Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 29: Anh hùng cứu mỹ nhân x3 •



Edit: Shion.
Tâm trạng Ngạn Trì hỗn độn: Tuy không phải chỉ có mình hắn là người chín chắn và chững chạc, có sự nghiệp thành công, anh tuấn phóng khoáng, thông minh đa tài, có tính tình ngay thẳng, thế nhưng người mà có điều kiện tốt như vậy nhưng đến giờ vẫn chưa yêu đương, ngây thơ trong sáng như tuyết trắng và không chơi bời, nhìn đi nhìn lại, trong phạm vi hai trăm ki-lô-mét đổ lại thì còn ai ngoài hắn đâu cơ chứ?

Suy cho cùng, do thuộc tính sinh học nên phần lớn đàn ông có điều kiện tốt cũng sẽ không giữ mình độc thân lâu lắm đâu…

Tim Ngạn Trì đập nhanh như hươu chạy: Trời ạ, mình thật sự là một người đàn ông tội lỗi mà! Tại sao mình lại pha lẫn gợi cảm và trong sáng, chín chắn và ngây thơ vào người để làm gì? Điều kiện của mình như vậy thì chắc chắn sẽ là một món ăn cực phẩm trong giới gay rồi! Hầy! Cũng không trách Yến Đôn được, đến mình còn muốn đè mình nữa mà.

Ngạn Trì ngẫm lại về nhiều sự kiện nhỏ giọt trong quá khứ, càng nghĩ càng thấy đúng: Tại sao cậu ấy lại thường xuyên canh chừng bên cạnh mình? Không lẽ chỉ vì cậu ấy là một thư kí có trách nhiệm thôi sao? Không, cậu ấy đến công ty sớm hơn mình và tan tầm muộn hơn mình, chẳng qua là để nhìn thấy mình nhiều hơn mà thôi, đây đúng là tâm tư của thiếu niên mà!

Mình lạnh thì cậu ấy khoác áo cho mình, mình khát thì cậu ấy châm trà, mình khó chịu thì cậu ấy đùa cho mình vui, không lẽ chỉ vì cậu ấy sợ làm người sếp như mình khó chịu thôi sao? Không, đó là vì cậu ấy yêu mình!

A!

Tình yêu!

Nghiêm trọng quá!

Chỉ tiếc thay, mình là trai thẳng!

Mình không thể đáp lại tình cảm tha thiết như vậy được!

Yến Đôn không biết Ngạn Trì đã hoang tưởng ra một câu chuyện ngược luyến, cậu chỉ thấy sắc mặt của Ngạn Trì trở nên rất kì lạ mà thôi. Ngạn Trì cúi đầu, không biết hắn suy nghĩ điều gì mà chốc lát lại nhíu chặt mày, thở dài không ngừng, vài phút sau mới nâng đôi mắt u ám lên, bình tĩnh nhìn Yến Đôn: “Cậu có biết, tôi không thể nào cho cậu thứ cậu muốn hay không.”

Yến Đôn ngơ ngác: “Hả?”

Ngạn Trì lại nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Yến Đôn hoảng hốt: “Tôi bị đuổi việc sao ạ?”

“Cậu có thể hiểu như vậy.” Ngạn Trì đáp.

Yến Đôn như gặp sấm sét giữa trời quang: Mình vừa mới mất đi công việc 9 giờ đi 5 giờ về, lương một triệu một năm sao?

Yến Đôn sốt ruột muốn khóc luôn: “Không! Tôi không muốn rời công ty! Tôi còn có thể làm thêm năm nghìn năm nữa mà!!”

Ngạn Trì thấy Yến Đôn như vậy thì trong lòng cũng không nỡ: Xem ra Yến Đôn có tình cảm rất sâu đậm với mình.

Yến Đôn không muốn mất công việc này nên vô cùng kích động mà hèn mọn xin xỏ: “Giám đốc Ngạn, tôi đã làm sai cái gì vậy ạ? Tôi có thể sửa mà! Có lẽ tôi không hoàn hảo, nhưng lòng trung thành đối với công ty của tôi là thật mà! T-tôi sinh ra là người của công ty, chết cũng là quỷ của công ty! Anh có đuổi tôi cũng không đi đâu!!!”

Yến Đôn làm người trong xã hội đã nhiều năm, bởi vậy nên cậu hiểu rất rõ một công việc “lương một triệu một năm, 9 giờ đến 5 giờ về, ông chủ hơi ngốc nhưng vẫn có lương tâm” như này hiếm có và quý báu như viên kim cương Millenium Star 203,04 ca-ra vậy đó.

Thế nhưng trong mắt Ngạn Trì thì Yến Đôn quá yêu hắn cho nên mới đau khổ cầu xin, không chịu rời công ty.

Trong lòng Ngạn Trì cũng buồn bực: Thực ra Tiểu Yến làm sai điều gì đâu chứ? — Chỉ là yêu mình thôi mà! Chẳng qua là phạm vào sai lầm mà tất cả các bạn gay trong thiên hạ đều mắc phải mà thôi!

Đầu óc Yến Đôn cũng xoay chuyển rất nhanh: Đang tốt đẹp mà, tại sao Ngạn Trì lại sa thải mình cơ chứ?

Yến Đôn chợt nhớ ra Ngạn Trì là “tổng tài bá đạo”, quả thực có quyền nói “cậu bị đuổi việc” hay “ngày mai cậu không cần đi làm” mà không cần lí do, cũng không cần lý lẽ gì cả, hoàn toàn coi thường luật lao động.

Song, bàn luận về luật pháp trong thế giới tổng tài bá đạo không phải là vô nghĩa à?

Yến Đôn ngẫm lại một chút, cậu cho rằng mình không phạm sai lầm nào cả, chẳng qua Ngạn Trì là một người muốn gì làm nấy, có thể vừa rồi não hắn bị co giật nên mới phát bệnh mà thôi. Bây giờ cậu chỉ cần vuốt lông một chút, lừa gạt một chút, chờ cơn giận của hắn tiêu tan rồi thì sẽ không còn việc gì nữa.

