Xuyên Thành Thời Xưa Cẩu Huyết Trong Sách Tra A

Chương 34



Sáng sớm, Lâm Thanh Hàn vừa đến bệnh viện liền đi tìm Lục Kiến Bạch, "Bác sĩ Lục, lễ phục tối qua trả lại anh".

Lục Kiến Bạch vội vàng đứng dậy, đi qua chỗ Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, chuyện ngày hôm qua em nghe anh giải thích, mẹ anh thật sự không phải cố ý nói như vậy...".

Lâm Thanh Hàn ngắt lời Lục Kiến Bạch, "Bác sĩ Lục, tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói với anh rất rõ ràng, sau này chúng ta chỉ có quan hệ đồng nghiệp, chuyện của tôi cũng không cần bác sĩ Lục quan tâm".

Lục Kiến Bạch trên trán nổi gân xanh, chất vấn Lâm Thanh Hàn: "Có phải là vì Thẩm Tiện, em và cô ta nối lại tình xưa đúng không?".

Lâm Thanh Hàn nhìn thoáng qua Lục Kiến Bạch, nói: "Đó là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến bác sĩ Lục, tôi còn có việc, đi trước".

Vừa rồi Lục Kiến Bạch nói chuyện rất lớn tiếng, không ít người trong phòng nghe được, nhưng mọi người đều giả vờ bận rộn công việc, trong nhất thời, cả phòng chỉ còn lại âm thanh của Lục Kiến Bạch và Lâm Thanh Hàn, Lục Kiến Bạch xụ mặt nhìn bóng dáng Lâm Thanh Hàn đi xa dần.

Thẩm Tiện muốn mua xe, cô quyết định đi cửa hàng 4s xem xe, đời trước siêu xe của cô nhiều không đếm nổi, đối với xe cộ cũng không để tâm lắm, mua một chiếc Land Rover màu trắng, giá cả hơn 400 ngàn, Thẩm Tiện nghĩ dùng để đón nhóc con và Lâm Thanh Hàn hẳn là đủ xài, sau khi xong xuôi thủ tục, Thẩm Tiện lái xe ra đường, chạy đến trung tâm thương mại mua một bộ gối tựa đầu cho xe và một ghế trẻ em cho nhóc con.

Thẩm Tiện cầm tài liệu đi đăng ký doanh nghiệp, lấy được giấy hẹn lại chạy qua office building đã thuê, kiểm tra tiến độ của nhóm công nhân đang sửa sang lại công ty.

Sau khi hoàn thành tất cả công việc cũng hơn 5 giờ chiều, Thẩm Tiện dặn dò công nhân vài câu, lái xe đi đón nhóc con.

Quả nhiên Thẩm Tiện đứng ngoài cửa nhà trẻ không bao lâu bọn nhỏ liền tan học, Thẩm Điềm vừa quét mắt đã thấy được mommy, chân ngắn nhanh chóng chạy về phía Thẩm Tiện, Thẩm Tiện ngồi xuống ôm nhóc con.

"Mommy, Điềm Điềm nhớ mommy, hôm qua mommy với mụ bận gì vậy? Sao không tới đón Điềm Điềm?". Thẩm Điềm làm nũng nói.

"Hôm qua mommy và mẹ bận làm việc nha, không phải bận xong liền tới đón Điềm Điềm sao, mommy mua xe mới, sau này chúng ta về nhà tiện lợi hơn nhiều". Thẩm Tiện một tay ôm nhóc con, một tay giúp nhóc con cầm balo nhỏ.



"Yeah, Điềm Điềm muốn ngồi xe xe của mommy". Rất nhiều phụ huynh của các bạn nhỏ trong nhà trẻ có xe, trước kia nhóc con biết mẹ kiếm tiền rất vất vả nên không bao giờ nói những chuyện này với Lâm Thanh Hàn, bây giờ mommy nói với bé trong nhà bé cũng có xe xe, Thẩm Điềm đương nhiên rất vui vẻ.

