Lục Trầm theo bản năng nhìn con trai mình: "A, các con đều ở đây à, chuẩn bị đi ăn cơm sao?"
Ôn Nhã cũng từ phòng đi ra, thấy Tô Từ, sắc mặc bà ấy ôn hòa lôi kéo tay nhỏ của Tô Từ, nhân cơ hội nói: "Cho tới nay dì đều hy vọng có một cô con gái xinh đẹp ngoan ngoãn giống như con vậy."
Ôn Nhã chỉ cảm thấy tay nhỏ của Tô Từ thật mềm mại, mười ngón tay trắng nõn tinh tế, nắm rất thoải mái.
Gần gũi như vậy, Ôn Nhã không thể không kinh ngạc cảm thán Tô Từ quả nhiên là bảo bối mà Tô gia kiều dưỡng.
Làn da tuyết trắng bóng loáng, nộn đến có thể véo ra nước, một đôi mắt đen thủy doanh doanh, thật đúng là một thiếu nữ thủy linh linh.
Ôn Nhã càng nhìn càng thích, bà ấy cảm thấy Tô Từ và con trai mình đứng chung một chỗ chính là một đôi cực đẹp mắt: "Dì vẫn luôn rất hâm mộ mẹ con, nếu dì có con gái có nửa phần giống như con, dì cũng cảm thấy mỹ mãn."
Nghe vậy, hai mắt Tô Từ sáng lên.
Cho nên, ý của mẹ Lục Chiết là rất thích cô sao?
Tô Từ muốn cùng Lục Chiết ở bên nhau, người nhà của hắn thích cô, cô đương nhiên cao hứng.
Bên kia, Tô mẫu và Tô phụ cũng đi ra, bà thấy tay con gái bị Ôn Nhã nắm, hai người giống như rất hòa hợp.
Mạc danh, trong lòng Tô mẫu nhảy dựng: "Từ Từ, con vào xem xem em trai bọn chúng làm sao còn chưa đi ra."
Tô Từ ngoan ngoãn đáp lời, từ trong tay Ôn Nhã rút tay về.
Ôn Nhã cười nói với Tô mẫu: "Tiểu Từ thật là ngoan ngoãn, quả nhiên tiểu áo bông đều rất tri kỷ.
Đồng Tâm à, mỗi ngày mình đều hận không thể có một cô con gái ngoan ngoãn giống như Tiểu Từ."
Ánh mắt Tô mẫu hiện lên dị sắc, bà cười lắc đầu: "Cậu đừng nhìn con bé lớn lên trông nhỏ nhắn xinh đẹp, tính tình bướng bỉnh đến không chịu được.
Có đôi khi con gái được kiều dưỡng lớn, so với dưỡng con trai còn lao lực hơn."
Ôn Nhã cười phụ họa, không dám lại thử quá nhiều.
Cơm trưa là ở trên lầu của sơn trang.
Bên trong đại sảnh được phân cách với núi lớn bằng một lớp kính pha lê, phong cảnh núi lưng chừng thu hết vào đáy mắt.
Ăn mỹ thực, nhìn cảnh đẹp, quả thật khiến tâm tình vui sướng.
Giữa Tô Từ và Lục Chiết cách một tiểu Tô Ninh.
Tiểu gia hỏa được Tô Từ dặn dò qua vài lần, thời điểm có người khác, không thể gọi Lục Chiết là anh rể, chỉ có thể gọi Lục Chiết là anh trai.
Tiểu gia hỏa nhớ kỹ lời Tô Từ nói, sau bữa cơm, em ấy cũng không có lỡ miệng.
"Nghe nói trong sơn trang còn có thể chơi thuyền sao?" Lục Trầm hỏi Tô phụ.
"Đúng là có hạng mục này, ông có hứng thú?" Tô phụ gắp đồ ăn cho vợ mình.
"Đúng vậy, mọi người cùng đi chơi.
Không phải còn có thể câu cá sao?" Lục Trầm cũng thuận tay gắp đồ ăn cho Ôn Nhã, trình độ xum xoe không chút nào thua Tô phụ ở phía đối diện: "Một hồi tôi so với ông, đánh cuộc miếng đất khu Tây."
Gần đây ông ấy nghe nói tập đoàn Tô thị muốn miếng đất khu Tây bên kia, vừa lúc, ông ấy cũng có ý muốn bắt lấy.