Tính toán đâu ra đó xong, Yến Đôn bèn mềm giọng nói: “Giám đốc Ngạn muốn sa thải tôi thì nhất định là tôi đã làm sai điều gì rồi. Tôi cũng không cãi lại đâu. Chỉ có điều trên đầu tôi còn có không ít công việc, không thể mặc kệ không làm được. Chờ tôi làm hết tháng này, bàn giao xong xuôi rồi sẽ rời khỏi đây. Anh thấy sao ạ?”

Ngạn Trì vốn rất coi trọng Yến Đôn, bây giờ lại nghe Yến Đôn nói như vậy thì hắn càng cảm thấy mình đã làm Yến Đôn chịu uất ức, nên hắn bất giác mềm lòng rồi thở dài nói: “Cậu chỉ cần an ổn yên phận là được rồi. Cậu ra ngoài trước đi.”

Yến Đôn thấy thái độ Ngạn Trì đã dao động thì thở phào trong lòng: Cái chiêu “lấy lui làm tiến” này của mình thật sự quá là lanh trí.

Ngạn Trì nhìn thấy Yến Đôn vội trong vội ngoài, trong lòng cũng không quá thoải mái: Thực ra cái cậu Tiểu Yến này vẫn còn kiên định lắm đây…

Nếu như có thể khiến cậu ấy chết tâm và tiếp tục an phận làm việc bên người mình thì không thể tốt hơn.

Ngạn Trì nghĩ nghĩ, bèn mở trang web hỏi đáp ra, tìm kiếm “Làm thế nào để khiến người theo đuổi mình hết hi vọng một cách thầm lặng“.

> Trả lời:

Một, móc chân ở trước mặt cậu ta.

Hai, ân ái với người khác trước mặt cậu ta.

Ngạn Trì nghĩ nghĩ, thôi chọn cái thứ hai đi.

Tuy rằng trong đầu Ngạn Trì chợt lóe lên một suy nghĩ: Chẳng phải vừa ân ái lại vừa móc chân trước mặt cậu ấy thì sẽ đạt được hiệu quả nhân đôi à?

Song, tổng tài bá đạo thì vẫn phải có khí chất của tổng tài bá đạo, tuyệt đối không thể nào đi móc chân được.

Nói đến việc “khoe ân ái”, Ngạn Trì là một người đàn ông độc thân, nên hắn thật sự không thể tưởng tượng được mình phải làm những gì. Ngay lúc hắn còn đang buồn rầu, thư kí Chu lại trùng hợp nói với Ngạn Trì: “Cô Bạch Lệ Tô lại muốn liên lạc với anh, anh vẫn không muốn gặp sao ạ?”

Sau sự kiện bùng nổ hot search lần trước, Ngạn Trì nghe theo sự sắp xếp của Ngạn Tảo mà lên tiếng thanh minh quan hệ của mình với Bạch Lệ Tô, cũng không còn qua lại với cô nữa. Đương nhiên là Bạch Lệ Tô thất vọng lắm, nhưng cô cũng không hết hi vọng mà thử liên lạc với Ngạn Trì. Đáng tiếc là Ngạn Trì lại hoàn toàn không muốn gặp cô.

Bạch Lệ Tô biết, trở thành một nữ phụ ác độc là phải “không màng tính mạng, chiến đấu không ngừng”, phải kéo dài chấp niệm đối với nam chính đến tận khoảnh khắc hơ khô thẻ tre*. Do đó cô mua chuộc thư kí Chu, nhờ cậu ta tăng cảm giác tồn tại của mình trước mặt Ngạn Trì.

(hơ khô thẻ tre: hoàn thành vai diễn)

Thư kí Chu nhận tiền xong thì cũng chịu làm việc, anh ta tô vẽ nên sự đáng thương và đáng thông cảm của Bạch Lệ Tô.

Từ đầu tới cuối, Ngạn Trì cũng không phát hiện ra Bạch Lệ Tô là người thao túng phía sau sự kiện hot search. Hắn không biết lòng dạ của Bạch Lệ Tô, lại nghe thư kí Chu nói: “Sau khi công ty làm sáng tỏ rằng anh còn độc thân, cô Bạch Lệ Tô bị rất nhiều cư dân mạng công kích. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy là một cô gái tâm cơ, mượn cơ hội để bấu víu quan hệ với ngài. Nhưng thật ra chúng ta biết rõ chân tướng không phải như vậy…”

Ngạn Trì cẩn thận ngẫm nghĩ, mày hơi nhăn lại: “Đúng vậy, trước đây tôi quả thật có đi xem mắt với cô ấy. Cô ấy cũng không đặt chuyện để bấu víu quan hệ…”

Thư kí Chu vừa nghe Ngạn Trì nói vậy là biết hắn vẫn chưa ngộ ra, bèn tiếp tục mê hoặc: “Không phải mà, đúng không ạ? Cô Bạch Lệ Tô rất đáng thương. Bây giờ danh tiếng của cô ấy rất tệ… Thật sự là tai bay vạ gió ạ.”

Trong lòng Ngạn Trì không nỡ, đành nói: “Được, vậy tôi đi gặp cô ấy một lần.”

Hơn nữa, Ngạn Trì nhớ đến việc mình phải “khoe ân ái”, tìm ai không bằng tìm người quen, hắn lại hiếm khi thấy Bạch Lệ Tô khá thuận mắt, vậy nên gọi cô đến giúp đỡ cũng không tệ.

Hiện tại Bạch Lệ Tô không những bị cư dân mạng cười nhạo mà còn bị người thân châm biếm. Cô là tiểu thư vừa mới được nhận về, còn chưa có vốn liếng gì, bây giờ lại bị gièm pha nên lại càng không có chốn dung thân.

Đối với Bạch Lệ Tô mà nói, Ngạn Trì không chỉ là một đối tượng không tồi mà còn là cọng rơm cứu mạng nữa.

