“Không sao.” Tô Nhật An vội vàng lắc lắc đầu, đi theo sau lưng Tiết Văn Hãn vào căn phòng kia.
Phòng ở thật xa hoa, ít nhất Tô Nhật An cảm thấy nó xa hoa, sàn nhà bằng gỗ nam, cửa sổ là gỗ sam, bàn ghế tủ đồ đều bằng gỗ hoa lê được phủ sơn nghe nói chỉ có Vương viên ngoại ở trấn trên mới dùng nổi.
Nhìn thật sáng sủa, cũng thật bóng loáng, Tô Nhật An chưa bao giờ thấy qua, Tô Nhật An muốn sờ một chút, nhưng lại sợ hãi Tiết Văn Hãn tức giận.
“Thích không?” Thấy y lưu luyến nhìn chằm chằm cái bàn kia, Tiết Văn Hãn cười khẽ một tiếng, hỏi.
Tô Nhật An ngắm nhìn quá chuyên chú, nghe Tiết Văn Hãn hỏi liền theo bản năng trở về một câu: “Thích.”
Như ý thức được mình nói gì đó, mặt y lập tức đỏ như quả táo, đầu cũng rũ thấp thấp, hận không thể chui vào cổ áo.
Làm Tiết Văn Hãn có chút buồn cười.
Mọi người ở thời đại này, thật là ngây thơ ngoài ý muốn. Tỷ như: Tô Nhật An, đều đã là A Mỗ có hài tử, lại còn đơn thuần như thế......
Trẻ em mẫu giáo còn cởi mà hơn y nhiều lắm.
Bất quá Tiết Văn Hãn không ghét bỏ, chỉ cảm thấy đáng yêu ngoài ý muốn.
“Thích thì tốt.” Tiết Văn Hãn nói. Lúc này Tô Nhật An đại khái cũng đã đoán được ý tứ Tiết Văn Hãn , là muốn cho y cùng Tô Đậu Tử ở nơi này.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát.
Bất quá mất mát cũng không được bao lâu, bởi vì Tiết Văn Hãn nói xong liền đem cây chổi dùng để quét giường đất cho y “Ngươi cởi giày đi lên quét giường một chút đi.”
Nói xong, người liền đi ra ngoài, lúc quay lại trong lòng ôm thêm một bộ chăn đệm mềm mại nhìn vào liền thấy quý giá.
Tô Nhật An chỉ cảm thấy ngực run lên, sau đó liền nghe được Tiết Văn Hãn hỏi: “Quét xong chưa?”
“Xong rồi.” Tô Nhật An ấp úng gật gật đầu. Tiết Văn Hãn đem chăn ném tới trên giường đất, “Đây là đệm, ngươi trải ra trước đi, ta đi lấy chăn.”
Tô Nhật An há miệng thở dốc, muốn hỏi Tiết Văn Hãn có phải lầm rồi hay không, tấm chăn tốt như vậy sao có thể là đệm, nhưng nghĩ đến trước kia lúc Tiết Văn Hãn đánh y đều nói y chưa hiểu việc đời, Tô Nhật An liền yên lặng ngậm miệng, cúi đầu dọn giường.
Tiết Văn Hãn đi ra ngoài, trở về trong lòng ngực lại ôm thêm một bộ chăn, tấm chăn này vừa nhìn là biết tốt hơn nhiều so với cái hồi nãy, mặt trên làm bằng tơ lụa màu tím nhạt, giá trị xa xỉ.
Tô Nhật An kinh ngạc trong lòng, quả nhiên…… Như Tiết Văn Hãn nói, y thật đúng là chưa hiểu việc đời.
Y chỉ biết trước kia tơ lụa dùng làm quần áo, lại còn không biết tơ lụa có thể làm chăn, trong lòng âm thầm may mắn: May mắn hắn vừa rồi không có nói.
“Khăn trải giường cùng chăn ở chỗ này, ngươi trải ra đi, trải xong rồi quét nhà một chút là được, chổi ở đằng kia, giẻ lau ở chỗ này.” Tiết Văn Hãn nói, chỉ chỉ cây chổi hắn mới đem vào, lại chỉ vào khối vải bố đặt trên tủ bên đầu giường: “Ta đi hỏi Xuân Lâm đại ca có nói với lí chính chuyện đường đi bị chặn hay không.”
