Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 3



Chương 3

Tô Nhật An vừa đến cửa nhà đại phu, đã bị lục nga tẩu con dâu lớn nhà đại phu đang mang theo thức ăn cho heo đi ra kéo lại nói Tiết Văn Hãn mượn xe nhà nàng, nhờ nam nhân của nàng lái xe mang theo Tô Đậu Tử đi trấn trên.

Y thuật Trần đại phu không tồi, hắn đã chữa không được ,  cho dù có đi trấn trên cũng tám chín phần không qua khỏi.

Nghĩ đến đây, Tô Nhật An chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không phải lục nga tẩu tay mắt lanh lẹ, hắn liền trực tiếp ngã quỵ trên đất.

“An ca nhi ——” lục nga tẩu khẩn trương hô một tiếng.

“Ta không có việc gì.” Tô Nhật An lắc lắc đầu, đem cánh tay từ trong tay lục nga tẩu rút về, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, Tô Nhật An quyết định đi trấn trên tìm Tô Đậu Tử.

Cho dù là kết quả xấu, con hắn hắn cũng muốn tận mắt nhìn thấy. Nói với lục nga tẩu một tiếng, nhờ nàng hỗ trợ nói với  tứ thẩm ở sau một tiếng, Tô Nhật An không màng lục nga tẩu khuyên bảo.

Bắt đầu nhanh đi lên trấn trên đi.

Phía sau, lục nga tẩu nhìn hắn chạy nhanh như gió, nhớ đến vừa rồi mặt hắn trắng không còn giọt máu khẽ thở dài một cái, buông giỏ cơm heo trên tay xuống đi vào nhà.

Bạch Dương Câu địa hình đơn giản  hình chữ Y. Một con đường đất dọc theo sông Tuân dựa vào sườn núi Dương, núi Ngưu Bá, rừng Lang Rống tiến vào bên trong Bạch Dương Câu.

Nam Mộc thôn là thôn đầu tiên nằm ngay giao lộ cả ba tuyến đường, cũng là thôn của Tô Nhật An. Đi qua Nam Mộc thôn, hướng về phía phân nhánh hình chữ Y ngoài Nam Mộc thôn còn cái hái thôn tây và thôn đông.

Đừng nhìn Nam Mộc thôn giống như đặc biệt gần trấn trên, kỳ thật một chút cũng không gần. Nam nhân đi nhanh nhất trong thôn cũng phải nữa canh giờ, nữ nhân ca nhi lão nhân tiểu hài tử đi sẽ càng lâu, có vài người chân yếu, có khi mất cả một canh giờ.

Tô Nhật An là ca nhi, tuy rằng thân thể cường tráng hơn những ca nhi khác một chút, nhưng muốn đi trấn trên cũng mất khoảng năm sáu *khắc.

     * ( 1 khắc = 15')

Bất quá hôm nay hắn sốt ruột hài tử, một đường chạy chậm, tốc độ so vớ bình thường nhanh hơn chút.

Tốc độ nhanh, người cũng dễ mệt, mới chạy không bao lâu, Tô Nhật An liền cảm thấy cổ họng nóng rát, nhưng hiện tại hắn bất chấp hết, đi hai bước liền tiếp tục chạy.

Chạy đến chỗ nghỉ ngơi, đã được ba phần năm quãng đường, đột nhiên có người kêu hắn, Tô Nhật An vừa quay đầu liền thấy, là Tô Kiến Kiều đại ca, đang vội vàng giục chiếc xe bò chạy tới.

Tô Nhật An dừng lại, nhìn thấy xe bò nhà hắn trống rỗng mà sửng sốt, giống như nghĩ tới cái gì, sắc mặt biến hóa mấy lần, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Người khác đều tốt như vậy, vì cái gì Tiết Văn Hãn hắn……

“Mau lên đây đi, còn thất thần cái gì.” Xe bò đuổi tới bên người Tô Nhật An , Tô Kiến Kiều liền dừng lại.

“Cảm ơn, cảm ơn ngươi Kiến Kiều đại ca.” Tô Nhật An nói, vội vàng bò lên xe bò.

“Không cần cảm ơn.”

Tô Kiến Kiều nói: “Là liễu thúc bảo ta chạy tới.” Liễu thúc, chính là Trần đại phu, hẳn là lục nga tẩu cùng Trần đại phu nói.

Tô Nhật An thực cảm kích bọn họ, cũng cảm kích Tô Kiến Kiều.