Bạch Lệ Tô đi với bà Bạch, nói: “Mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài, cho con mượn một cái vòng cổ kim cương với.”

Bà Bạch thờ ơ: “Mượn làm gì? Nếu chỉ ra ngoài ăn cơm thì cũng không cần đeo vòng cổ như vậy.”

Bạch Lệ Tô lại nói: “Hẹn với Ngạn Trì ạ.”

Bà Bạch có hơi giật mình, cười cười: “À, ra là vậy, vậy thì con lấy nguyên một bộ trang sức kim cương luôn đi, đeo cả khuyên tai kim cương vào, như vậy càng đẹp hơn.”

Bạch Lệ Tô rất muốn chửi ầm lên trong lòng, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hồn nhiên như bạch liên hoa.

Bạch Lệ Tô được mẹ chỉ huy cách ăn mặc tận năm tiếng đồng hồ, cuối cùng mới được ra ngoài. Nhìn chung thì từ nhỏ Bạch Lệ Tô đã không được bà Bạch nuôi lớn, cho nên bà Bạch cũng không có nhiều cảm tình với cô lắm, chỉ một mực thúc giục cô đi xem mắt. Mà trong thế giới tổng tài bá đạo này, nhìn chung thì cũng không tìm thấy đối tượng thông gia nào tốt hơn nhà họ Ngạn. Cho nên bà Bạch cực kì hăng hái đối với việc này, chỉ thiếu điều đóng gói Bạch Lệ Tô rồi gửi thẳng lên giường Ngạn Trì nữa mà thôi.



Sau khi Bạch Lệ Tô đến gian nhà hàng thì kinh ngạc phát hiện ra, người đến không chỉ có Ngạn Trì mà còn có cả Yến Đôn.

Ngạn Trì cố ý đưa Yến Đôn đến là để khoe ân ái, khiến Yến Đôn hết hi vọng.

Mà sắc mặt Yến Đôn quả thật rất buồn bã.

Ngạn Trì nghĩ: Xem ra cậu ấy thật sự rất để ý đến mình!

Yến Đôn nghĩ: Chắc Giám đốc Ngạn không định sa thải mình đâu nhỉ?

Bạch Lệ Tô chậm rãi ngồi xuống, cười nói: “Sao Tiểu Yến cũng ở đây vậy?”

Yến Đôn nở nụ cười méo xệch: “Tôi là thư kí của Giám đốc Ngạn, chỗ nào có anh ấy thì đều có tôi…”

Ngạn Trì nghĩ thầm: Cái cậu Yến Đôn này đang khoe khoang với Bạch Lệ Tô rằng cậu ấy rất thân với mình đây mà!

Bạch Lệ Tô cười nói: “À, hóa ra là vậy…” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại lặng lẽ nhìn Ngạn Trì: “Lúc trước Giám đốc Ngạn cứ không chịu gặp tôi, tôi còn không biết mình đã làm gì sai nữa!”

Ngạn Trì bèn nói: “Không có chuyện đó đâu.”

Yến Đôn đang chán muốn chết thì bỗng nghe được tiếng hệ thống vang lên trong đầu: Tạo ra nội dung kịch bản [Vả mặt Mary Sue: Vui lòng tiến hành châm biếm Bạch Lệ Tô không thương tiếc].

Yến Đôn ngẩn ra, cậu bèn bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, dùng sắc mặt không chút thay đổi mà nói: “Cô Bạch, scandal trước đó của Giám đốc Ngạn và cô khiến cho người ta cảm thấy phiền phức, cho nên bộ phận ngoại giao không thể không lên tiếng làm sáng tỏ được. Giám đốc Ngạn suy xét đến nhiều mặt nên mới quyết định không tiếp tục qua lại với cô nữa. Mong cô hiểu rõ vấn đề hơn.”

Nghe thấy câu nói không nể mặt của Yến Đôn, sắc mặt của Bạch Lệ Tô trở nên cứng ngắc.

Ngạn Trì cũng lắp bắp kinh hãi: Quả nhiên là cậu ấy ghen à?

Bạch Lệ Tô cũng tung ra khí thế của một nữ phụ ác độc, nhếch môi cười rồi nói: “Giám đốc Ngạn quyết định không qua lại với tôi nữa à? Vậy thì bây giờ là gì đây?”

Nói xong, Bạch Lệ Tô lại dùng ánh mắt óng ánh nước nhìn Ngạn Trì: “Giám đốc Ngạn, anh thật sự không muốn tiếp xúc với tôi nữa sao? Thật ra tôi rất muốn tiếp tục tìm hiểu anh mà.”

Ngạn Trì đằng hắng, lại nói: “Tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể tiếp tục tìm hiểu nhau.”

Yến Đôn không ngờ Ngạn Trì lại nói như vậy, cậu cực kì hoảng hốt, cũng không rõ trạng thái hiện tại của Ngạn Trì là gì nữa.

Ngạn Trì lại nói tiếp: “Đối tượng xem mắt của tôi rất nhiều, chỉ có mình Bạch Lệ Tô khiến tôi cảm thấy có thể qua lại tiếp.”

Bạch Lệ Tô nghe vậy thì đỏ mặt: “Ý của Giám đốc Ngạn… Là tôi đặc biệt sao?”

Ngạn Trì nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói: “Có thể nói vậy.”

Bạch Lệ Tô bèn che miệng cười, lại ném cho Yến Đôn một ánh mắt khiêu khích.

Lúc này đây, Yến Đôn cũng không biết phản kích như thế nào, dù sao thì Ngạn Trì người ta cũng nói là sẽ tiếp tục tới lui với Bạch Lệ Tô rồi, nếu cậu lại đi châm biếm Bạch Lệ Tô thì cũng không đúng lắm.

Vậy kịch bản phải tiến triển kiểu gì đây?

Yến Đôn vô cùng buồn rầu mà nhíu mày.

