An Dương nằm trong không gian bao quanh bởi khung điện tử lơ lửng không còn lưu luyến cuộc đời, biểu cảm trên mặt hắn viết tôi chết rồi, tôi đã chết rồi, đừng quấy rầy tôi, tôi không muốn nói chuyện.
【Ối giời ơi, kí chủ An Dương, một nhiệm vụ đơn giản như thế mà cậu cũng có thể thất bại, tui thật khâm phục cậu.】
Cậu là ai, cậu không phải là hệ thống 2.0 mà tôi biết, có phải cậu lén lút thay đổi thiết lập tính cách không, cậu nói mau!. Truyện Đô Thị
【Kí chủ An Dương, cậu phấn chấn lên để chúng ta bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo nào…】
“Kịch bản, mẹ nó!” An Dương cuối cùng không nhịn được nói: “Tại sao mỗi lần cõng nồi luôn là tôi! Hệ thống, cậu mau ra đây giải thích cho tôi!!”
Tâm mệt, muốn giả chết, muốn nằm thẳng.
Lạnh lẽo, thê thảm, đau khổ.
【Không còn cách nào khác, kí chủ An Dương, ai bảo cậu lại muốn đi ngược con đường đã được định sẵn, nồi này cậu không cõng thì ai cõng chứ.】
Buồn phiền, mới hạ chân mày, lại đến trong lòng.
An Dương nằm xuống một lần nữa, giả bộ chết không thèm để ý tới hệ thống.
【Này, kí chủ An Dương, cậu đừng nản lòng mà, lần này là nhiệm vụ cuối cùng rồi, cậu có thể nắm chắc, nhiệm vụ lần này rất nhanh, sau khi kí chủ xuyên qua, ngày hôm sau liền có thể hoàn thành, với lại cũng rất đơn giản ~ 】
Giọng điệu của hệ thống giống như thủ lĩnh của một tổ chức đa cấp đến chào hàng Amway.
An Dương bị thao túng tâm lý suýt chút nữa thì tin, rốt cuộc vẫn là do dự một chút, mới nói: “Cậu không lừa tôi đấy chứ?”
【Hệ thống chú trọng trải nghiệm của kí chủ nhất, sao có thể lừa gạt cậu được ~】
Cậu đừng kèm thêm dấu ~ nữa, tôi nhìn mà sợ hãi.
“Được, được thôi.” An Dương mới gật đầu đã bị văng ra ngoài.
Mỗi lần người bệnh nặng tỉnh dậy đều sẽ có một loại cảm giác sinh mệnh của mình sắp kết thúc. Bây giờ An Dương chính là loại cảm giác này, phổi của hắn giống như không thể hít thở, mỗi lần hít thở đều đau nhói, hoa mắt, đầu cũng đau nhức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Tình huống gì đây?
An Dương ôm đầu lờ mờ đứng dậy phát hiện bản thân đang té ngã trong một căn phòng lát sàn gỗ, xung quanh hắn rải rác mấy cuốn sách, trên đó viết mấy chữ khó hiểu.
Nơi này hình như là phòng sách, có một cái bàn chất đầy sách nhìn rất bừa bộn, sau bàn còn có một loạt kệ chất đầy sách mà bên phải kệ sách là một bức tường vô cùng sặc sỡ dán đầy ảnh chụp và bút vẽ.
An Dương chỉ liếc mắt một cái liền ngây người.
Đây rốt cuộc là tình huống gì.
Bức tường dán đầy ảnh chụp của Cố Vân Thanh, có ảnh lúc nhỏ, có ảnh thời thiếu niên, có ảnh lúc cậu cười và có ảnh lúc cậu khóc.
Nhưng chẳng biết tại sao toàn bộ ảnh chụp Cố Vân Thanh sau mười sáu tuổi đều bị ai đó dùng bút mực màu đỏ gạch chéo thật to, khiến cho cả bức tường thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Lần này mình xuyên thành ai? An Dương tốn sức đứng lên, phát hiện cơ thể là một người đàn ông trung niên nhưng không biết tại sao đã hấp hối. An Dương cố sức đẩy cửa ra, định tìm một chiếc gương soi, lại phát hiện căn nhà này thật u ám và đáng sợ.
Chạng vạng tối, căn nhà khuất sáng chìm trong bầu không khí âm u, phòng khách được trang trí đơn giản trông không có chút sức sống nào, điện thoại cũ nát, ti vi cũ kỹ, ghế sô pha bằng da màu đỏ sẫm, trông có vẻ u ám, như thể không có người ở.
“Gương đâu, nhà vệ sinh ở đâu.” An Dương lẩm bẩm phát hiện căn nhà này chỉ có ba phòng, một phòng dùng để đọc sách, còn có một phòng mở toang cửa, liếc nhìn một cái liền có thể trông thấy bên trong bố trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường màu xám, mà phòng còn lại thì đóng chặt.
