã được Đường gia nuôi dưỡng hai mươi năm, tuy rằng không phải là bản thân nữ phụ, nhưng nếu cô ta muốn cho nữ phụ nếm trải một cuộc sống đặc sắc, người Đường gia là cô tuyệt đối không thể thua.

Cho nên sau khi ăn xong bữa sáng, cô còn cố ý về phòng trang điểm một phen, đem trạng thái bản thân điều chỉnh đến tốt nhất.

Kỳ thật ấn tượng của Đường Miên Miên đối với nữ chủ Đường Hân Nguyệt cũng không tốt.

Làm một thiên kim giả bị ôm nhầm, nếu đã biết mình xâm phận cuộc sống sinh hoạt hoàn chỉnh của người ta hai mươi năm rồi, coi như không nỡ rời bỏ sự cưng chiều của cha mẹ Đường gia, không nỡ từ bỏ sự giàu có của Đường gia, nhưng là nếu cô ấy thật sự xinh đẹp tốt bụng như trong tiểu thuyết, thì không phải cô ấy nên chủ động đưa ra ý định chuyển ra chỗ khác ở hay sao?

Dù sao dựa vào cảm tình của cha mẹ Đường gia đối với cô ấy, cho dù có chuyển nhà đi chăng nữa cũng sẽ tuyệt đối không để cho cô ấy phải lưu lạc đầu đường, càng nói gì bản thân cô ấy đã được Đường Hải Sơn đầu tư vào, trước mắt đã là một ngôi sao nữ đang nổi, không tính là cùng đường đi, tự nuôi mình khẳng định cũng chẳng phải vấn đề gì.

Đường Hân Nguyệt cố ý lưu lại, không phải là bởi vì chán ghét cô hay sao?

Dù sao thân là diễn viên, suy nghĩ càng dễ đồng cảm hơn so với người bình thường, cô ấy không thể không biết, làm một cô gái nhỏ bị người ta đánh tráo thân phận hai mươi năm, phải nếm trải đủ loại đau khổ trong cuộc sống, về nhà lại nhìn thấy cha mẹ ruột của mình bị người khác chiếm đóng, nội tâm ít nhiều sẽ tức giận.

Nhất là thiên kim giả kia còn ưu nhã, mỹ lệ, luôn được che chở, nội tâm thiên kim thật càng dễ không thăng bằng.

A...

Đường Miên Miên trang điểm xong, cuối cùng lại xịt cho mình một ít nước hoa Armani*.

*Armani: Giorgio Armani S.p.A được biết đến nhiều hơn dưới tên Armani, là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, phân phối và bán lẻ quần áo thời trang, phụ kiện kính, đồng hồ, đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất..

Thông điệp của loại nước hoa này được quảng cáo chính là "Trong hương thơm ưu nhã mê người lộ ra nội tâm quả cảm thẳng thắn" "Đối mặt với sự khiêu chiến bằng dũng khí chiến đấu cứng cỏi quyết không chịu thua", Đường Miên Miên cảm thấy loại nước hoa này thật sự rất thích hợp với cô hôm nay.

...

"Vương bá, chuẩn bị xe, chúng ta xuất phát thôi."

Sau khi Đường Miên Miên soi gương 360 độ cảm thấy mình đã phi thường hoàn mỹ rồi, rốt cuộc mới rời khỏi phòng đi xuống lầu.

Lúc đi xuống lầu hai, nhìn thấy Vương bá ở cầu thang tựa hồ như đang chuẩn bị lên gọi mình, cô không khỏi cười nhẹ phân phó,

"Đi thôi."

Nhưng mà vừa dứt lời, cô lại phát hiện Sở Trăn đang ngồi trong phòng khách.

Lúc ăn điểm tâm không gặp được, cá nhân Đường Miên Miên còn cho rằng hắn đã đi công ty rồi... Dù sao với cái đại nghiệp của Sở gia, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một tờ hiệp ước dưới đôi mắt của Sở Trăn, lần hồi môn này chỉ cần lấy cớ công việc bận rộn không đi là được, người Đường gia tuyệt đối không dám nói gì.

"Thất thần làm gì?"

Trong lúc Đường Miên Miên còn đang thất thần dừng chân ở giữa cầu thang xoay tròn, Sở Trăn đã đứng dậy từ trên sô pha, cất bước chân dài của hắn, hướng cửa mà đi.

Đi ngang qua cửa cầu thang, thấy Đường Miên Miên còn đang bất động, thản nhiên nhíu mày.

Đường Miên Miên hiểu ý tứ của hắn, hóa ra bản hợp đồng kia không chỉ chỉ cần cô phải phối hợp trước mặt Sở lão gia ân ái với hắn, mà là hắn cũng sẽ tận lực che chở cho cô đủ mặt mũi ở nhà mẹ đẻ.