Thực lực của hai tập đoàn Tô thị và Lục thị sàn sàn như nhau, nếu tranh đoạt, sẽ chỉ lãng phí thời gian và tài chính, chẳng bằng một người thoái nhượng.
Nhưng ông ấy và Tô phụ đều không thể thoái nhượng, thi đấu định thắng thua là quá ư thích hợp.
Người trong giới cũng không biết, khối đất trên trăm triệu kia cứ như vậy bị Lục Trầm và Tô phụ dùng câu cá thắng thua mà định đoạt.
Ở một bên, Ôn Nhã nói với Tô mẫu: "Bọn đàn ông đi câu cá, thời tiết lại nắng như vậy, mình với cậu cũng không đi nổi trận náo nhiệt này.
Vừa rồi mình nghe nhân viên công tác giới thiệu, trong sơn trang có một suối nước nóng thiên nhiên rất lớn, mình cùng cậu đi tắm suối nước nóng tương đối thích hợp hơn."
Tô mẫu đối với câu cá xác thật không có hứng thú, bà cười đồng ý, quay đầu hỏi thiếu nữ: "Từ Từ đi đâu?"
"Con đi chơi thuyền." Tô Từ đối với cái này tương đối cảm thấy hứng thú.
"Đúng, nhãi con cũng đi cùng đi, người trẻ tuổi không cần đi cùng chúng ta đâu." Ôn Nhã cười nói với Tô mẫu: "Để con trai mình cùng đi chăm sóc, Từ Từ có thể yên tâm mà chơi."
Tô Từ trực tiếp đồng ý.
Tô mẫu lo lắng liếc nhìn con gái một cái, nuốt xuống lời phản đối, bà chỉ có thể trông cậy Lục Chiết nhớ rõ hứa hẹn của mình.
Cơm nước xong, Tô mẫu vốn nghĩ muốn hấp hối giãy giụa một chút, để tiểu Tô Ninh và Tiểu Thiên Tài đi theo con gái cùng đi chơi thuyền.
Có hai tiểu gia hỏa ở đó, ít nhất cũng có thể ngăn chặn không gian kiều diễm của con gái bà và Lục Chiết.
Ôn Nhã hiển nhiên khôn khéo hơn so với Tô mẫu.
Bà ấy nhắc nhở Tô mẫu, hai đứa nhỏ còn nhỏ, tới gần nước sẽ tương đối nguy hiểm, lúc này mới đánh mất ý niệm của Tô mẫu.
Hồ trong sơn trang là hồ nhân tạo, tiêu phí không ít nhân lực và tài lực mới chế tạo được, trong hồ còn có nuôi cá.
Dưới ánh mặt trời, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gió nhẹ, Tô Từ liếc nhìn thiếu niên xuất trần khoác áo phông trắng bên cạnh, đầu quả tim cô cũng nhộn nhạo lên.
Không có người khác ở đây, Tô Từ tùy ý để Lục Chiết nắm chặt tay nhỏ của mình.
Tô Từ hỏi Lục Chiết: "Cha mẹ anh có phải đã biết quan hệ của chúng ta rồi hay không?"
Thiếu nữ luôn rất thông minh, Ôn Nhã và Lục Trầm không ngừng tạo cơ hội cho cô và Lục Chiết, cô nơi nào nhìn không ra cái gì?
"Ừ, bọn họ biết." Lục Chiết cũng không tán thành cách làm của cha mẹ, nhưng hắn biết bọn họ là vì hắn.
Đôi mắt nhỏ của Tô Từ đắc ý liếc nhìn Lục Chiết: "Dì Ôn Nhã nói muốn có con gái như em, là hy vọng em làm con dâu dì đúng không?"
Lục Chiết cảm thấy, lúc này nếu thiếu nữ biến trở về thân hình con thỏ, cái đuôi thỏ của cô nhất định sẽ ngạo kiều dựng đến trời cao.
"Cha mẹ anh rất thích em." Lục Chiết cảm thấy bản thân thật ích kỷ.
Biết rõ Tô Từ không có khả năng gả cho hắn, cũng không có khả năng trở thành con dâu Lục gia, nhưng hắn ích kỷ, không muốn đánh tan ảo tưởng.
Bên hồ đỗ vài con thuyền nhỏ mới tinh, có cả nhân viên công tác đang phụ trách trông coi.