“Được.” Tô Nhật An nói, vốn dĩ liền tính nam nhân đi rồi sẽ dọn giường.
Cũng là do y không quen thuộc nơi này, bằng không sao có thể để Tiết Văn Hãn lôm đệm chăn qua đây.
Cho nên, Tiết Văn Hãn vừa nói, y lập tức đáp ứng.
Tiết Văn Hãn vừa đi, thần kinh vẫn luôn căn chặt của Tô Nhật An cuối cùng cũng thả lỏng xuống, y cũng không có lập tức dọn giường, mà là nhìn đông nhìn tây trong chốc lát, lại nhìn chằm chằm tấm chăn đã trải ra một chốc nữa —— y thật sự thật sự chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày y được ở trong một căn phòng tốt như vậy.
Cảm giác như là đang nằm mơ, Tô Nhật An giơ tay tát mình một cái, đau, thật sự rất đau.
Y không có nằm mơ, Tiết Văn Hãn thật sự trở nên tốt hơn, còn cho y và Đậu Tử ở nhà hắn.
Nghĩ đến đây, Tô Nhật An đột nhiên lại an tĩnh xuống, thở dài thật mạnh: Không chừng ngày nào đó Tiết Văn Hãn lại đuổi y và Đậu Tử ra ngoài.
Nghĩ, Tô Nhật An trải chăn ra, bắt đầu dọn giường.
Trải giường xong, vốn dĩ Tô Nhật An muốn làm cơm chiều, nhưng y không biết Tiết Văn Hãn đang muốn cái gì, trước kia Tiết Văn Hãn chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, trong nhà không có lương thực, cái gì cũng không có.
Chỗ y có lương thực, nhưng đều là chút lương thực phụ, chính là khoai tây.
Cũng không biết Tiết Văn Hãn ăn quen hay không.
* (Chương này hơi ngắn làm luôn chương 6)
Chương 6
Tô Nhật An từ trong phòng ra tới, Tiết Văn Hãn vẫn chưa đi qua nhà Xuân Lâm, mà hắn về phòng tra công, cầm mấy thứ đồ ăn vặt thường ngày tra công hay ăn —— điểm tâm cùng kẹo, sau đó mới đi nhà Tô Xuân Lâm.
Tra công trước kia rất ít khi về thôn, cho dù có vè cũng chỉ ở nhà, gần như chưa từng ra cửa. Hôm nay ra cửa thường xuyên, người trong thôn đều thật kinh ngạc, thậm chí còn có một ít tiểu hài tử cùng đồng bọn chạy theo Tiết Văn Hãn.
Tò mò nhìn Tiết Văn Hãn, cùng với quần khác với mọi người trong thôn của hắn.
Tiểu hài tử không có ác ý, đuổi theo là do tò mò đồ hắn mặt khác với mọi người mà thôi, Tiết Văn Hãn cũng không tức giận, nhưng lại đem gia trưởng nhà bọn họ dọa chết khiếp.
Tiết Văn Hãn hung hãn có tiếng trong Bạch Dương Câu.
Lúc trước, Tiết Văn Hãn tỉnh lại, bởi vì bất mãn việc hôn nhân cùng Tô Nhật An, thiếu chút nữa đem Tô Nhật An đánh chết.
Lý chính cả ba thôn trong Bạch Dương là đại bá của Tô Nhật An - Tô Thế Bình, nhìn thấy Tô Nhật An bị đánh chỉ còn thoi thóp, vừa đau lòng vừa tức giận, hơn nữa để Tô Nhật An cùng Tiết Văn Hãn thành thân là chủ ý của ông, mang theo bảy tám thanh niên trai tráng trong thôn đi lý luận thay Tô Nhật An, yêu cầu Tiết Văn Hãn về sau đối tốt với Tô Nhật An một chút, không được đánh Tô Nhật An nữa. Lại không ngờ rằng, bảy tám thanh niên còn không kiên trì được một nén nhang, toàn bộ bị Tiết Văn Hãn đánh gục, mặt mũi bầm dập.
Tiết Văn Hãn nhất chiến thành danh.
Xú danh. ( ờ ┐(´ー`)┌)
Nhìn người lớn vội vàng cẩn thận ôm tiểu hài tử nhà mình về, Tiết Văn Hãn bất đắc dĩ cười cười, thật đúng là……
Lắc lắc đầu, Tiết Văn Hãn đến nhà Tô Xuân Lam.
