Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 46



Sau khi ở đây vài ngày, tình trạng thể chất của Sở Huyền đã hồi phục hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ của c.ậu đã trở lại hồng hào và dịu dàng như ban đầu, c.ậu trở nên rất có sức sống.

Nằm trên ghế bập bênh với gió thổi ấm áp, tắm mình trong cái nắng không gay gắt, thật thoải mái và thư giãn.

Nhan Mộng Sinh ngồi cách đó không xa trước mặt Sở Huyền, tay trái tùy ý đặt bên tai, đôi mắt đen khép hờ, nhưng bên trong không phải là sự nguy hiểm của quá khứ, mà là sự lười biếng.

Điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên, Nhan Mộng Sinh khẽ liếc điện thoại di động một cái, cầm lên.

Một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

"Là anh trai của tiểu Huyền phải không?"

Nhan Mộng Sinh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Sở Huyền liền nhìn Nhan Mộng Sinh trả lời điện thoại mà không nói lời nào, rồi thỉnh thoảng liếc nhìn mình, điều này khiến c.ậu càng tò mò hơn về việc ai đang gọi.

Nghe thấy lời cuối cùng của Nhan Mộng Sinh sẽ đi hỏi ý kiến của c.ậu rồi cúp điện thoại, Sở Huyền từ trên ghế hơi ngồi thẳng người lên, "Ai gọi vậy?"

"Người ở cửa hàng thịt nướng lần trước." Nhan Mộng Sinh trả lời.

Sở Huyền người duy nhất trong nhà hàng thịt nướng là Yến Phù đã gặp trước đó, đôi mắt nhỏ đảo quanh, "Anh đã nói gì với anh ấy?"

Nhan Mộng Sinh: "C.ậu ta nói rằng c.ậu ta cần sự giúp đỡ của nhóc."

Lúc đầu còn tưởng rằng mình nợ người này một cá.i ân tình, đến lúc đó có thể dùng tiền trả ơn, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy, trực tiếp cho người khác đồng ý.

Sở Huyền nghe nói muốn giúp đỡ liền gật đầu, lúc đó không có anh ấy, sợ là đã bị Tưởng Hành bắt đi trở về, chỉ cần có thể giúp, c.ậu nhất định phải giúp.

"Cần cái gì? Tiểu Huyền có thể giúp nhất định phải giúp." Sở Huyền nãi thanh nãi khí đáp lời.

Nhan Mộng Sinh nhìn về phía Sở Huyền với ánh mắt phức tạp, hắn không muốn đứa trẻ này bước vào giới giải trí, chỉ cần nó lớn lên hạnh phúc bên cạnh hắn là được.

"Sao anh không nói nữa?" Sở Huyền không hiểu ra sao.

Nhan Mộng Sinh thanh âm nhàn nhạt: "Một lúc nữa anh sẽ đưa nhóc đến gặp c.ậu ta."

Sở Huyền gật gật đầu, "Vâng."

......

Yến Phù ngồi trên ghế và xem video, đột nhiên nhìn thấy tin nhắn được gửi bởi anh trai của tiểu Huyền, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào màn hình vài lần, anh gõ một chuỗi chữ rồi gửi đi.

"Lưu lão sư, đứa nhóc kia cùng anh trai sẽ tới đây ngay." Yến Phù ứng dậy khỏi ghế, trước gương nghịch tóc. Làm xong tóc, anh ngây người trong chốc lát, nhân cơ hội này đi xem tiểu tử này bây giờ thế nào.

Đạo diễn thẳng người cầm kịch bản, cười nói đồng ý.

Sở Huyền nhìn khách sạn lớn trước mặt cau mày, c.ậu không biết mình vào khách sạn bằng cách nào, nhưng c.ậu thành thật để Nhan Mộng Sinh dẫn chính mình đi vào.

Yến Phù nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc, mi mắt cong cong, đi tới vu.ốt tóc c.ậu, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào đáng yêu của c.ậu, liền biết gần đây c.ậu rất tốt.