...

Mười giờ ba mươi, xe dừng lại trước biệt thự Đường gia.

Lúc này gia chủ Đường gia Đường Hải Sơn, phu nhân Sầm Cầm cùng với Đường Hân Nguyệt bởi vì nhận được tin tức, nên đều đứng chờ trước cửa biệt thự. Không có biện pháp, một nửa cuộc sống bây giờ của Đường thị còn đang phải dựa hoàn toàn vào Sở gia, nghe nói hôm nay Sở Trăn cũng tới, sáng sớm người Đường gia liền tỉ mỉ chuẩn bị đứng chờ, tư thế nghênh đón kia hoàn toàn có thể so được với nghênh đón đế vương cổ đại.

Người lái xe Sở gia mở cửa cho Sở Trăn, giày da bóng loáng của Sở Trăn đạp xuống mặt đất, Đường Hải Sơn lập tức liền treo lên bộ mặt tươi cười thân thiên thường dùng trên thương trường, nghiễm nhiên đem việc hồi môn trở thành chuyện thương nghiệp.

Ánh mắt Sầm Cầm thoáng nhìn thấy Sở Trăn liền vừa lòng, nhưng mà quét mắt nhìn về phía xe lại chưa thấy con gái bước ra.

Đường Hân Nguyệt từ nhỏ nhìn thấy Sở Trăn đã có chút e ngại khó hiểu, ánh mắt không dám làm càn dừng lại trên người hắn, cũng giống như Sầm Cầm nhìn lại về phía trong xe.

Đầu Đường Miên Miên lộ ra, hắn còn mười phần tốt bụng mà bảo hộ đỉnh đầu cho cô.

Ánh mắt Đường Hải Sơn tràn ngập cảm giác khiếp sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Đường Miên Miên lại có thủ đoạn như thế, mới có vài ngày đã ổn định được Sở Trăn.

Hai bên má hồng đoan trang của Sầm Cầm lại tràn ngập cảm giác vui sướng, vì tìm được một người chồng săn sóc cho con gái mà vui vẻ.

Một đôi mắt đẹp của Đường Hân Nguyệt thì tràn ngập cảm giác khiếp sợ, ghen tị.

Cô không ghen tị Đường Miên Miên được Sở Trăn đối xử đặc biệt, dù sao nội tâm cô đã nhận định đó là điều hiển nhiên, điều khiến Đường Hân Nguyệt không vừa lòng chính là, mới mấy hôm trước Đường Miên Miên còn quê mùa thôn dã, vài ngày không thấy lại có thể biến hóa lớn như vậy.

Đường Hân Nguyệt có thể gặp may ở giới giải trí, khuôn mặt xinh đẹp là một điều thiết yếu.

Nhưng sự xinh đẹp của cô trong giới giải trí mỹ nữ như mây thì lại không có bao nhiêu ưu thế, cái danh hiệu "Khuôn mặt mối tình đầu quốc dân" vẫn là do đoàn đội Đường gia tuyên truyền cho cô.

Sau nhờ tài nguyên đầu tư tốt, cô cũng hơi có thiên phú, thêm nữa hiện tại ảnh chụp và video trên internet đều có thể Photoshop, cho nên cô xông ra một bầu trời mới, trở thành ngôi sao nữ nổi tiếng.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Đường Miên ăn mặc tinh tế đoan trang, cô đột nhiên cảm giác được toàn bộ công sức trang điểm sáng hôm nay của cô phảng phất như chỉ để làm phông nền.

Từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Đường Miên cô liền biết, cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

Lúc ấy cô còn cảm thấy may mắn, dù sao Đường Miên đẹp, nhưng cô ấy lại lớn lên ở nông thôn, cả người nhát gan, không tự tin, hành vi cử chỉ cũng thô tục không chịu nổi, chẳng qua chỉ là một mỹ nhân tô vàng nạm ngọc không xác.

Được đối xử đặc biệt ba ngày, ai có thể nói cho cô biết vì cái gì Đường Miên này lại thoát thai hoán cốt* rồi không.

*Thoát thai hoán cốt: mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, kiểu thoát thai hoán cốt thành tiên

Một bộ váy dài đỏ rực đem dáng người hoàng kim của Đường Miên nổi bật lên, làn da trắng nõn dưới chiếc váy đỏ diễm lệ lại được ánh nắng vàng nhạt ngày xuân chiếu vào, lấp lánh như có thể phát ra ánh sáng.

Hình dáng gương mặt cô được di truyền từ Đường phu nhân, có độ công nhận lên đến mười phần.

Một đôi mắt trời sinh mị hoặc đào hoa tự mang ánh sáng, đôi môi hơi nhếch lên mỉm cười dù không có bất kỳ một động tác nào dư thừa.

Đều nói người đẹp vì lụa.