Thẩm Tiện ôm nhóc con đi đến chỗ đậu xe, ghế của nhóc con được gắn ở ghế sau, Thẩm Tiện đặt nhóc con ngồi vào ghế nhỏ, giúp bé đeo dây an toàn, dặn dò nói: "Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi, chúng ta cùng nhau đi đón mẹ tan làm".

"Dạ ~ đón mẹ tan làm". Thẩm Điềm ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Tiện đóng cửa xe, ngồi vào ghế điều khiển.

Nhóc con dù sao cũng tò mò, đôi mắt to hết nhìn chỗ này một chút lại nhìn chỗ kia một chút.

Thẩm Tiện ngồi phía trước lái xe, từ trong gương thấy được động tác nhỏ của nhóc con, bị chọc cười ra tiếng, chỉ chốc lát sau hai người đã đến cổng bệnh viện, Thẩm Tiện ngồi trong xe gọi điện cho Lâm Thanh Hàn, điện thoại chưa kịp kết nối đã thấy Lâm Thanh Hàn từ trong bệnh viện bước ra.

Thẩm Tiện xuống xe đón Lâm Thanh Hàn, động tác thuần thục cầm lấy túi xách của cô.

"Điềm Điềm đâu?". Giờ này Điềm Điềm hẳn là tan học lâu rồi.

"Ở trên xe, Thanh Hàn, tôi vừa mua xe mới, sau này em đi làm hay tan làm đều không cần đi xe máy điện, tôi đưa đón em và Điềm Điềm là được". Thẩm Tiện cười nói.

Lâm Thanh Hàn tò mò hỏi: "Chị ở đâu có tiền mua xe?". Thẩm Tiện gần đây thay đổi không ít nhưng mua xe ít nhất cũng trên dưới 100 ngàn, Thẩm Tiện làm sao có tiền?

"Gần đây tôi kiếm được ít tiền, khoảng thời gian trước giúp Tiểu Hi đầu tư một khoản tiền, em ấy có lợi nhuận tôi cũng được chia phần trăm, em yên tâm, là tiền đàng hoàng". Thẩm Tiện vội vàng giải thích.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến chỗ đậu xe, "Thanh Hàn, em ngồi ghế sau với Điềm Điềm đi". Nói xong, Thẩm Tiện giúp Lâm Thanh Hàn mở cửa xe phía bên phải, dùng tay đỡ khung cửa, kêu Lâm Thanh Hàn lên xe.

Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện, không nghĩ đến Thẩm Tiện bây giờ săn sóc đến vậy, bên tai hơi hồng lên, nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó ngồi xuống ghế, Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn ngồi xong mới đóng cửa lại.

Nhóc con thấy Lâm Thanh Hàn tới, càng hưng phấn, tay nhỏ bắt lấy tay Lâm Thanh Hàn, cái miệng nhỏ còn không quên nói: "Mẹ, nhà chúng ta cũng có xe xe! Điềm Điềm thích!".

"Ừm, Điềm Điềm ngoan". Lâm Thanh Hàn xoa xoa đỉnh đầu nhóc con, Thẩm Tiện từ trong gương thấy tương tác giữa Lâm Thanh Hàn và Thẩm Điềm cũng vui vẻ theo.

Vừa rồi Thẩm Tiện đón Lâm Thanh Hàn ở trước cổng bệnh viện bị không ít người nhìn thấy, Triệu Tình và Lưu Văn Văn cũng ở trong số đó.

"Văn Văn, vợ trước của Lâm Thanh Hàn không phải là kẻ vô lại sao? Sao có thể mua được Land Rover? Chiếc đó ít nhất cũng hơn 300 ngàn đi?".

"Hừ, ai biết cô ta lừa gạt ở đâu, cũng chỉ có loại phụ nữ như Lâm Thanh Hàn thích cô ta, chỉ là kẻ vô lại, làm sao có thể sánh được với bác sĩ Lục". Lưu Văn Văn bĩu môi nói.



"Đúng đúng, nhưng mà vậy cũng khá tốt, Lâm Thanh Hàn có vợ trước của cô ta, vậy không có cách nào quấn lấy bác sĩ Lục".

"Nói cũng đúng".