Sở Huyền đối với Yến Phù lộ ra một nụ cười, "Anh."

Yến Phù mỉm cười, sau đó ánh mắt rơi vào người thanh niên cao lớn tuấn tú bên cạnh đứa trẻ kia, ánh mắt rơi xuống chưa đến một giây, liền nhanh chóng thu lại.

"Thì ra anh là một ngôi sao." Lúc đó Sở Huyền đã đoán được, vì khi đi ra ngoài, anh sẽ đội một chiếc mũ đen, mắt đen và đeo khẩu trang che kín người.

Yến Phù: "Tiểu Huyền, anh chỉ có thể được gọi là một diễn viên, anh không dám nói rằng anh là một ngôi sao."

Sở Huyền liếc nhìn những người xung quanh, một vài người trong số họ đang ghi nhớ lời thoại của mình bằng một cuốn sổ, "Anh muốn nhờ Tiểu Huyền giúp gì vậy?"

Yến phù ôn thanh: "Chỉ cần Tiểu Huyền thay quần áo nói vài câu, đừng lo lắng."

Lúc này đạo diễn đã đi tới, nhân tiện cầm một quyển kịch bản, nhìn thấy Sở Huyền ánh mắt liền sáng lên. 

Khuôn mặt bầu bĩnh và sạch sẽ, đôi mắt đen láy đầy thần thái cũng như chiều cao và tuổi tác, c.ậu chính là ứng cử viên sáng giá cho vai "tiểu nhân sâm".

"Đây là anh trai của bạn nhỏ này sao?" Đạo diễn nhìn thiếu niên áo đen tuấn tú, lớn tiếng hỏi.

Nhan Mộng Sinh thần sắc đạm mạc, "Vâng."

Đạo diễn nhìn phía Yến Phù, trong mắt bày tỏ sự nghi ngờ, người trẻ tuổi này tại sao lại lạnh lùng như vậy?

Yến Phù bất lực mỉm cười, nói với giọng mà hai người họ có thể nghe thấy rằng thiếu niên này có tính cách như vậy.

Đạo diễn gật đầu, trên mặt mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt, "Tiểu Huyền, cháu có thể cùng chú đi qua đây được không?"

Sở Huyền cũng hiểu, Yến Phù nói muốn c.ậu giúp đỡ, chính là diễn một nhân vật.

Khi buổi thử vai sắp diễn ra, đạo diễn thấy đứa trẻ chưa từng diễn xuất bao giờ, ngồi ở phía sau liền hỏi Yến Phù, "Đứa trẻ này chưa từng diễn xuất sao? C.ậu tìm được người ngoài ngành sao?"

Yến Phù gật đầu, chính mình rất tin tưởng c.ậu ấy, đặc biệt là năng lượng hóm hỉnh, biểu cảm vừa ngây thơ vừa đáng yêu, vai diễn này rất thích hợp để c.ậu ấy đóng.

Đạo diễn nghẹn một chút, nụ cười trên mặt gần như biến mất, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ, ngựa ch.ết chính là ngựa sống mà chạy, nếu không được, còn phải dựa vào giai đoạn sau.

Nghĩ vậy, ông đưa kịch bản cho Sở Huyền xem, chỉ vào đoạn đó nói: "Con đang vui vẻ hái hoa hái cỏ..." Ông sợ c.ậu bé không hiểu nên đã tả nguyên câu đó vào trong lời ngắn gọn nhất.

Không đợi đạo diễn nói xong, Sở Huyền đã sớm làm quen với đoạn văn đó, thậm chí còn xem xong đoạn đối thoại với nhân vật chính. C.ậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng trẻ con nói: "Là con đóng vai tiểu nhân sâm, sau đó đi hái tiên dược, con ngoài ý muốn rơi vào sơn động, kinh động yêu ma." Chớp mắt hỏi chân thành: "Phải không ạ?"

Đạo diễn sửng sốt, này......