An Dương đi tới nhẹ nhàng vặn cửa, định đẩy cửa ra thì trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi bất an. Có chuyện gì không tốt sắp diễn ra nhưng lại không thể ngăn cản, An Dương chần chờ một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong cánh cửa khiến hắn khiếp sợ câm nín. Trong phòng bố trí đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn gấp lại, ngoài ra không có đồ đạc gì khác, vách ngăn bên trái có lẽ là nhà vệ sinh và phòng tắm, tay nắm cửa bám đầy vết bẩn màu đỏ sẫm không biết là cái gì, trên sàn nhà rải rác quần áo mùa đông và mùa hè ngổn ngang, có cái đã bị xé rách, nhìn trông rất là bừa bộn.
Có một người làm ổ trong góc phòng. Cậu co ro ôm lấy đầu gối, trên tay cậu có lưỡi dao xẹt qua, vết thương không giống như tự sát, nhưng so với tự sát còn đáng sợ hơn. Cậu đang làm tổn hại chính mình. Bên trái cậu đặt một hộp cơm nhìn qua chưa ăn một miếng nào, nghe thấy tiếng động cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là sự thờ ơ.
Đôi mắt An Dương đột nhiên co lại, lòng đau như bị dao đâm.
Sau khi nhìn thấy hắn, trong mắt Cố Vân Thanh có chút gợn sóng, An Dương tiến lên vài bước định an ủi cậu, muốn hỏi cậu làm sao vậy nhưng cậu lại đột nhiên gào hét lên, hắn chưa từng nghe qua mắc chứng cuồng loạn.
“Đừng chạm vào tôi, ngày mai tôi sẽ đi cùng bọn họ, ông đừng chạm vào tôi, ông đi ra ngoài đi, tôi xin ông, mau đi ra ngoài đi!!!”
Cố Vân Thanh dùng tay che lỗ tai lại, cậu vùi đầu vào trong đầu gối, thân thể gầy yếu run rẩy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
An Dương dừng bước.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy!
“Ra ngoài!!!” Cố Vân Thanh hét lớn.
An Dương cắn môi dưới, xoay người đi ra cửa, cánh cửa đóng lại nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cậu ở bên trong.
An Dương gần như mất hết sức lực, hắn dựa vào cửa gọi hệ thống.
【Rất hân hạnh được phục vụ cậu.】
Đây rốt cuộc là có chuyện gì, tôi xuyên thành ai thế?!
【Kí chủ An Dương không cần gấp, cậu chậm rãi nghe tui nói.】
【Kí chủ An Dương, người cậu xuyên qua lần này chính là cha nuôi của Cố Vân Thanh, Tôn Thương. Ông ta là giáo sư đại học, lúc Cố Vân Thanh mười tuổi Tôn Thương đón cậu ấy từ cô nhi viện về nhà. Về sau nhà bọn họ nảy sinh biến cố, ông ta bắt đầu có khuynh hướng bạo lực. Sau đó Tôn Thương từ chức ở trường đại học, học cách đánh bạc. Cuối cùng, ông ta nợ nần chồng chất. Lần đầu tiên, ông ta nửa đưa nửa tặng bán Cố Vân Thanh cho Ngụy Trì. Sau lại vì Giang Kế Cầu muốn kết hôn và để Cố Vân Thanh có chỗ ở nên đã thông báo nơi ở của Cố Vân Thanh cho Tôn Thương, Cố Vân Thanh lại bị Tôn Thương mang về nhà lần nữa.】
Hệ thống đang nói, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng phá cửa rất thô bạo, An Dương ngẩn người đứng dậy đi về phía cánh cửa, mà trong đầu hệ thống vẫn tiếp tục nói.
【Bây giờ, Tôn Thương vẫn còn đang nợ nần chồng chất, bởi vì ông ta vay mượn nặng lãi nên đã đụng chạm đến đám người xã hội đen.】
An Dương mở cửa ra trông thấy mấy người khuân mặt dữ tợn đang đứng ngoài cửa, những người này chửi bới một hồi, cậu thanh niên cầm đầu trên mặt có một vết sẹo trào phúng nói: “Được nha giáo sư, may cho ông là còn chưa có chạy trốn.”
Anh ta vừa nói vừa đẩy An Dương một cái: “Ngày mai, tôi tới đón người, ông nhớ rõ cho tôi, tôi mà không thấy người thì sẽ lấy mạng chó của ông.”
Cái gì…ai cơ.
【Để trả nợ, Tôn Thương dự định bán Cố Vân Thanh cho bọn họ, diện mạo Cố Vân Thanh đẹp mắt, chốn phong lưu đồng ý chấp nhận.】
Súc sinh…
【Kí chủ An Dương, tui cảm thấy trước khi tuyên bố nhiệm vụ lần này, tui cần phải nhắc nhở cậu một chút.】
【Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cuối cùng của cậu rồi cho nên cậu nhất định phải nắm chắc cơ hội này thật tốt.】
【Nhiệm vụ lần này là giao Cố Vân Thanh cho những người trước mắt này, kí chủ hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới ban đầu.】