Nhìn thấy gương mặt sầu thảm của Yến Đôn, trong lòng Ngạn Trì cũng có chút khó chịu không rõ lí do.

Ngạn Trì thở dài, nói: “Yến Đôn, cậu có biết tôi là trai thẳng không…”

Yến Đôn nhẹ nhàng nhấc mi, đáp: “Vâng, thưa Giám đốc.”

Ngạn Trì khoát tay, nói: “Cậu về đi, tôi muốn ở riêng với cô Bạch.”

Nghe thế, ý cười trên mặt Bạch Lệ Tô lại càng sâu thêm.

Yến Đôn cũng không tiện nói gì nên chỉ có thể tạm biệt rồi rời đi.

Thấy Yến Đôn đi rồi, Bạch Lệ Tô bèn lớn gan chồm dậy, muốn nắm lấy tay Ngạn Trì. Ngạn Trì rụt về sau cứ như thiếu nữ mới lớn, hỏi một cách mất tự nhiên: “Cô làm gì vậy?”

Bạch Lệ Tô sững ra rồi cúi đầu nói: “Không có gì ạ, tôi…”

“Quên đi.” Ngạn Trì vung bàn tay to lên, nói: “Hiện tại tôi đang cần một người ‘bạn gái’ để đối phó với người ngoài, tôi thấy cô an phận nên mới chọn cô, cô hiểu ý tôi không?”

Bạch Lệ Tô nghe Ngạn Trì nói vậy thì sắc mặt trắng bệch ra, phải một lúc sau cô mới lấy lại được sự bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu rồi ra vẻ khôn khéo: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ an phận làm ‘bạn gái’ của anh ạ.”

Ngạn Trì nhìn chằm chằm Bạch Lệ Tô rồi cũng không nói gì.

Bạch Lệ Tô bèn nói tiếp: “Nếu là để đối phó với người ngoài thì tôi có thể chạm tay anh trước mặt công chúng không ạ?” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ muốn biết sơ sơ là có thể làm đến mức độ nào và làm đến bước nào thôi ạ.”

Ngạn Trì thấy Bạch Lệ Tô thức thời như vậy, bèn nói: “Trước mặt công chúng thì cô có thể khoác tay tôi, nhưng không được làm những cái khác.”

“Tôi hiểu rồi ạ. Tôi sẽ chú ý đúng mực.”

“Lúc ở riêng thì cô đừng chạm vào tôi.” Ngạn Trì nói, “Tay cũng không được.”

Bạch Lệ Tô mỉm cười gật đầu, nghĩ bụng: Đậu mợ anh, anh nghĩ bà đây thèm sờ anh chắc. Tôi còn sợ tiếp xúc da thịt xong sẽ bị lây sự thiểu năng của anh đấy.

Bạch Lệ Tô lại nói: “Nếu là để cho công chúng xem, vậy không ấy chúng ta tung ra ảnh chụp chung rồi đặt trên trang chủ mạng xã hội, như vậy rất tiện, ai cũng có thể thấy được ạ.”

“Cũng được.” Ngạn Trì nói.

Bạch Lệ Tô thấy Ngạn Trì đồng ý dễ dàng như vậy thì nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi sáp lại gần để chụp ảnh chung với Ngạn Trì.

Ngạn Trì thấy gương mặt đầy son phấn của Bạch Lệ Tô đến gần, mùi hương trên người cô lại nồng nặc khiến hắn cực kì khó chịu. Ngạn Trì bèn dịch ra một chút rồi nói: “Phải gần như vậy à?”

Bạch Lệ Tô nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn mắt, cô nhẹ nhàng cười rồi nói: “Vì muốn chụp được mặt của cả hai người nên…”

“À, bởi vì mặt cô to à?” Ngạn Trì đặt câu hỏi hết sức chân thành.

Bạch Lệ Tô đè lại cái tay đang muốn đánh người rồi mỉm cười nói: “Vâng, Giám đốc Ngạn nói đúng ạ.”

“Vậy thì đó là vấn đề của cô, không phải vấn đề của tôi.” Ngạn Trì nghiêm túc nói, “Cô phải tự mình vượt qua.”

“…” Tôi đệt cả nhà anh.

Ngạn Trì lại nói: “Như này đi, chúng ta chụp riêng từng người, xong rồi về cô tự P* đi.”

(P = photoshop)

Bạch Lệ Tô cảm thấy cực kì mệt mỏi: …

Yến Đôn cũng đang cực kì mệt mỏi đây.

Bên cạnh Giám đốc có nhiều người nhiều miệng, cạnh tranh kịch liệt, tin tức Ngạn Trì đang xem xét đến việc sa thải Yến Đôn cũng không cánh mà bay. HRD* nghe được tiếng gió thì vô cùng cẩn thận mà gọi điện thoại cho Ngạn Trì để thăm dò ý tứ.

(HRD: Human Resources Department; bộ phận nhân sự)

Ngạn Trì nói: “Ừ, cô chuẩn bị bàn giao công việc của Tiểu Yến đi.”

HRD nghe vậy thì cực kì sợ hãi, không ngờ một thư kí được thương yêu như Yến Đôn mà cũng có thể bị đuổi việc. Nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều trước mặt Ngạn Trì, chỉ gọi điện thoại cho Yến Đôn rồi nói một cách bóng gió: “Giám đốc Ngạn kêu tôi xử lí việc bàn giao công tác của cậu.”

Yến Đôn nghe thế thì cũng hết sức sợ hãi theo: Không ngờ hiệu suất của Ngạn Trì lại cao như vậy! Lại còn bàn với HRD nữa!

Nếu chỉ có hai người Yến Đôn và Ngạn Trì nói chuyện với nhau, vậy thì việc chuyển đi cũng chưa chắc chắn, thế nhưng bây giờ ngay cả HRD cũng đã nói phải bàn giao…

Yến Đôn cực kì đau đầu: Chẳng lẽ mình phải rời khỏi Ngạn thị thật sao?

