Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 3: Ngụy Trì giam cầm



An Dương cảm thấy mình cần phải bình tĩnh, hắn xoa mặt gằn giọng hét lên: "Tôi đẹp trai hơn câu này đi!"

Ngoài cửa, anh Hổ định quay lại đập cửa nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, quay người đi chuẩn bị xe.

Hệ thống với mong muốn thỏa mãn kí chủ, rất kịp thời xuất hiện trước mặt An Dương.

【Hoan nghênh sử dụng hệ thống.】

"Tại sao tôi và Cố Vân Thanh lại nằm cạnh nhau trên một chiếc gường vào buổi sáng, cả hai chúng tôi lại còn trần truồng? Tại sao trên chân cậu ấy còn có xích sắt? Tại sao người tôi công lược lại là con trai?" An Dương bùng nổ, chất vấn liên tục.

Cũng may, hệ thống rất tri kỉ và trí năng, tổng kết khái quát trả lời tất cả câu hỏi của hắn.

【Cố Vân Thanh, Ngụy Trì nhìn trúng cậu ấy.】

Không có vấn đề, An Dương gật đầu.

【Vì thế, Ngụy Trì từ trong tay cha nuôi của Cố Vân Thanh đưa cậu ấy về, hắn có ý nghĩ ma quái rằng cậu là người của tôi, chỉ có tôi mới có thể bắt nạt cậu, bắt đầu hành vi cặn bã giam cầm Cố Vân Thanh. Mỗi ngày, anh ta đều thay đổi thủ đoạn để thể hiện quyền sở hữu của mình bằng những hành vi không thể miêu tả.】

An Dương nhất thời muốn phun một ngụm máu đè nén trong ngực không nhịn được đem suy nghĩ trong lòng uyển chuyển biểu đạt: "Ngụy Trì có bệnh à?"

【Đây là cách thức biểu đạt tình yêu của Ngụy Trì, dù sao thì vì Cố Vân Thanh mà anh ta cũng phải chịu mọi sự phản đối của người trong nhà.】

Tôi nhổ vào, đây là ngược đãi, không phải là thích. Chỉ có loại người ích kỉ như vậy mới có thể làm ra hành động tự mình cho là đúng. Tình yêu chân chính là sự bao dung từ hai phía và hy vọng người kia sống tốt. Không phải làm khó dễ, làm cho mình cảm động lấy làm lí do thoái thác, người khác yêu cầu anh ta làm như vậy sao?

【Dựa theo kịch bản, Cố Vân Thanh sẽ yêu Ngụy Trì trong sự cưỡng chế lặp đi lặp lại như vậy.】

An Dương cảm thấy cổ họng mình tóe máu, đây là hội chứng Stockholm hay là một loại còn nghiêm trọng hơn!

"Được rồi, tôi biết rồi." Đôi mắt An Dương đen lại, xua tay.

Khung điện tử lập tức biến mất, An Dương khóc không ra nước mắt cảm thấy con đường về nhà của mình dài đằng đẵng.



Anh Hổ, một người nghe tên đã cảm thấy có thể lấy một địch mười, xé xác bất cứ kẻ tiểu nhân nào có ý đồ bất chính đối với ông chủ của mình, là người dũng cảm, trung thành, và oai phong lẫm liệt.

An Dương ngồi ở ghế phụ, nghiêm túc suy ngẫm về cái tên này rồi cúi đầu liếc mắt nhìn tốc độ xe chỉ 20 yards, cuối cùng gian nan ngẩng đầu lên nhìn người ngồi ghế lái thành khẩn nói: "Anh Hổ, đây có phải là...Ừm, có chút chậm?"

Anh Hổ lộ ra hai hàm răng trắng ngại ngùng cười: "Mười lần tai nạn chín lần nhanh, tài xế phải tự yêu chính mình."

Không có vấn đề! Có đạo lý! Không cách nào phản bác!

Vì thế, rõ ràng con đường không xa hai người lại chậm rãi bò nửa tiếng mới đến nơi, sau khi xuống xe An Dương không trực tiếp vào bệnh viện mà rẽ vào siêu thị trước cửa bệnh viện mua trái cây và sữa.

Thăm người bệnh sao có thể đi tay không!

Anh Hổ đi theo sau thấy An Dương đang chọn trái cây, có chút không rõ, mấy lần muốn mở miệng lại bị nghẹn trở về.

Mẹ nó, cậu chủ của bọn họ còn biết chọn trái cây! OMG, tình huống gì đây, trước kia mua đồ không phải đều vung tay lên thấy cái gì đắt liền chọn cái đó hay sao!

Hơn nữa, còn là chọn cho Cố Vân Thanh...

Nghĩ đến Cố Vân Thanh, sắc mặt anh Hổ lại tối sầm.