Ông còn chưa nói xong sao tiểu tử này đọc nhanh như vậy, hơn nữa... còn rất là hiểu cốt chuyện.

Rõ ràng bên trong còn có một ít đối thoại.

"Đúng không đạo diễn?" Thấy đối phương không có trả lời, Sở Huyền lại hỏi một chút.

Đạo diễn đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cho rằng có lẽ đứa nhỏ đã tiếp xúc qua loại chuyện này, nhưng trong lòng kinh ngạc vẫn còn đọng lại, cho dù là diễn viên lần đầu tiên xem lời thoại, sẽ mất một lúc, mà đứa trẻ này lại nhanh chóng hiểu được.

"A đúng... đúng vậy." Đạo diễn cười đáp.

Đó là một điều tốt!

Năng lực học tập của đứa trẻ này mạnh như vậy, hắc chắn năng lực rèn luyện của nó cũng phải rất mạnh, trong mắt ông không khỏi cảm thấy khâm phục hơn..

"Bạn nhỏ rất giỏi." Đạo diễn nhịn không được khen.

Lưu Uổng nổi tiếng là nghiêm túc trong giới, ngoại trừ những diễn viên có kỹ năng diễn xuất thực sự tốt và năng lực biểu diễn mạnh mẽ, ông ấy rất ít khi khen ngợi người khác.

Nghe được đạo diễn khích lệ, Sở Huyền cười cho đến khi đôi mắt biến thành nụ trăng lưỡi liềm, vô thức nhìn Nhan Mộng Sinh, cười đến đáng yêu cực kỳ.

Đôi mắt của Nhan Mộng Sinh dịu dàng, hắn mỉm cười với Sở Huyền để thể hiện sự khẳng định của mình.

Ngay cả Yến Phù cũng muốn khen ngợi c.ậu ấy, c.ậu nhóc này học thuộc kịch bản rất nhanh, tiếp theo là xem c.ậu ấy có thể thích ứng với việc đóng vai phụ hay không.

Lưu Uổng chọn một phân đoạn để Sở Huyền diễn, "Phân đoạn này có thể hơi khó, con có thể luyện tập thêm vài lần nữa, bạn nhỏ, không sao đâu, đừng sợ hoặc căng thẳng."

Nhan Mộng Sinh nhìn tiểu gia hỏa với vẻ mặt rất thoải mái và tự nhiên, không thể nhịn được cười, làm sao có thể thấy được rằng nhóc này đang sợ hãi và căng thẳng vậy?

Sở Huyền cảm thấy rằng tất cả đều tầm thường, vì c.ậu đã diễn với Nhan Mộng Sinh không ít rồi mà.

Buổi thử vai là cảnh Tiểu Sâm sợ bị bắt và khóc cho đến khi hoa lê đổ mưa.

Vừa mới bắt đầu khi nhìn thấy nhóc bộc lộ cảm xúc trước ống kính, ai cũng nín th.ở chăm chú nhìn, đặc biệt là đạo diễn và biên kịch đều chăm chú theo dõi.

Buổi thử vai kéo dài khoảng năm phút, chủ yếu là để xem tiếng khóc của Sở Huyền có cảm động hay không, và liệu c.ậu có thể diễn giải được khí chất ngây thơ của nhân sâm nhỏ hay không.

Trong năm phút này, Lưu Uổng hai tay giữ chặt cằm, không rời mắt.

Mà ở một bên kia Nhan Mộng Sinh nhìn thấy tiểu gia hỏa kia nhi rơi lệ khic, mặc dù biết c.ậu đang làm bộ nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, muốn dỗ c.ậu đừng khóc nữa, thật sự cảm thấy đau lòng với khuôn mặt ủy khuất kia.

Kết thúc buổi thử vai, đạo diễn vỗ tay khen: "Được, rất tốt."

Sở Huyền quen thuộc lau nước mắt trên má, đi tới trước mặt Nhan Mộng Sinh hỏi: "Diễn xuất của em thế nào?"