Cậu vừa mới cúp điện thoại của HRD không lâu thì di động lại vang lên.

Yến Đôn cầm điện thoại lên: “Alo?”

“Bé Tiểu Yến, là tôi đây.” Giọng nói cợt nhả của Hoa Đại Mạo truyền tới.

Yến Đôn giật mình, hiển nhiên là bị ba chữ “bé Tiểu Yến” làm cho buồn nôn.

Yến Đôn lại hỏi: “Xin hỏi Giám đốc Hoa có gì chỉ bảo ạ?”

Hoa Đại Mạo nói: “Tôi xem cậu như người một nhà, cũng không nói vòng vèo nữa. Nghe nói Ngạn Trì có mắt như mù, đang định đuổi việc cậu. Không biết cậu có suy xét đến việc bỏ tối theo sáng, đến làm việc tại Hoa thị bọn tôi không?”

Yến Đôn không kịp phản ứng lại mà đờ người ra.

Hoa Đại Mạo lại tưởng Yến Đôn do dự, bèn nói: “Tiền lương của cậu ở Ngạn thị là bao nhiêu, tôi trả gấp đôi.”

Yến Đôn nói: “Lương của tôi ở Ngạn thị là một triệu một năm ạ.”

“Ha ha.” Hoa Đại Mạo nói, “Hài hước ghê.”

Đương nhiên, không ai nghĩ có công ty nào lại cho thư kí tiền lương một triệu một năm.

Là người bình thường thì chẳng ai làm vậy.

Thế nhưng Ngạn Trì lại không phải là người bình thường.

Yến Đôn có chút xấu hổ, đành phải dùng giọng điệu thật thà mà nói: “Giám đốc Hoa, lương của tôi ở Ngạn thị thật sự là một triệu một năm, không tin anh cứ hỏi Giám đốc Ngạn đi ạ.”

“…” Hoa Đại Mạo ngơ ngác.

Để mà nói thật, nếu đổi lại là bất kì ai khác nói với Hoa Đại Mạo rằng thư kí này nhận lương mỗi năm một triệu, thì anh ta cũng sẽ không tin đâu. Thế nhưng xét đến việc người làm ra việc này là Ngạn Trì và người nhận tiền lương lại là Yến Đôn, Hoa Đại Mạo cảm thấy vẫn có thể tin được chuyện này một ít.

Sau khi Hoa Đại Mạo trầm ngâm một lúc lâu thì bảo: “Vậy nên… Cậu với Ngạn Trì thật sự có gì đó mờ ám với nhau à?”

“???” Yến Đôn kinh hãi, cậu ngạc nhiên xong thì lại cảm thấy phẫn nộ, “Giám đốc Hoa, câu này của anh thật sự là một sự sỉ nhục rất lớn, đối với tôi và đối với cả Giám đốc Ngạn.”

Hoa Đại Mạo cũng tự biết mình lỡ lời nên dứt khoát xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.”

“Đùa không vui đâu ạ.” Yến Đôn nói.

Hoa Đại Mạo đáp ngay: “Đúng vậy, tôi cũng tự biết trò đùa này cực kì không thích hợp và cực kì thất lễ. Xin cho phép tôi tạ lỗi với cậu.”

“Không sao.” Yến Đôn thản nhiên nói, “Bây giờ đã khuya rồi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây ạ.”

Hoa Đại Mạo cười nói: “Chờ đã.”

“Vâng?”

“Hãy cân nhắc lời tôi vừa nói.” Giọng Hoa Đại Mạo dịu dàng, lúc khách khí thì cực kì dễ nghe: “Dù Ngạn thị cho bao nhiêu thì Hoa thị cũng có thể trả gấp hai lần.”

Yến Đôn rất kinh ngạc, lại bảo: “Tôi còn tưởng Giám đốc Hoa nghĩ mức lương một năm này là quá cao đối với một thư kí chứ ạ.”

Hoa Đại Mạo nói: “Tôi không quan tâm đến chức vị, chỉ quan tâm đến người. Người là tài sản có giá trị nhất. Tôi nghĩ nếu Ngạn Trì có thể trả cho cậu con số này thì điều đó chứng minh rằng cậu là một người cực kì đáng giá.”

Lời nói của Hoa Đại Mạo rất êm tai, song Yến Đôn cũng không để ý lắm, chỉ đáp qua loa: “Câu nói của Giám đốc Hoa làm cho tôi rất cảm động. Tôi nhất định sẽ suy nghĩ kĩ ạ.” Nói xong thì Yến Đôn cúp điện thoại luôn.

Tuy ngoài miệng thì nói rằng sẽ suy nghĩ kĩ, thế nhưng Yến Đôn không hề tính đến chuyện đi ăn máng khác ở Hoa thị.

Cho dù Hoa thị cho cậu bao nhiêu tiền thì cậu cũng sẽ không đi đâu.

Cũng không phải cậu coi tiền là rác rưởi, thực tế mà nói, nếu tiền là cặn bã thì cậu cam nguyện làm sâu bọ.

Vấn đề là một người như Hoa Đại Mạo không thể vô duyên vô cớ cho bạn nhiều tiền như vậy đâu. Anh ta cho bạn một đồng thì sẽ hi vọng kiếm được trên người bạn mười đồng, thậm chí là một trăm đồng. Bây giờ Hoa Đại Mạo bằng lòng trả cho cậu hai triệu, đây là một việc cực kì khủng bố, cậu có tự bán mình cũng không thể lấp được cái hố này.

Yến Đôn đau hết cả đầu, bản thân cậu thì bị Ngạn thị đuổi việc, cũng không biết con đường phía trước sẽ như thế nào nữa. Phải nói là cậu đi tìm việc lần nữa cũng không khó, thế nhưng tiền lương một triệu một năm thì lại quá sức. Dù sao thì người có thể trả được mức lương như thế cũng không phải kẻ ngốc (trừ Ngạn Trì).