“Mà ngươi chạy cũng thật là nhanh, ta thiếu chút nữa là đuổi không kịp.” Tô Kiến Kiều thét to một tiếng, đánh trâu một roi, làm trâu chạy nhanh.

( bản dịch trên ghi xe bò dưới ghi trâu già, nên tui cũng để vậy luôn, chi tiết nhỏ kệ nó đi┐( ˘_˘)┌)

Tô Nhật An kéo kéo miệng, không nói chuyện.

Hắn cũng muốn chậm một chút, nhưng hắn khống chế không được chân mình, cũng không khống chế được lòng mình.

Hắn muốn nhìn thấy Tô Đậu Tử nhanh một chút.

Tô Kiến Kiều cũng ý thức được chính mình nói sai, ho khan hai tiếng, nói vài câu an ủi liền thôi.

Chỉ là, Tô Nhật An một lòng vội vã Tô Đậu Tử, căn bản là không nghe rõ hắn nói cái gì. Cũng may Tô Kiến Kiều nói thì vẫn nói mà xe đánh thì vẫn đánh, thường thường cho lão ngưu một roi, làm nó mau chút.

Bằng không, Tô Nhật An thật không dám bảo đảm hắn có thể đoạt roi từ trong tay  Tô Kiến Kiều hay không.

Tuy rằng tốc độ xe bò không mau, nhưng thắng ở chỗ ổn định. Đặc biệt là so với người trong thôn, thân thể tuy rằng không tồi, nhưng không luyện chạy bộ, uổng phí một thân thể lực, cho dù muốn chạy cũng chạy không được lâu.

Tô Nhật An cũng vậy.

Vừa rồi là do hắn nỗ lực kiên trì mà thôi.

Xe bò chạy gần đến cổng câu, Tô Nhật An nhìn thấy một người cùng một chiếc xe bò ở xa xa. Tô Kiến Kiều cũng thấy được, “Đó có phải là Xuân Lâm hay không?”

“Đúng vậy.” Xác thật là đại nhi tử nhà Trần đại phu, Tô Xuân Lâm.

Chỉ là, tại sao hắn ở đây? Tiết Văn Hãn đâu? Đậu Tử đâu?

Tô Nhật An vội vàng chạy qua xem, phát hiện bên cạnh xe bò trống không cái gì cũng không có, đảo mắt nhìn thấy một đoạn đường nhỏ do tối qua trời mưa nên núi sạt lở chặn mất.

Bọn họ nhìn thấy Tô Xuân Lâm, Tô Xuân Lâm cũng thấy bọn họ.

Nhìn thấy Tô Nhật An, Tô Xuân Lâm trong lòng hiểu rõ. Cũng không hàn huyên, trực tiếp chọn trọng điểm đại khái  đem sự tình vừa rồi nói cho Tô Nhật An biết, kêu hắn không cần lo lắng, Tô Đậu Tử không có việc gì.

Nghe được Tô Xuân Lâm nói, Tô Nhật An thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tâm lại nhấc lên ngay sau đó, nếu là không có việc gì Trần đại phu sẽ không để bọn họ lên trấn trên.

Hơn nữa Tiết Văn Hãn hắn……

Tô Nhật An có chút tự giận mình, cũng giận Tô Đậu Tử, rõ ràng đều đã bị đánh nhiều lần như vậy, còn không nhớ lâu được, đã dặn cẩn thận đi theo mình, làm sao lại trốn về nhà.

Chính mình cũng thật là, có chút việc cũng quên mất.

Nếu Tô Đậu Tử thật sự có bất trắc gì…… Tô Nhật An biểu tình vặn vẹo, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, bao gồm chính hắn.

Nắm chặt tay, vốn dĩ Tô Nhật An muốn cho Tô Xuân Lâm đi về trước, nhưng nghĩ đến hắn về, chỗ này chỉ còn Tô Kiến Kiều và hắn…… Nghĩ nghĩ, Tô Nhật An cũng không nói, cùng hai người nói lời từ biệt liền hướng trấn trên chạy chậm tới.

Ước chừng một chén trà nhỏ, rốt cuộc đi tới trấn trên.

Y quán ở trấn trên cách cổng câu khoảng một dặm, hôm nay không phải ngày họp chợ, trấn trên cũng yên tĩnh ít người, thuận tiện cho Tô Nhật An.

Không bao lâu liền đến y quán.

Tiến vào y quán, nhìn đến kia cảnh này, Tô Nhật An thậm chí hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi.