Tô Từ và Lục Chiết chọn một con thuyền trong đó, thuyền nhỏ có rèm che vừa lúc có thể che chắn ánh mặt trời, hai bên thông gió, có thể ngắm phong cảnh, điểm này rất phù hợp tâm ý của Tô Từ.
Tô Từ dựa vào Lục Chiết mà ngồi, nhân viên công tác phụ trách ở bên ngoài chèo thuyền.
Một hồi lâu, thuyền nhỏ xẹt qua dưới cầu, lúc quẹo vào, một cái thuyền nhỏ bên cạnh lướt qua thân thuyền của bọn họ, thiếu chút nữa đã va vào.
"Các người có thể chống thuyền hay không." Đối diện là một cô gái đang tức giận chất vấn nhân viên công tác.
Nhân viên công tác phụ trách chống thuyền rất vô tội.
Anh ta chèo thẳng tắp, hơn nữa con thuyền anh ta ở phía trước, đối phương ở phía sau, là đối phương đâm lại đây.
Nhưng nhân viên công tác đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Biết du khách trong sơn trang phi phú tức quý, không phải người mình có thể đắc tội, anh ta lễ phép lại uyển chuyển giải thích: "Tiểu thư, tôi chèo thuyền ở phía trước, vừa rồi là tôi xem nhẹ tình huống ở phía sau, rất xin lỗi."
Nhưng mà, cô gái kia ngang ngược đã quen, không thuận theo thì không buông tha: "Tô gia chi nhiều tiền như vậy, mời chính là người vô dụng như các anh sao?"
Nguyên bản Tô Từ bị tình huống đột phát khiến cho có chút khó chịu, nhưng hiện tại, khi nghe được đối phương nhắc tới Tô gia, cô nhíu mày, một phen vén rèm lên.
Cô nhìn đến thuyền nhỏ bên cạnh, ở trên ngồi vài người trẻ tuổi, ngồi giữa là một cô gái đang dẩu miệng nhỏ, sắc mặt bất mãn, hiển nhiên là đang gây khó dễ cho nhân viên công tác.
Tô Từ một tay chống lan can, nâng má, đuôi mắt cong lên, trên mặt tất cả đều là ngạo sắc: "Tô gia có tiền, mời người nào không cần cô quan tâm."
Thấy màng được xốc lên, đột nhiên lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, mấy người trẻ tuổi ngồi trên thuyền đối diện ngây ngẩn cả người, ngay cả cô gái ngồi ở giữa đang chỉ trích nhân viên công tác cũng choáng váng hai mắt.
Mắt ngọc mày ngài, da tuyết tóc mực, đuôi mắt điểm thêm một nốt ruồi son câu nhân, người này không phải thiên kim Tô gia thì còn là ai?
Mấy người trẻ tuổi đều đã từng gặp qua Tô Từ trong yến hội, lúc này liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Bọn họ không nghĩ tới đụng phải thuyền của Tô Từ.
Cô gái ngồi giữa trợn tròn mắt, cô ta kinh ngạc lại có chút không vui: "Tô Từ, là cô?"
Tô Từ nhướng mày, bọn họ biết cô sao?
"Là tôi thì thế nào?" Tô Từ suy nghĩ một chút, cũng không nhớ rõ này mấy người này là ai.
Bất quá, cũng không có quan hệ, dù sao không quan trọng là được rồi.
Trên mặt cô gái ngồi giữa, Lý Trầm Ngư, hiện lên vẻ khiếp sợ: "Cô không quen tôi?"
"Tôi mất trí nhớ trước kia, không nhớ rõ ai cả, cô có thể tự giới thiệu một chút." Ánh mắt Tô Từ bị giá trị sinh mệnh trên cổ tay đối phương hấp dẫn, chỉ thấy bên trên biểu hiện dây nhỏ màu đỏ, chỉ còn mười lăm tiếng đồng hồ.
À, một người đoản mệnh.
Lý Trầm Ngư biết chuyện Tô Từ mất tích một khoảng thời gian, không nghĩ tới cô thế mà lại bị mất trí nhớ, cô ta có chút vui sướng khi người gặp họa: "Tôi là Lý Trầm Ngư, thiên kim Lý gia."