Vừa khéo ngày mai là thứ bảy, Yến Đôn có thể nghỉ ngơi cho tốt, sạc điện, sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút.

Đừng nói là sắp xếp lại suy nghĩ, ngày hôm sau vừa đến thì hội chứng ngày cuối tuần của Yến Đôn lại phát tác, trừ việc lười biếng và trì hoãn ra thì cậu chẳng làm cái gì sất.

Cứ như vậy bất giác trôi qua một ngày.

Tới chủ nhật, cuối cùng Yến Đôn cũng nâng cao tinh thần, chuẩn bị sửa lại sơ yếu lí lịch, ấy vậy mà điện thoại lại bất ngờ vang lên. Yến Đôn nhấc máy: “Alo?”

“Tôi, Bạch Lệ Tô đây.” Câu nói của Bạch Lệ Tô ngắn gọn súc tích, còn có đôi chút lưu manh của dân anh chị, khiến người ta rất khó liên tưởng cô với cái cô bạch liên hoa nhu nhược và giàu tình cảm kia.

Yến Đôn ngẩn ra rồi hỏi: “Cô Bạch có gì chỉ bảo?”

Bạch Lệ Tô nói: “Có phải cậu đang tìm việc làm không?”

“Ừm… Đến cô cũng biết rồi à?”

“Đương nhiên, tôi là nữ phụ ác độc mà, lỗ tai tôi thính lắm.”

“…”

“Tôi đang tính giới thiệu công việc cho cậu để còn có lí do hãm hại cậu.” Bạch Lệ Tô bình tĩnh nói, “Bây giờ cậu rảnh không? Có tiện đi lại không?” Bạch Lệ Tô lại nói: “Tôi cố ý chọn cuối tuần vì sợ cậu không rảnh đó.”

Yến Đôn bất đắc dĩ thở dài, cậu đóng sơ yếu lí lịch lại, nhìn nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, tôi tới liền nè.”

Yến Đôn vừa chuẩn bị vừa gõ nhân viên chăm sóc khách hàng: Tôi cứ đi như này thì có mạo hiểm quá không?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Không đâu, cậu là nhân vật chính, cô ấy là nữ phụ ác độc. Có hại cậu như thế nào thì cuối cùng cũng vả mặt cô ấy thôi.

Bỗng dưng Yến Đôn có chút thông cảm với Bạch Lệ Tô, cậu cảm thấy về sau mình phải phối hợp với công việc của đối phương hơn mới được.

Dù sao thì việc làm nhiệm vụ, chẳng có ai dễ dàng hơn ai.

Yến Đôn nhanh chóng có mặt trước cửa “Club Bạch Long”.

Bạch Lệ Tô tươi cười xuất hiện, nhiệt tình kéo Yến Đôn vào bên trong rồi giải thích đơn giản: “Tôi sẽ giới thiệu cậu với một ông sếp trung niên béo phì, hói đầu và dâm dục, có vấn đề gì không?”

Yên Đôn giật mình: “Có vấn đề.”

Bạch Lệ Tô tao nhã cong môi: “Vấn đề gì?”

Yến Đôn nói: “Có thể tìm ai đẹp trai tí được không? Tôi không thích ông chủ bị hói.”

Bạch Lệ Tô bảo: “Cậu ngốc à? Tôi là nữ phụ ác độc mà! Ai mà đẹp trai thì tự tôi xông lên chứ bao giờ mới đến lượt cậu?”

“…” Cũng đúng.

Bạch Lệ Tô bèn kéo Yến Đôn vào một phòng riêng trong Club. Đây là phòng dành riêng cho khách VIP, độ riêng tư khá tốt, lúc đẩy cửa đi vào thì thấy đá cẩm thạch màu đen có hoa văn chìm được dán kín ba vách tường, vách còn lại là mặt kính, khiến cho không gian có cảm giác xa xưa vô cùng tận, mà dãy ghế sô-pha đỏ đang dựa vào mặt kính lại như thắp sáng lên không gian tối tăm này.

Quả nhiên, đang ngồi trên sô-pha là một người đàn ông hói đầu với sắc mặt ửng hồng, chiếc bụng bia của gã gần như căng nứt cả bộ âu phục. Gã vừa thấy Yến Đôn đến thì hai mắt sáng rực lên, giống như trăm năm qua chưa từng nhìn thấy trai đẹp vậy.

Yến Đôn cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu khi bị “sói đói” nhìn chằm chằm, miễn cưỡng cười cười: “Xin chào, tôi là Yến Đôn ạ.”

Gã hói cười với Yến Đôn: “Lệ Tô đã kể về cậu với tôi rồi, cứ khen cậu mãi, bây giờ tôi mới thấy đúng là một thanh niên anh tuấn.”

Bạch Lệ Tô giới thiệu: “Tiểu Yến, đây là chú họ của tôi, cậu gọi chú ấy là Giám đốc Sử là được rồi.” Nói xong, Bạch Lệ Tô lại nói với Giám đốc Sử: “Tiểu Yến vốn là thư kí của Ngạn Trì. Hiện tại cậu ấy đang chuẩn bị rời khỏi Ngạn thị, muốn tìm công việc mới. Không phải công ty chú đang thiếu người sao ạ? Vậy thì đúng lúc xem thử xem có chức vụ gì thích hợp với Tiểu Yến hay không.”

Giám đốc Sử xoa xoa tay, gã đánh giá Yến Đôn từ trên xuống dưới, thèm nhỏ dãi cứ như đang nhìn một miếng thịt ba chỉ vậy: “Tất nhiên, tất nhiên rồi. Công ty chú rất cần một nhân tài như Tiểu Yến.”

Yến Đôn thật sự cảm thấy không thoải mái, thế nhưng hệ thống lại nhắc nhở cậu phải hoàn thành kịch bản, điều này khiến Yến Đôn có chút mệt mỏi. Yến Đôn đành phải dùng đến sự kiên nhẫn khi đối đãi với ba ba bên A* để tiếp chuyện với Giám đốc Sử.