Nhan Mộng Sinh hơi cúi người, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Sở Huyền động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, hắn gật đầu tán thưởng, "Diễn xuất rất tốt."

Sở Huyền mỉm cười.

Đạo diễn Lưu Uổng nhìn hai anh em nói chuyện, quay đầu hỏi Yến Phù, "C.ậu tìm được đứa trẻ này ở đâu vậy? C.ậu bé này diễn xuất rất có thiên phú, có nền tảng tốt, nếu tiến vào làng giải trí, có thể có một thành công lớn." 

Yến Phù không nói quá trình quen biết với c.ậu bé, nhưng suy nghĩ một lúc và nói, "Tôi đã biết đứa nhỏ này trước đây, đứa trẻ này sẽ không gia nhập làng giải trí.

"Thật đáng tiếc."

Sau khi sắp xếp lại, anh ấy lên đường đến địa điểm quay cảnh, sau đó chính thức bắt đầu quay cảnh Sở Huyền vô tình rơi vào hang động và quấy rầy một ma đầu, sau đó cảnh nhân vật chính là Yến Phù và đối thủ quái vật diễn ra.

Trong quá trình này, đạo diễn không hề nói "Cắt" mà trực tiếp quay đoạn này một lượt.

Mọi người nhìn c.ậu bé mặc trang phục cổ xưa, đắm chìm trong vở kịch, lao về phía trước để nhặt linh dược, cẩn thận đặt linh dược vào trong tay áo và mang đến sự ngây thơ và nhanh nhẹn của nhân sâm nhỏ trong kịch bản.

Trước mắt chính là một cái sơn động, tiếp theo dưới chân tiểu nhân sâm trượt một cái rớt vào sơn động.

Đột nhiên rơi xuống một đứa nhỏ, đem ma đầu ngủ say bừng tỉnh, ma đầu tập trung nhìn vào vẫn là nhân sâm đại bổ oa oa, liền muốn tránh thoát xiềng xích ăn luôn tiểu nhân sâm, tiểu nhân sâm sợ tới mức linh dược trong tay áo đều rớt ra, kinh hoảng thất thố mà chạy ra cửa động, mắt thấy liền phải bị ma đầu phía sau bắt lấy, lại bị nhân vật chính là chính phái xuống núi bắt quái vật phát hiện, và giải cứu nhân sâm nhỏ.

Cuối cùng, tiểu nhân sâm khóc lóc cảm ơn, tặng cho nhân vật chính bộ rễ nhân sâm để thúc đẩy tình tiết tiếp theo phát triển.

Gần như đã được thực hiện trong vòng chưa đầy một ngày.

Ngay cả đạo diễn cũng không ngờ lại có thể quay thuận lợi và nhanh như vậy, sau khi xem đứa nhỏ biểu diễn, trong lòng thầm nhủ đây là hạt giống tốt, không vào showbiz thì thật đáng tiếc.

Đạo diễn đem trả tiền lương cho Sở Huyền, Sở Huyền thanh âm mềm mại: "Con là tới giúp anh Yến Phù, con không cần tiền lương đâu."

Sở Huyền đương nhiên không lay chuyển được đạo diễn phải trả tiền, cuối cùng chấp nhận chi phí diễn xuất. Sau khi trả ơn, c.ậu nói lời tạm biệt với Yến Phù, Nhan Mộng Sinh cùng Sở Huyền rời khỏi đoàn phim.

Nhìn số tiền, Sở Huyền đầy mặt tươi cười, giọng nói trẻ con có chút tự hào: "Tiểu Huyền kiếm được tiền rồi, đãi anh một bữa đi."

Nhan Mộng Sinh trong mắt tràn đầy ý cười, khóe môi nhếch lên "Được."

Hai người lại đi đến quán lẩu lần đầu tiên đi.