Thẩm Tiện tìm một vị trí đỗ xe ở dưới lầu, sau đó giúp Lâm Thanh Hàn mở cửa xe, như cũ dùng tay giúp Lâm Thanh Hàn che chắn khung xe, chờ đến Lâm Thanh Hàn ra khỏi xe mới chuyển qua bên kia ôm nhóc con ra, nhóc con có vẻ rất hưng phấn, hai cánh tay nhỏ một tay nắm Thẩm Tiện một tay nắm Lâm Thanh Hàn, miệng nhỏ lảm nhảm không ngừng nghỉ.

Buổi tối, sau khi nhóc con đi ngủ, Thẩm Tiện cầm laptop ngồi trong phòng khách gõ không ngừng, cô chuẩn bị viết cơ cấu tổ chức và hoạt động của công ty ra trước, bài viết tuyển dụng cô đăng đã có không ít người nhắn lại, thời gian đầu công ty cũng không cần quá nhiều người, Thẩm Tiện dự định tuyển dụng bốn sinh viên thực tập, chờ văn phòng sửa sang xong là có thể bắt đầu phỏng vấn.

Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện ôm máy tính bận rộn, đi phòng bếp hâm nóng hai ly sữa tươi, bưng lên bàn trà.

Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Tiện vài lần mới đẩy một ly sữa tươi qua, "Chị đang bận sao? Uống một ít sữa tươi, nghỉ một chút đi".

Thẩm Tiện lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa rồi trạng thái làm việc khiến cô cảm thấy bản thân không khác gì đời trước, nhờ Lâm Thanh Hàn đánh vỡ trạng thái này mới làm cô cảm nhận được hiện tại và đời trước có chút không giống nhau.

Ở đời trước bản thân bận trước bận sau nhưng kết quả có ra sao vẫn chỉ cô đơn một mình, nhưng bây giờ không giống vậy, cô có ba mẹ, nhóc con, còn có Thanh Hàn bên cạnh, Thẩm Tiện cười với Lâm Thanh Hàn, "Cảm ơn Thanh Hàn, tôi vừa lúc muốn uống ít nước".

"Chị viết cái gì, nghiêm túc như vậy? Tôi có thể nhìn thử không?". Lâm Thanh Hàn có chút tò mò Thẩm Tiện đang viết cái gì.

Đương nhiên có thể, Thẩm Tiện nghiêng người, nhích lại gần Lâm Thanh Hàn, đưa laptop qua, "Tôi đang liệt kê các hạng mục chủ yếu của công ty, thời gian đầu chủ yếu vẫn là giúp quản lý tài sản cá nhân, chờ sau này tích góp đủ một số tiền liền có thể đầu tư mạo hiểm, chờ thêm mấy ngày văn phòng sửa sang xong là có thể bắt đầu thuê nhân viên".

Lâm Thanh Hàn không học ngành tài chính, đương nhiên cũng không hiểu đầu tư mạo hiểm mà Thẩm Tiện nói là cái gì, nhưng nhìn thấy Thẩm Tiện đang dần đi vào quỹ đạo cô cũng vui vẻ theo, khoảng cách giữa hai người cũng từ xa kéo gần thành một đoạn chỉ dài cỡ một gang tay.

"Nói thật Thẩm Tiện, dù nói như thế nào, chị có thể giống như bây giờ, tôi rất vui". Lâm Thanh Hàn không nhìn Thẩm Tiện, nhìn chằm chằm ly sữa tươi đặt trên bàn nói.

Thẩm Tiện cười cười, uống một ngụm sữa tươi, tuy Lâm Thanh Hàn không thêm đường nhưng Thẩm Tiện lại cảm thấy ngọt ngào, đây là vị ngọt do chị em tốt giúp mình hâm nóng sữa tươi đem đến sao?

"Hai đứa mình cùng nhau chăm sóc Điềm Điềm như bây giờ tôi cũng rất vui vẻ". Thẩm Tiện cười nói với Lâm Thanh Hàn.