Ngày thường Tiết Văn Hãn nhìn thấy Tô Đậu Tử không đánh thì mắng bây giờ lại ôm Tô Đậu Tử vào lòng, mãn nhãn sủng nịch kể chuyện xưa cho Tô Đậu Tử nghe, cũng không biết kể cái gì, Tô Đậu Tử oa ở trong lòng ngực hắn cười đến ha ha ha.

Phụ tử hoan hỉ, thoạt nhìn thật là……

Còn tưởng rằng vừa rồi Xuân Lâm đại ca chỉ là an ủi hắn, không nghĩ tới là thật sự…… Thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời Tô Nhật An lại nhịn không được nghĩ: Tiết Văn Hãn muốn làm gì đây.

—— không trách được hắn, Tiết Văn Hãn đối với phụ tử hắn thật là ......một lời khó nói hết.

Không phải do hắn nghĩ nhiều.

Cũng không phải do hắn nghĩ xấu cho Tiết Văn Hãn.

Đại phu phối dược xong, Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử đứng dậy đi lấy, đứng lên Tô Đậu Tử thấy được hắn, hô một tiếng: “A Mỗ.”

“Đậu Tử.” Nghe được Tô Đậu Tử kêu, Tô Nhật An phục hồi tinh thần, vội vàng tiến lên tiếp nhận Tô Đậu Tử từ trong tay Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn cũng không cự tuyệt, đem Tô Đậu Tử cho Tô Nhật An.

Lần đầu tiên gặp mặt, trước kia cũng không có đối tượng, Tiết Văn Hãn nhìn thấy Tô Nhật An có hơi xấu hổ. Nhưng Tô Nhật An cũng không vì hành động vừa rồi của hắn mà cho hắn sắc mặt tốt, ôm Tô Đậu Tử về liền vội vàng hỏi Tô Đậu Tử thế nào, có đau hay không

Hoàn toàn coi Tiết Văn Hãn là không khí.

Tiết Văn Hãn cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bằng không hắn thật sự không biết nên đối mặt với Tô Nhật An như thế nào

Tô Đậu Tử lắc lắc đầu, nói cho Tô Nhật An, “Không đau, đại phu lão gia gia cho con uống thuốc viên không lâu sau con liền không đau, cũng không ngất xỉu.” Kỳ thật có hơi vựng một chút, muốn ngủ.

Nhưng thật vất vả cha mới đối tốt với nó, nó sợ nó ngủ rồi, tỉnh lại cha liền giống như trước đây.

Nó không dám ngủ, liền chống đỡ không ngủ.

Tô Nhật An không biết suy nghĩ trong đầu Tô Đậu Tử, nhưng hắn biết Tô Đậu Tử có thể nhịn đau, nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng đau.

Cánh tay ôm Tô Đậu Tử càng chặt hơn, Tô Đậu Tử bị ôm đau, miệng giật giật nhưng vẫn là không kêu lên, Tiết Văn Hãn thấy, nhắc nhở hắn: “Trên người Đậu Tử có thương tích, ngươi ôm nhẹ chút chút.”

Tô Nhật An ngẩn ra, vội vàng buông Tô Đậu Tử, “Đậu Tử, thực xin lỗi, là A Mỗ không tốt, Đậu Tử có đau hay không?”

“Không đau.” Tiểu gia hỏa lắc lắc đầu, thấy Tô Nhật An nhìn chằm chằm vào nó một mặt không tin, dẩu dẩu miệng: “Được rồi , kỳ thật lúc nãy có hơi đau, chỉ một chút thôi,  nhìn thấy A Mỗ liền không đau nữa.”

Nghe được hắn ấm lòng nói, Tiết Văn Hãn nhẹ giọng cười.

Một oa thử như vậy, sao có thể không thích đâu.

Kỳ thật tuổi mụ Tô Đậu Tử đã năm tuổi, chỉ là bởi vì dinh dưỡng không tốt, nhìn mới giống ba tuổi.

Nhớ tới "Tiết Văn Hãn" trước kia, Tiết Văn Hãn thở dài: Thật là làm bậy.

Cũng khó trách ông trời để hắn chết một cách yên lặng như vậy, cái gì cũng…… Không lưu lại.

Có lẽ, đây là ông trời có mắt?!

Bên kia, Tô Nhật An lại bởi vì Tô Đậu Tử khóc, trong miệng một câu một câu nói: “Là A Mỗ không tốt.” Không bảo vệ tốt Đậu Tử.