An Dương chọn hoa quả xong xách đến quầy thu ngân, đột nhiên nhớ tới hôm nay thay quần áo gấp gáp, không biết ví tiền của nguyên chủ có ở trên người hay không, nếu không có thì thật xấu hổ.

An Dương đang sờ khắp người tìm ví, anh Hổ liền đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân động tác nhanh nhẹn nhanh chóng quẹt thẻ thu dọn đồ vào trong túi, nở nụ cười cảm ơn vô cùng tiêu chuẩn.

"Cám ơn anh nha, trở về tôi sẽ trả lại cho anh sau." An Dương mỉm cười, xách túi đi ra ngoài.

Anh Hổ trượt chân không biết nên kinh ngạc về lời cám ơn hay là trở về trả lại cho hắn, cuối cùng đành từ bỏ tiến lên mấy bước muốn cầm lấy cái túi: "Cậu chủ, tôi cầm cho."

"Không nặng." An Dương vung tay làm cho anh Hổ cầm lấy khoảng trống.

Sau khi hỏi thăm chị y tá xinh đẹp, hai người đi tới phòng bệnh, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, bên trong không có người chăm sóc.



Buổi sáng, An Dương vội đưa Cố Vân Thanh lên xe cấp cứu cũng không nghĩ sẽ đi cùng, hắn không đi nên cũng không có người nào dám đi theo. Không có người nhà đi cùng nhưng bệnh viện cũng rất tận tâm cứu chữa, An Dương ở trong lòng lặng lẽ khen ngợi bệnh viện, đánh giá năm sao rực rỡ chói lọi.

An Dương vào phòng bệnh, đặt hoa quả và sữa ở đầu giường rồi ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, Cố Vân Thanh mặc quần áo bệnh nhân, tay trái còn đang truyền nước, sắc mặt không còn ửng hồng như buổi sáng, hẳn là đã hạ sốt.

Lúc này, Cố Vân Thanh đang nghỉ ngơi, An Dương nhẹ nhàng mở cửa cũng không có đánh thức cậu, biết rõ người này là đối tượng công lược của mình, hắn thật sự không nhịn được quan sát cậu.

Đẹp, rất đẹp, thật sự đẹp.

An Dương thiếu thốn từ ngữ chỉ biết khen vài từ ít ỏi, giống như lúc hắn lướt Weibo xem được cái gì đẹp chỉ biết nhạt nhẽo thốt lên con mẹ nó đẹp cùng một loạt dấu chấm than.

Thế nhưng, một loạt dấu chấm than này chính là tâm trạng của hắn.

Buổi sáng cuống quít không biết tình huống gì cho nên hắn không chú ý đến cậu, hiện tại nhìn kỹ khuôn mặt người bên cạnh, trong đầu hắn hiện lên dấu chấm than, khuôn mặt lúc ngủ của Cố Vân Thanh yên tĩnh giống như một đứa trẻ, hô hấp nhẹ nhàng, lông mi vừa cong vừa dài giống như gắn lông vũ màu đen lên mí mắt, làn da trắng mịn như sứ, đôi môi mỏng mặc dù không có huyết sắc gì nhưng cũng không còn trắng bệch như lúc sáng.

Chẳng trách Ngụy Trì liếc mắt một cái liền thích người này.

An Dương từ trong túi lấy ra một chai nước quay đầu dùng khẩu hình hỏi anh Hổ có muốn uống không, thấy anh Hổ lắc đầu hắn lại tự mình mở nắp uống nước.

Vừa uống được một hớp, Cố Vân Thanh đột nhiên mở mắt, đôi mắt cứ như vậy đối diện với hắn. Người vừa tỉnh, ánh mắt luôn mê mang. Cố Vân Thanh cũng không ngoại lệ nhưng khi nhìn thấy hắn phải nói là khuân mặt của Ngụy Trì lúc này, đôi mắt cậu bỗng trở nên rõ ràng, còn mang theo sự chán ghét.

Âm thanh máy móc như Google đột nhiên vang lên trong đầu hắn.

【Đã tiếp xúc với mục tiêu công lược, mức độ hảo cảm của mục tiêu công lược trước mắt là -1800】

An Dương phun một ngụm nước, hoảng loạn ho khan vài tiếng, giọng nói trong đầu liên tiếp không ngừng.

【Công lược thành công cần độ hảo cảm là 100, hy vọng kí chủ không ngừng cố gắng.】

Tôi không ngừng cố gắng thế nào! Một bài thi thang điểm 100 rốt cuộc làm sao có thể -1800 hả?! Nhiệm vụ có độ khó lớn như này có hình thức đơn giản hay không, Ngụy Trì, rốt cuộc anh ta phát điên cái gì mới có thể làm độ hảo cảm -1800 hả?!

An Dương nghe thấy hàng ngàn tiếng gào thét con mẹ nó chạy qua trong đầu.