Hô một tiếng, cửa mở ra, là một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, Tiết Văn Hãn không quen biết nó, hỏi: " Có ai ở nhà không?”
“Có ạ.” Đứa bé hô vào trong nhà: “Gia gia có người xem bệnh.”
“……” Tiết Văn Hãn.
“Ai đó?” Âm thanh lang trung* đại thúc, truyền tới từ trong nhà: “Vào đi.”
* ( mấy chương trước ghi là đại phu = lang trung mà nó chứ lang trung đại thúc hoài tui mà sử nữa thì nó thành đại phu đại thúc hơi kỳ nên thôi. Tui có ghi Trần đại phu nữa á ko bt cò nhìn lầm hay không. Bị con ông tên Tô Xuân Lâm mà. Ai có thắc mắc thì cũng quên nó đi nha )
“Không quen biết.” Đứa bé hô một tiếng, sau đó nói với Tiết Văn Hãn: “Ông nội con mời thúc đi vào.”
“Được.” Tiết Văn Hãn cho nó một viên đường, đứa bé không cần: “Ông nội nói không được ăn đồ người lạ cho, sẽ bị lừa bán đi.” ( ngoan lắm con trai ┐(´∇`)┌ )
“……”
Nhà lang trung có tiền. Nếu là nhà khác, cho dù người lớn có dặn dò, tiểu hài tử bị đói khẳng định sẽ không nghe. Tựa như Tô Đậu Tử, Tô Nhật An đã nói với nó không dưới trăm lần lúc Tiết Văn Hãn ở nhà nó không được về nhà một mình, chính nó cũng biết Tiết Văn Hãn không thích nó, nhưng bị đói kỳ vẫn sẽ trộm về nhà một mình.
Sau đó liền thiếu chút nữa mất mạng.
“Là ngươi à?!” Tiểu hài tử nói xong, rất ranh cánh cửa được mở ra từ bên trong. Lang trung đại thúc từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tiết Văn Hãn còn hơi kinh ngạc: “ Đậu Tử lại làm sao vậy?” Ông nghe Tô Xuân Lâm nói Tô Đậu Tử không sao.
Nhìn thấy Tiết Văn Hãn tới, còn tưởng Tô Đậu Tử lại bị cái gì.
“Không phải.” Tiết Văn Hãn nói.
“Có chuyện gì thì vào nhà rồi nói.” Có thể là do không tận mắt nhìn thấy Tiết Văn Hãn đánh người, cũng có thể là kiến thức tương đối lớn, lang trung đại thúc cũng không sợ Tiết Văn Hãn như mọi người trong thôn.
Điểm này thực hợp ý Tiết Văn Hãn.
“Được" một tiếng, đi theo lang trung đại thúc vào nhà. Nhà lang trung đại thúc tuy rằng có tiền hơn một chút, nhưng vẫn là nông hộ, trong nhà cũng không tính đặc biệt sạch sẽ, còn có hơi loạn.
Bàn ghế ngăn tủ linh tinh càng là trực tiếp làm tốt liền dùng, không có sơn lên, góc bàn bị mấy tiểu hài tử sờ đến đen thui.
Không thể so với căn nhà của tra công được.
Bất quá Tiết Văn Hãn cũng không có biểu hiện gì, sau khi đi vào, đem tâm cùng kẹo hắn mang đến để trên bàn, “Mấy ngày trước ta nhờ người đến huyện thành mua, cho bọn nhỏ ăn.” Nói xong, mới hỏi lang trung đại thúc: “Xuân Lâm đại ca ở nhà sao?”
“Không ở, đi nhà lí chính, ngươi tìm hắn là vì con đường bị chặn à?”
“Vâng.” Tiết Văn Hãn không nghĩ tới Tô Xuân Lâm đã nói với lang trung đại thúc: “Đường vào cửa câu bị đất lở chặn mất, mọi người đi lại cũng bất tiện."
“Ừ, lúc nay Xuân Lâm cũng nố, ta bảo nó đi nói với lí chính rồi.”
Tiết Văn Hãn “Vâng” Một tiếng sau nói: “Vậy được, ta tới là vì chuyện con đường, nếu xuân Lâm đại ca đã nói cho lí chính rồi, ta liền không cần đi nữa.” Sau khi nói xong, Tiết Văn Hãn lại nói một câu: “Liễu* thúc, ta đi về trước.” Liền đứng dậy, rời khổ nhà lang trung đại thúc.