Nếu Đường Miên chỉ có mỗi bề ngoài diễm lệ, ánh sáng bắn ra bốn phía, Đường Hân Nguyệt còn có thể an ủi bản thân.

Nhưng Sở Trăn một thân khí tràng cường đại không hề kém cạnh đứng ở bên là sao thế này?

Đường Hân Nguyệt tự nhiên không thể ngờ được Đường Miên đã bị đổi thành một người khác, cho nên cô liền quy kết việc Đường Miên bỗng nhiên mang theo khí chất là vì "Lên làm Sở thiếu phu nhân phải có thực lực" "Gen tiềm ẩn của Đường gia bị kích phát".

Bởi vậy khi nội tâm chua chát cô chỉ có thể tự an ủi chính mình.

Có tiền thì thế nào, cho rằng cô nhìn không ra tất cả những việc Sở Trăn săn sóc cô ấy đều là xuất phát từ giáo dưỡng nên mới làm dáng một chút ấy? Gả qua cho một tảng băng làm quả phụ, thật khó cho Đường Miên còn có thể cười ra được.

Đặc biệt là ở hôn lễ, hai nhà chỉ tùy tùy tiện tiện làm một bàn cơm, các ông chủ trong giới còn không mời.

Chỉ sợ trong lòng Sở Trăn căn bản không coi Đường Miên là vợ, chỉ là cưới một bình hoa về mà thôi, cũng đáng giá một chút.

Đường Hân Nguyệt an ủi mình xong như vậy, quả nhiên tâm tình thật tốt, còn có thể cười ngọt ngào ra tiếng với Đường Miên Miên:

"Em gái, chờ được hai người, chị và ba mẹ đã phải đứng đây rất lâu đấy."

Ý tứ chính là, cô khiến nhà mẹ đẻ cô chờ lâu như vậy còn ra thể thống gì.

Đường Miên Miên dựa vào kinh nghiệm xem qua vô số kịch bản cùng với cuộc sống của các loại nhân vật khác nhau nhìn ra được, nữ chủ này quả nhiên không phải lương thiện gì, ấn tượng trong lòng đối với cô ấy càng kém hơn, trên mặt lại hết sức khéo léo lộ ra một nụ cười mỉm:

"Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đều sinh cùng một ngày, lại nói, không phải mẹ tôi chỉ sinh ra mỗi tôi thôi à?"

"Thực xin lỗi... Tôi không có ác ý... Tôi biết cô chán ghét tôi... Nhưng tôi thật sự luyến tiếc cha mẹ..."

Quả nhiên đến rồi, bạch liên hoa* trong truyền thuyết bật khóc.

*Bạch liên hoa: nghĩa bóng ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội. ( Câu này được dùng theo nghĩ mỉa mai)

Không hổ là nữ chủ thân mang thiên phú diễn xuất, nói khóc liền có thể khóc được, thật là bản lĩnh, có thể khen ngợi một câu "Cảnh khóc xuất sắc", thật sự không phải là hư danh.

Nhìn một Đường Hải Sơn bỗng nhiên trong mắt hiện lên dáng vẻ đau lòng, lại nhìn một Đường phu nhân thương tiếc, muốn nói lại thôi, cô liền biết nước mắt Đường Hân Nguyệt quý giá như thế nào.

Nếu nữ phụ thấy cảnh này, nhất định là sẽ rất lạc lõng.

May mà Đường Miên Miên căn bản không hề care* sự cưng chiều của vợ chồng Đường gia, chẳng qua, cô không thèm để ý, không có nghĩa là nữ chủ có thể đứng ở chỗ đạo đức cao im lặng chỉ trích cô không thấu tình đạt lý**.

*Care ( bà tác giả viết): Quan tâm.

*Thấu tình đạt lý: thỏa đáng cả về lý lẽ lẫn tình cảm ( hợp với lẽ phải, thuận với lòng người)

"Tôi nói sai gì sao? Tôi chỉ không muốn gọi cô là chị, hơn nữa tôi cũng không có ý tứ đuổi cô ra ngoài nha..."

Cấp bậc ảnh hậu của Đường Miên Miên hoàn toàn là dựa vào kỹ xảo biểu diễn mà dành được, trong đôi mắt cô hắc bạch phân minh*, mang theo một chút luống cuống, ánh mắt sạch sẽ thuần khiết kia, phảng phất như đã được nước suối trong thâm sơn gột rửa qua, ngoại trừ hồn nhiên ra thì không hề có một tia ác ý nào cả.

*Hắc bạch phân minh: Đâu ra đấy, trắng đen rõ ràng.

Đường phu nhân vốn còn đang thương tiếc Đường Hân Nguyệt liền chuyển dời ánh mắt đến trên người Đường Miên Miên.