(ba ba bên A: bên A là đối tác, ba ba bên A tức là phải coi bên A như bố thiên hạ vậy)

Giám đốc Sử lại nói: “Hôm nay rất vui nên chúng ta mở thêm hai chai rượu đi!”

Vừa dứt lời, Bạch Lệ Tô đã kêu nhân viên phục vụ lấy thêm rượu.

Yến Đôn nghĩ: Cho nên tình tiết tiếp theo là chuốc rượu tôi chứ gì?

Bạch Lệ Tô nhìn Yến Đôn rồi khẽ gật đầu.

Yến Đôn thở dài một cách bất đắc dĩ, nốc hai ly rượu rồi bắt đầu giả vờ say.

Giám đốc Sử thấy Yến Đôn mơ mơ màng màng như thể đã uống say thì tia dâm dục trong mắt lại càng thêm rõ ràng: “Xem ra Tiểu Yến uống nhiều quá rồi.”

Bạch Lệ Tô cũng cố hết sức diễn vai nữ phụ ác độc kiêm bà dẫn mối, cười nói: “Cháu thấy cậu ấy có vẻ không thoải mái lắm, hay là để cậu ấy nằm đây nghỉ ngơi đi.”

Giám đốc Sử gật đầu: “Vậy cũng được.”

Nói xong, Giám đốc Sử đứng dậy: “Cháu có việc thì đi trước đi, để chú chăm sóc cậu ấy là được rồi.”

Bạch Lệ Tô hiểu ý gật đầu: “Được, quyết định vậy đi ạ.”

Dứt lời, Bạch Lệ Tô bèn biết điều mà rời khỏi phòng riêng.

Bạch Lệ Tô vừa lê đôi giày cao gót ra khỏi Club thì tiếng hệ thống đã vang lên trong ý thức: Vui lòng hoàn thành kịch bản [Khiến tổng tài bá đạo biết đến tình trạng của Yến Đôn, để anh hùng cứu mỹ nhân].

Lúc Bạch Lệ Tô nghe xong thông báo nhiệm vụ thì tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra ngoài luôn: “Ủa gì vậy? Một bên thì kêu tôi hãm hại cậu ấy, một bên thì lại bắt tôi đi làm cứu viện? Có phải nhiệm vụ mấy người giao hơi lạ không vậy?”

Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: Thì tại vì chỉ có mỗi hai người làm nhiệm vụ thôi ạ…

Bạch Lệ Tô muốn chửi lắm rồi: Mời thêm hai người nữa đi, sao ông chủ keo quá vậy hả.

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Phía chúng tôi cung cấp cho quý khách đạo cụ Điện thoại thông minh phi pháp, quý khách gọi điện thoại nặc danh bằng chiếc điện thoại này. Cuộc gọi đến từ điện thoại thông minh phi pháp không thể nào bị truy vết được ạ.

Bạch Lệ Tô còn đang nghi ngờ thì bỗng thấy trên tay mình xuất hiện một cái điện thoại, thoạt nhìn cũng không khác di động bình thường là bao.

Bạch Lệ Tô hỏi: Cho nên cậu muốn tôi dùng điện thoại thông minh phi pháp để gọi điện thoại cầu cứu à?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng vậy, quý khách không cần lo lắng đâu ạ. Dựa theo trình độ khoa học kĩ thuật của thế giới này thì không có cách nào đối phó được với điện thoại thông minh phi pháp.

Bạch Lệ Tô nhướng mày: Trâu bò thế cơ?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng ạ, thưa quý khách.

Bạch Lệ Tô nghĩ nghĩ: Gọi điện thoại cũng phiền phức quá, còn phải chỉnh giọng nữa. Tôi có thể gửi tin nhắn nặc danh không?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Được ạ.

Bạch Lệ Tô: Gửi một đống cũng phiền quá, để tôi tạo nhóm luôn.

Nhân viên chăm sóc khách hàng: …

Bạch Lệ Tô cực kì coi trọng hiệu suất mà đăng kí một cái tài khoản phụ, đặt tên là “Thiên thần bảo hộ của Yến Đôn“, cô lợi dụng công nghệ đen mà kéo hết tài khoản của mấy tổng tài bá đạo vào chung một nhóm, gửi tin nhắn cùng một lúc: Yến Đôn đang bị một lão già dâm dục chuốc say trong phòng VIP ở club Bạch Long, nguy hiểm, mau đến ngay!

Gửi xong thì Bạch Lệ Tô tắt điện thoại.

Cùng lúc đó, Yến Đôn vẫn đang ở trong phòng VIP đối mặt với Giám đốc Sử dâm dục meo meo, cậu rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Giám đốc Sử thấy một người vạn người mê như Yến Đôn ngã trên sô-pha thì lập tức nổi lên tư tưởng dâm dục, gã cũng không muốn đợi đến khi vào phòng nữa mà muốn bắt đầu hành động bây giờ luôn.

Gã đưa tay sờ Yến Đôn. Mắt cậu lại đột nhiên mở ra, dọa Giám đốc Sử nhảy dựng.

Yến Đôn hỏi: “Giám đốc Sử, ngài…”

Giám đốc Sử cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, thẳng thắn lật bài ngửa: “Người đẹp, em cứ đi theo anh, muốn cái gì là có cái đó!”

Yến Đôn nghĩ: Tôi muốn cái mạng chó của ông đó.

Yến Đôn ngồi dậy, cực kì chính nghĩa mà nói: “Không được! Tôi không phải loại người bán rẻ thân thể của chính mình!”

Giám đốc Sử cười lạnh: “Không cần biết cậu có phải hay không! Bây giờ cậu đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”

Yến Đôn giật mình.

Giám đốc Sử tưởng cậu bị dọa sợ nên cười đắc ý.

Thế nhưng trên thực tế Yến Đôn ngây ra là vì đoạn đối thoại với hệ thống: Cái câu “Đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý” mà Giám đốc Sử vừa nói không phải là lời thoại của tổng tài bá đạo à?