Nhà cô ta tuy rằng kém Tô gia, Lục gia, còn có Hà gia, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Hơn nữa cô ta lớn lên cũng xinh đẹp.
Nếu không phải có Tô Từ, cô ta đã sớm là thiên kim hào môn xuất sắc nhất thành phố B.
"Trầm ngư?" Tô Từ có chút muốn cười, là [1] trầm ngư lạc nhạn sao?
Tô Từ rất mẫn cảm, cô dễ dàng nhận ra Lý Trầm Ngư không thích mình: "Vừa rồi là lỗi của mấy người.
Nếu cô muốn tiếp tục truy cứu, có cái gì bất mãn thì đi tìm giám đốc, dù sao thì tôi cũng tham gia giải thích, không cần để ý."
Nghe vậy, Lý Trầm Ngư trừng mắt.
Vì sao sau khi mất trí nhớ, Tô Từ càng thêm khiến người chán ghét?
"Còn có chuyện gì sao?" Tô Từ hỏi bọn họ.
Mấy người kia nào dám trêu chọc Tô Từ.
Thế lực Tô gia lớn, hơn nữa bọn họ còn đang ở hai đầu bờ ruộng Tô gia, bọn họ sôi nổi lắc đầu, không dám lên tiếng.
Tuy rằng Lý Trầm Ngư không thích Tô Từ, nhưng cô ta căn bản không làm gì được Tô Từ, cô ta chỉ có thể nghẹn khuất mà nhịn.
"Nếu không có việc gì, vậy chúc mấy người chơi vui vẻ." Tô Từ cười nói.
Tới cửa chính là khách hàng.
Bọn họ tới địa bàn Tô gia tiêu tiền, Tô Từ và bọn họ không oán không thù, sẽ không cố ý cấp sắc mặt bắt những người này xem.
"Chờ một chút." Lý Trầm Ngư thấy Tô Từ muốn buông màn xuống, cô ta nhanh chóng mở miệng: "Tô Từ, anh trai cô có tới sơn trang không?"
Tô Từ nhướng mày: "Không có."
"À." Vẻ mặt Lý Trầm Ngư mất mát.
Tô Từ buông màn, trời, người này không phải là muốn làm chị dâu cô chứ?
Tô Từ gọi Phú Quý ra: "Lý Trầm Ngư chết như thế nào?"
Phú Quý thích nhất gặp được người mau chết, tiểu nãi âm kích động: 【 Cô ấy rớt xuống núi, ngã chết.
】
Tô Từ sửng sốt.
Rớt xuống núi? Đối phương chết trong sơn trang sao?
Còn có mười lăm tiếng, Tô Từ suy tính một chút, cũng chính là sáng ngày mai khoảng năm sáu giờ.
Sớm như vậy, Lý Trầm Ngư không ngủ ngon lành, đi leo núi làm cái gì?
Tô Từ nhíu mày, toàn thân cô như không xương dựa vào người Lục Chiết, mắt cô trông mong nhìn Lục Chiết: "Ngày mai em và anh cùng đi leo núi xem mặt trời mọc đi."
Cô ghét rời giường sớm, cô ghét leo núi, càng ghét xem mặt trời mọc.
Nằm trong ổ chăn mềm mại ngủ không thoải mái sao?
Lục Chiết có chút kinh ngạc: "Leo núi?"
Thiếu nữ kiều khí hắn biết, chân mang giày không hợp cũng có thể khiến chân bị ma sát đến đỏ bừng, càng đừng nói đến chuyện leo núi.
"Đúng vậy." Tô Từ ghé vào trong lòng Lục Chiết, không tình nguyện, trái lương tâm nói: "Em muốn cùng anh xem mặt trời mọc, khẳng định rất lãng mạn."
So với xem mặt trời mọc, cô cảm thấy ngủ cùng Lục Chiết càng lãng mạn hơn.
Nếu không phải vì tích cóp kẹo bông gòn kim sắc cho Lục Chiết, nếu không phải không hy vọng đối phương chết ở sơn trang, Tô Từ cảm thấy bản thân khẳng định không muốn chịu mệt như vậy.
Ôi, cô đối với Lục Chiết thật tốt quá.
Lục Chiết cười khẽ, trong giọng nói mang theo một cổ dung túng, hắn ôm chặt cô: "Được."
* * *
Chú thích:
[1] Trầm ngư lạc nhạn: Chim sa cá lặn..