Đúng rồi, đứa nhỏ này lớn lên ở nông thôn, nhanh mồm nhanh miệng mà thôi, làm sao có ác ý cho được, Hân Nguyệt quá nhạy cảm... Lại nói, so với Miên Miên phải chịu khổ hai mươi năm, Hân Nguyệt đã được hưởng hết mọi sự cưng chiều, như thế này có gì mà ủy khuất cơ chứ... Bọn họ cũng chưa nói muốn đuổi nó đi.

"Đường tiểu thư đây là không chào đón vợ chồng chúng tôi sao?"

Đường Hải Sơn thì lại chẳng có hảo cảm gì với Đường Miên Miên, thấy hai mắt Đường Hân Nguyệt đẫm lệ, cẩn thân từng ly từng tý lôi kéo tay áo của ông, bất chấp dáng vẻ nho nhã mười phần, ông còn đau lòng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô.

Được một câu của Sở Trăn, giống như cảnh tỉnh, ông liền đem hết toàn bộ tiếc nuối gõ ra khỏi đầu óc.

Như thế nào lại quên mất ông trời này!

Hôm nay là ngày hồi môn của Sở Trăn và Đường Miên Miên, con gái tại cửa ra vào khóc sướt mướt quả thật là rất vô lý.

"Mất mặt xấu hổ, muốn khóc thì về phòng mà khóc!"

"Ba?"

Đường Hân Nguyệt hiển nhiên không nghĩ tới người cha luôn luôn cưng chiều lại nặng lời với cô, trong lúc nhất thời, khóc giả liền biến thành khóc thật, ủy khuất trong mắt quả thật muốn ngưng tụ thành giọt, nện vào trong lòng Đường Hải Sơn.

Ánh mắt trách cứ của Đường Hải Sơn liền mềm nhũn ra, nhưng mà Sở Trăn ở bên kia còn đang nhìn đấy, ông vừa dứt lời liền đổi miệng không phải là không nể mặt Sở Trăn sao?

Cho nên dù là đau lòng, ông vẫn không quay đầu lại nhìn Đường Hân Nguyệt.

"Ô ô..."

Cảm giác thế giới của mình bị gió to mưa lạnh tập kích, Đường Hân Nguyệt không chịu nổi đả kích mà che mặt chạy vào phòng khóc.

Tên công thần này rất được nha!

Nội tâm Đường Miên Miên cho Sở Trăn 120 điểm khen ngợi, trên mặt lại dùng bộ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Vào nhà đi."

Đường phu nhân quay đầu lại đưa mắt nhìn bóng lưng Đường Hân Nguyệt, thầm than con gái không hiểu chuyện, đồng thời mời vợ chồng Đường Miên Miên vào nhà.

Sở Trăn hơi hơi cong lên khuỷu tay, thuận tiện cho Đường Miên Miên vịn vào.

Không nghĩ tới Đường Miên Miên lại không kéo cánh tay hắn nữa, trực tiếp đi vào Đường gia.

"Nha đầu này, như thế nào lại không đợi Sở tổng."

Đường Hải Sơn miệng phê bình Đường Miên Miên, trong lòng chỉ hy vọng Sở Trăn bỏ qua cho hai đứa con gái không hiểu chuyện của ông.

Đường phu nhân thì mặt đầy tươi cười mở miệng giải thích:

"Về nhà hồi môn, thời điểm đến nhà mẹ đẻ, bên gái phải vào cửa trước, lát nữa trở về thì nhà trai đi trước, đây là tập tục các cụ để lại, anh quên rồi sao?"

...

Sau khi vào Đường gia, Đường Hải Sơn vẫn hàn huyên cùng với Sở Trăn, đương nhiên trên cơ bản đều là Đường Hải Sơn một mình độc thoại, chẳng qua Sở Trăn cũng không quá tẻ nhạt.

Đường phu nhân kéo Đường Miên Miên vào thư phòng, nghĩ muốn nói chuyện với Đường Miên Miên một số đề tài tư mật.

Ví dụ như "Con đã động phòng với Sở Trăn chưa?" "Hắn có tốt với con không?" "Ở Sở gia đã quen chưa?" "Tiền có đủ tiêu không?"

Trước mấy vấn đề này, Đường Miên Miên chỉ hơi hơi ngượng ngùng cười một tiếng, im lặng không đáp.

Chẳng qua ở vấn đề cuối cùng, Đường Miên Miên hơi mang nghi hoặc:

"Cái gì tiền ạ?"

Dù sao, dựa vào khẩu khí của Đường phu nhân, tựa hồ là bà có lưu lại tiền hồi môn cho con gái, mà trong túi da tân hôn của Đường Miên Miên, hôm đó chỉ có duy nhất một tài khoản ngân hàng có số dư ít ỏi đến mức đáng thương.+

_24/2/21_