Nghe được Tô Nhật An nói, Tô Đậu Tử cũng cúi đầu, hai mắt đẫm lệ: “Không trách A Mỗ quên Đậu Tử, Đậu Tử không nên bởi vì đói bụng liền không cùng A Mỗ nói…… Về nhà…….” Nói đến hai chữ về nhà còn trộm ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, sợ Tiết Văn Hãn sẽ giống như trước đánh hắn, đánh A Mỗ.

Nhìn thấy Tiết Văn Hãn không có dấu hiệu tức giận mới thoáng yên tâm.

“Được, đừng khóc, chúng ta về nhà.” Y quán chỉ lớn như vậy, bọn họ xem bệnh xong còn chiếm diện tích không tốt lắm.

Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An dừng một chút, trong lỗ mũi “Được” một tiếng, đứng dậy ôm Tô Đậu Tử đi ra cửa.

Tiết Văn Hãn sờ sờ cái mũi, biết hắn không thích mình, cũng không đi lên đi chọc người không thoải mái.

Ra y quán, đi đến cổng câu, Tiết Văn Hãn đuổi theo hắn, “Nếu không để ta ôm một lát?” Tô Đậu Tử tuy rằng nhỏ, nhưng ôm lâu rồi vẫn là rất mệt.

“Không cần.” Tô Nhật An nói, ánh mắt nhìn về phía Tiết Văn Hãn tràn đầy phòng bị.

Tiết Văn Hãn có chút bất đắc dĩ, biết hiện tại nói cái gì hắn cũng không có tin, trực tiếp vươn tay về phía Tô Đậu Tử  “Đậu Tử lại đây, cha ôm ngươi, để A Mỗ nghỉ một lát, A Mỗ đã ôm ngươi đã nửa ngày rồi, mệt mỏi.”

“Ưm, được ~~” quả nhiên, Tô Đậu Tử nghe hắn nói liền hướng hắn vươn tay, đồng thời còn đối Tô Nhật An nói: “A Mỗ, con muốn cha ôm.”

“A Mỗ không mệt.” Nghe thấy hai người đối thoại, Tô Nhật An vội vàng nói, nếu có thể hắn tuyệt đối sẽ không để Tiết Văn Hãn chạm vào Tô Đậu Tử.

“A Mỗ, con muốn cho cha ôm.” Nhìn mồ hôi li ti trên trán Tô Nhật An, Tô Đậu Tử xoay thân mình một chút, đem móng vuốt nhỏ bám vào cánh tay lớn của Tiết Văn Hãn, lại uốn éo, nửa người đã đến trong lòng ngực Tiết Văn Hãn.

“Đậu Tử ——” nhìn thấy hành động của Tô Đậu Tử, Tô Nhật An tâm tình phức tạp hô một tiếng, hắn vẫn không quá tin tưởng Tiết Văn Hãn.

“A Mỗ, muốn cha ôm.” Tô Đậu Tử không biết hắn lo lắng, chỉ biết A Mỗ mệt mỏi, nó muốn cho A Mỗ nghỉ ngơi.

Đừng làm A Mỗ mệt.

Huống chi, hôm nay cha tốt như vậy. Hơn nữa cha đã nói với nó, về sau sẽ không đánh nó. Nó không sợ hãi —— được rồi, kỳ thật vẫn có một chút sợ hãi, chỉ một chút.

Nhưng nghĩ đến A Mỗ, nó liền không sợ nữa.

Tô Nhật An muốn ôm đầu Tô Đậu Tử  vào lòng một chút, đau lòng không được, cuối cùng vẫn đem Tô Đậu Tử cho Tiết Văn Hãn.

Liền…… Tin tưởng hắn một lần đi.

Xuân Lâm đại ca không phải nói Tiết Văn Hãn không đánh Đậu Tử còn kể chuyện xưa cho Đậu Tử nói nghe sao? Nếu hắn muốn đánh, hiện tại có y ở đây…… Cũng không có gì sợ.

Đến lúc đó nếu Tiết Văn Hãn động thủ, y liền tiến lên che chở thì tốt rồi.

---------

Xưng hô hơi rối chút. Để sửa sau:

Tiết Văn Hãn : hắn

Tô Nhật An: y

Tô Đậu Tử : nó, bé

Với người khác: ta - ngươi

Tiết Văn Hãn vs Tô Nhật An : ta - ngươi, sau thành tôi - em, hay anh - em gì đấy. Nói chung đều là wo - ni thôi.