* ( rồi ổng họ Liễu hả ta🤔 )
Lại không biết sau khi hắn rời đi, lang trung đại thúc nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, như suy tư nhìn cả buổi: Đứa nhỏ này cũng không xấu xa như trong truyền thuyết, một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại bị đồn đãi như thế. ( thứ ngài thấy không thứ người khác thấy đâu ┐(´∀`)┌ )
Người xưa quả nhiên nói không sai: Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật.
Về đến nhà, Tô Nhật An đã trải giường xong rồi, đang ngồi ở bậc cửa gấp quần áo cho Tô Đậu Tử, thấy Tiết Văn Hãn trở về, Tô Nhật An vội vàng đứng lên, “Đã trở lại?”
“Ừm.” Tiết Văn Hãn nói, đóng cửa đi vào.
Đi đến trước mặt Tô Nhật An, hỏi Tô Nhật An: “ Nhà ta không có lương thực, bên nhà ngươi có đồ ăn không?”
Tra công rất ít khi trở về, có trở về cũng đã ăn rồi hoặc là mang theo đồ ăn, trong nhà chưa từng có lương thực, sạch sẽ đến chuột cũng không có.
“Có, có điểm lúa mì thanh khoa thô mặt.” Tô Nhật An có điểm ngượng ngùng nói.
"Có, có chút mì lúa mạch thô." Tô Nhật An ngượng ngùng nói. (bản gốc là mì lúa mạch thanh khoa, một loại lúa mạch vùng cao. Lúa mạch là lúa để làm bia rượu hoặc cho gia súc, lúa mì mới là lúa mình hay ăn)*
* ( mượn một bạn bên truyenwiki1 )
Lúa mạch thô: Chính là đem cám mì trộn với lúa mì; loại lúa mạch này chỉ có hộ nghèo trong thôn mới ăn, gia đình nào khá hơn chút sẽ không ăn loại này, nhưng mà đây là thứ tốt nhất mà y có thể lấy ra rồi.
Không biết Tiết Văn Hãn có ghét bỏ hay không, nói, Tô Nhật An trộm nhìn phản ứng của Tiết Văn Hãn, thấy trên mặt Tiết Văn Hãn không có ghét bỏ mới nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật không phải Tiết Văn Hãn không chê, mà là hắn căn bản là không biết lúa mạch thô là cái gì.
Tra công không biết, bởi vì hắn không cần ăn loại đồ vật này, mà Tiết Văn Hãn chỉ biết…… Lúa mạch thô cũng là ngũ cốc hoa màu, ngũ cốc hoa màu ở hiện đại chính là thứ tốt, cho nên hắn cũng không cảm thấy ăn lúa mạch thô có cái gì không tốt.
Nếu là hắn biết lúa mạch thô màTô Nhật An nó còn trộn thêm cám mì .......
Hắn sẽ không cho Tô Nhật An làm.
Nhưng mà hắn không biết, cho nên chờ Tô Nhật An bưng đồ ăn lên…… Tiết Văn Hãn ăn một ngụm, liền hận không thể quay lại nửa tiếng trước bóp chết chính.
Nhưng Tô Nhật An nhìn, hắn lại không thể biểu hiện là hắn không thích, chẳng những không thể biểu hiện không thích mà còn phải tận tâm tận lực làm như thích lắm, Tiết Văn Hãn cảm thấy chính mình đủ mệt.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn bị Tô Nhật An đã nhìn ra, y thở dài: “Ngươi ăn không vô cũng đừng ăn nữa, ta đi nhà lang trung đại thúc mượn chút bạch diện (?) tới .”
“…… Vẫn ăn được .” Tiết Văn Hãn gian nan nói.
Mặc kệ là tra công hay là hắn, từ trước tới giờ đều chưa từng ăn qua thứ khó ăn như vậy.
Khó ăn như vậy , cổ giọng cao quý của tra công căn bản nuốt không nổi.
Tiết Văn Hãn nói xong, lại đem Tô Nhật An chọc cười, cười đến nước mắt đều ra tới: Nếu Tiết Văn Hãn vẫn luôn như vậy, cho dù hắn không có tiền, cho dù hắn không có gì cả.
Chỉ cần người một nhà ở bên nhau.