Nhân viên chăm sóc khách hàng online giải đáp nghi vấn: Đây đúng là lời thoại của tổng tài bá đạo, thế nhưng Giám đốc Sử chỉ là một vật hi sinh, nên gã nói những lời này cũng không phải là tuyên bố của tổng tài bá đạo, chỉ là chó điên đang nói nhảm thôi ạ.

Trên mặt Yến Đôn toát ra vẻ uể oải.

Giám đốc thấy Yến Đôn chán nản như vậy thì tưởng cậu không còn ý chí chiến đấu, bèn xoa xoa tay meo meo nói: “Em yên tâm, anh sẽ rất nhẹ nhàng…”

Vừa dứt lời thì Giám đốc Sử đã vươn bàn tay tội ác ra với Yến Đôn.

Nhìn thấy móng heo ghê tởm của Giám đốc Sử đang muốn kéo lấy mình, Yến Đôn thật sự không kìềm chế nổi nữa, cậu chộp một cái rồi đẩy gã ra. Giám đốc Sử lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã lăn kềnh ra.

Giọng của nhân viên chăm sóc khách hàng vang lên trong đầu Yến Đôn: Ngại quá quý khách à, ban nãy cậu phải bị đẩy ngã mới đúng ạ.

Yến Đôn cảm thấy khó tin: Sao một người đàn ông trẻ tuổi có thân thể khỏe mạnh như tôi có thể bị một gã trung niên vừa béo vừa yếu đẩy ngã được?

Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thiết lập của nhân vật thụ chính là thân thể yếu ớt mềm mại, bị sờ hai cái sẽ thở gấp. Xin cậu hành động dựa theo tính cách nhân vật.

Yến Đôn hạn hán lời: Cho nên bây giờ tôi phải thở gấp à?

Nhân viên chăm sóc khách hàng nhắc nhở: …Cậu có thể thử bị gã đẩy ngã trước rồi hẵng thở gấp, như vậy tương đối hợp lý hơn.

Yến Đôn: …

Từ khi xuyên vào quyển truyện này, Yến Đôn cũng quên mất hai chữ “hợp lý” viết ra sao luôn rồi.

Giám đốc Sử bị đẩy thì lảo đảo hai bước, lại càng tức giận hơn: “Cậu dám động tay động chân với tôi à?”

Giám đốc Sử lại phẫn nộ đưa tay đẩy Yến Đôn một cái. Đối với Yến Đôn thì cái đẩy này không đau không ngứa, thế nhưng vì nhớ đến lời nhắc nhở của hệ thống nên Yến Đôn bèn thuận thế nghiêng người về phía sau, ngã lên trên sô-pha rồi bắt đầu thở dốc.

Giám đốc Sử hoảng sợ: Cậu này đang… Ăn vạ à?

Đúng lúc này, Ngạn Trì vừa đẩy cửa vào thì đã thấy Yến Đôn ngã trên sô-pha, sắc mặt cậu ửng hồng (vì uống rượu), thở một cách khổ sở (vì đang giả vờ), và Giám đốc Sử vừa nhìn vào đã biết không phải là người tốt đang đứng một bên.

Ngạn Trì giận dữ: “Ông làm cái gì rồi?”

Giám đốc Sử kinh hãi: “Tôi chưa làm bất cứ cái gì! Đây là ăn vạ!”

Ngạn Trì tức giận không ngớt, xông lên cho Giám đốc Sử một cú móc trái, đấm rụng hết răng cửa của Giám đốc Sử luôn.

Giám đốc Sử chỉ là một vật hi sinh nhỏ bé, đương nhiên là không thể đối đầu với tổng tài bá đạo Ngạn Trì rồi, nên gã bèn bỏ chạy một cách cực kì đáng thương. Giám đốc Sử vừa đi ra ngoài thì lại đâm đầu vào Ngạn Tảo.

Giám đốc Sử: …?

Ngạn Tảo hỏi: “Nghe nói ông hẹn Yến Đôn ở đây?”

Giám đốc Sử che đi khuôn miệng đã mất sạch răng cửa: “Tôi… Tôi chưa làm gì ạ.”

Ngạn Tảo mỉm cười: “Yến Đôn đang ở đâu?”

Giám đốc Sử chỉ vào cửa phòng riêng: “Ở bên trong đó! Ở cùng Giám đốc Ngạn ạ!”

Ngạn Tảo gật đầu rồi lại nói: “Ông chờ chút.” Nói xong, Ngạn Tảo bèn sải đôi chân dài, lướt qua Giám đốc Sử rồi bước vào phòng riêng.

Ba chữ “ông chờ chút” nhẹ nhàng bay bổng nhưng lại sắc bén như dao cắt thịt vậy.

Chi bằng cứ thẳng thắn đấm cho gã một cú luôn đi, không phải cái chữ “chờ” này khiến người ta sợ muốn chết à?

Giám đốc Sử bỏ chạy ra ngoài: “Nguy rồi, nguy rồi… Hình như mình đắc tội cả hai anh em nhà họ Ngạn rồi? Nước Hoa còn có nơi nào để mình dung thân không? Không được, mình phải nhanh chóng mua vé máy bay rồi trốn ra nước ngoài!”

Ngay lúc Giám đốc Sử chuẩn bị mua vé máy bay thì lại gặp được Hoa Đại Mạo ở bãi đỗ xe.

Hoa Đại Mạo nở nụ cười vô cùng ấm áp với gã: “Xin chào.”

Mồ hôi lạnh của Giám đốc Sử tuôn trào, một suy nghĩ khủng bố xẹt qua trong đầu gã. Gã run giọng hỏi: “G-Giám đốc Hoa, a-anh cũng tìm Yến Đôn sao ạ?”

Hoa Đại Mạo không trả lời, chỉ hỏi: “Ông thích biển cả, hay thích bầu trời?”



Hết chương 29.