Lâm Thanh Hàn không nhìn Thẩm Tiện, màu hồng nhạt trên lỗ tai dần tràn lan, cô bưng sữa tươi lên uống một ngụm, đứng dậy nói: "Tôi đi ngủ trước, chị cũng đừng ngủ trễ quá". Trong lúc nói chuyện cũng không nhìn Thẩm Tiện, nói xong liền đi về phòng.

"Ừm, tôi làm xong liền đi ngủ". Thẩm Tiện nhẹ giọng trả lời, lúc nhìn bóng dáng Lâm Thanh Hàn rời đi, cô phát hiện con số trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn từ 0 biến thành 5, Thẩm Tiện xém nữa cảm động phát khóc, đây là lần đâu tiên giá trị hảo cảm của Lâm Thanh Hàn biến thành số dương, Thẩm Tiện nghĩ Lâm Thanh Hàn bây giờ hẳn là muốn làm bạn với cô đi!



Mấy ngày sau Thẩm Tiện đều bận rộn việc sửa sang lại công ty, vất vả chờ công ty sửa sang xong rồi, Thẩm Tiện lại chạy mấy cửa hàng văn phòng phẩm mua đồ dùng, sau đó hẹn mấy sinh viên năm tư đến phỏng vấn.

Thẩm Tiện để công nhân sửa chữa ngăn cách văn phòng thành 2 gian, một gian là văn phòng của cô, một gian là văn phòng của nhân viên, dư lại một khoảng nhỏ dùng để làm phòng họp, trước mắt Thẩm Tiện đang ở văn phòng phỏng vấn sinh viên, bọn họ đều đang học năm tư, có một ít việc học và luận văn cần hoàn thành, hơn nữa tiền lương trung bình ở thành phố Lâm Hải cũng không cao, vì thế Thẩm Tiện cho tiền lương thực tập mỗi tháng là 2800 đồng.

Những sinh viên gia đình có chút điều kiện đương nhiên coi thường chỗ này, nhưng dù vậy cũng để Thẩm Tiện tìm được bốn người làm cô tương đối hài lòng, cùng bọn họ ký hợp đồng, hẹn ngày bắt đầu đi làm, lúc này đã xế chiều, Thẩm Tiện vội vàng ăn miếng cơm, sau đó lại vội vã lái xe đi đón nhóc con và Lâm Thanh Hàn.

Buổi tối, lúc ăn cơm, do lúc chiều mới ăn cơm trưa nên Thẩm Tiện cũng không đói, không ăn được mấy đũa.

Lâm Thanh Hàn để ý thấy liền hỏi: "Sao hôm nay ăn ít vậy? Không hợp khẩu vị?".

Thẩm Tiện lắc đầu, cười nói: "Không có, lúc chiều hơn 4 giờ mới ăn cơm trưa nên bây giờ không đói".

Lâm Thanh Hàn nghe Thẩm Tiện nói hơn 4 giờ mới ăn cơm trưa, nhăn mày, "Sao ăn trễ như vậy?".

"Hôm nay vội vàng phỏng vấn mấy bé sinh viên, thật vất vả mới chọn được 4 đứa nhìn qua có vẻ dùng được, bận đến hơn 4 giờ mới xong việc". Thẩm Tiện giải thích.

Lâm Thanh Hàn nhíu mày nhìn Thẩm Tiện, dặn dò nói: "Cần ăn cơm đúng giờ, ăn uống không điều độ như chị rất dễ bị bệnh bao tử, sau này ba bữa đều phải ăn uống điều độ, không được trễ vậy mới ăn trưa".

Thẩm Tiện nghe Lâm Thanh Hàn dặn dò bản thân, không hề thấy phiền, đáy lòng vui vẻ vì có người nghĩ cho cô, mấy thứ này đời trước cô đều không có được.

"Thanh Hàn, em đang quan tâm tôi sao? Em yên tâm, sau này tôi nhất định ăn cơm đúng giờ", Thẩm Tiện cười nói.

"Ai quan tâm chị, tôi đi rửa chén". Lâm Thanh Hàn vội vàng phủ nhận cách nói của Thẩm Tiện, đứng dậy đi phòng bếp.