Tô Nhật An vẫn là không nói gì, chỉ nói một câu: “Ta đi nhà lang trung đại thúc một chút.” Liền đứng lên.
“Trừ bỏ cái này, trong nhà không còn gì nưa sao?” Tiết Văn Hãn vội vàng ngăn cản y.
Nói giỡn, mượn gạo* nấu cơm, loại chuyện này hắn làm không được.
* mượn mặt = mượn gạo cho dễ nghe
Tình nguyện bị đói.
Lại nố, Tô Đậu Tử cùng Tô Nhật An có thể ăn, hắn…… Phỏng chừng lại đói mấy ngày là có thể ăn được.
Bất quá cũng không cần chờ tới khi đó , ngày mai hắn liền đi trấn trên mua đồ.
Tuy rằng tra công đem phần lớn tiền cho Như Ý phường ( sòng bạc ), nhưng vẫn còn dư lại mấy ngàn lượng.
Mấy ngàn lượng bạc, cũng đủ một nhà ba người ăn được mấy năm.
Huống chi hắn cũng sẽ kiếm tiền.
Nghĩ, Tiết Văn Hãn sờ vết sẹo ở cổ tay trái, vết sẹo giống như đúc kiếp trước, kỳ thật nó cũng không phải một vết sẹo đơn giản mà là không gian tùy thân của hắn.
Kiếp trước, hắn từng là quân nhân, vì cứu một lão thợ mộc bị hai tên tội phạm ác độ bắt cóc mà bị thương, cũng không thể nói là bị thương, chính xác mà nói là bị chặt đứt tay.
Cũng may kỹ thuật y học đủ phát triển, sau khi nối lại cách tay, hắn liền phát hiện trong vết sẹo kia xoa một không gian.
Không gian rất lớn, nhưng đều là nước, bên trong trôi nổi mấy khúc gỗ không biết tên, cùng một bộ dụng cụ thợ mộc.
Lúc ấy Tiết Văn Hãn cũng không có để ý, càng không có ý định làm thợ mộc.
Thẳng đến khi gặp khó khăn khi tìm công tác, hắn mới nổi lên tâm tư làm thợ mộc, không biết là do tác dụng của bộ dụng cụ đó hay thế nào, hắn học thợ mộc sống rất nhanh, người khác học một tháng, hắn học lại không đêm nửa ngày.
Không chỉ như thế, gia cụ hắn làm đều có công năng đặc thù.
Tỷ như: Gỗ sam có thể đề tăng cường sinh lực của nam nhân, tăng tỉ lệ mang thai của nữ nhân ( ca nhi? ); nghĩ đến đây, Tiết Văn Hãn không nhịn được nhìn của lờn và cửa sổ nếu không nhìn lầm, chính là làm bằng gỗ sam. May mắn, không phải hắn làm, bằng không……
Trừ bỏ gỗ sam, gỗ hạch đào có thể đề cao chỉ số thông minh ở trẻ em; gỗ hoa lê tăng cường thể chất; gỗ hồ dương để hạ nhiệt; hoàng dứa có thể giữ ấm; gỗ nam giảm mệt nhọc; gỗ tử đàn có thể an thần…… Những cái khác, Tiết Văn Hãn còn chưa kịp thử , đã bị đẩy tới nơi này tới.
Trước kia, trừ bỏ năm đầu, một cái ghế bằng gỗ nam do hắn làm bị một phú hào phát hiện công năng, hắn liền cần làm mộc cho nhà giàu. Cứ như vậy, cung không đủ cầu.
Bởi vì, người có tiền đều rất bận, cũng rất mệt, mà…… Gỗ nam giảm mệt nhọc rất hiệu quả.
Hắn làm một chiếc giường bằng gỗ nam trị giá bảy trăm vạn.
Một bộ: Giường, sô pha, bàn trà, tủ quần áo, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn, thậm chí còn được năm ngàn vạn, còn không chác chán là có thể mua được.
Cho dù cung cấp nguyên liệu, hắn chỉ động thủ công, cũng phải tám trăm vạn.
Ngẫm lại trước kia, lại nhìn trong túi, còn không đến ba ngàn lượng, chưa nói tới món ăn mà heo cũng không thèm trước mặt.
Tiết Văn Hãn thời dài thật dài, nói với Tô Nhật An: “Vất vả.”
Tô Nhật An không biết trong lòng hắn nghĩ gì, sợ tới mức ruột gan đều treo lên.