Cô gái trẻ ở quầy liền biết họ là ai, đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy Nhan Mộng Sinh mắt cô ấy sáng lên sáng lên, Sở Huyền nhìn thấy trái tim màu hồng của cô gái liềnbiết rằng cô ấy nhất định đã coi trọng Nhan Mộng Sinh. Đảo đôi mắt nhỏ một vòng nhìn c.ậu thanh niên đang gọi đồ ăn trước mặt, trong đầu c.ậu chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Đây là duyên phận!

Nhan Mộng Sinh sắp mười tám, sắp tốt nghiệp cấp 3, cô chủ quầy tính tình dịu dàng, có lẽ để bọn họ tìm hiểu nhau trước, hai người sẽ có ấn tượng tốt về nhau, đến lúc đó sẽ nói với Nhan Ba rằng họ muốn ra nước ngoài sống...

Vì chuỗi hạt trên cổ tay nếu không biến mất trong một thời gian, vậy để thời gian giải quyết, chuỗi hạt dù có tồn tại lâu thì từ 3 đến 5 năm cũng không thể không biến mất đi.

"Anh hai, chị gái quầy tính tiền nhìn cũng khá đẹp." Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh nói, trong lời nói tràn đầy ám chỉ.

Nhan Mộng Sinh không mặn không nhạt mà nhìn c.ậu một cái, "Hử, phải không?"

Sở Huyền: "Lại còn có nụ cười ôn nhu."

Nhan Mộng Sinh lúc này cũng không phản ứng c.ậu.

Sở Huyền: "Hơn nữa chúng ta cùng chị gái này lại gặp mặt, anh không suy xét một......"

Còn chưa nói hết, đã bị một cái bánh ngọt nhỏ đột nhiên nhét vào trong miệng chặn lại, c.ậu trợn mắt hốc mồm, nhìn Nhan Mộng Sinh, vẻ mặt nghi hoặc.

Nhan Mộng Sinh: "Anh đối với yêu đương không có hứng thú."

Sở Huyền ăn chiếc bánh ngọt nhỏ trong miệng, sau đó liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Mộng Sinh có lẽ là vì hắn thực sự không có hứng thú với người mà c.ậu đang nói tới, sau này c.ậu vẫn nên không đề cập đến nữa.

Sau khi ăn xong, cả hai trở về Nhan gia.

Vừa bước vào cổng biệt thự, c.ậu đã nghe thấy giọng nói của Linh Tử cùng Tề Văn Thành.

Linh Tử: "Như thế nào lại mang dép lê ra ngoài này?"

Tề Văn Thành: "Dép cũng khá tốt. Chúng không ảnh hưởng đến chân ga chiếc Maserati của em."

Linh Tử: "Bằng lái còn không có, dẫm chân ga cái gì?"

Tề Văn Thành không nói, hắn cảm thấy chính mình vẫn là không có học được tinh túy, bằng không không có khả năng không biết như thế nào phản bác những lời này. Quả nhiên, văn hóa bác đại tinh thâm, hắn còn muốn tiếp tục học tập nghệ thuật ngôn ngữ.

Nhìn thấy hai người từ cửa đi vào, Tề Văn Thành sửng sốt một chút, sau đó hưng phấn lên.

"Các người đã về rồi?"

Nghe được thanh âm Tề Văn Thành, Linh Tử nhìn về phía cửa, phát hiện nhị thiếu gia đã trở về, nhất là nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt cô có chút kích động đỏ lên.

Đã không gặp họ trong khoảng nửa tháng, cô nhớ họ rất nhiều.

Sở Huyền cười gật đầu, "Tiểu Huyền sẽ trở lại mà."

Đêm đó, người giúp việc đã nấu một bàn thức ăn lớn để chào đón hai c.ậu chủ trẻ về nhà.

Linh Tử nhìn những người đang nói và cười, cảm thấy biệt thự không còn yên tĩnh nữa, nó đã trở lại với những người sôi nổi và phổ biến trước đây.

Sau khi tiểu Huyền rời khỏi Nhan gia, Nhan thiếu gia cũng đi theo rời khỏi Nhan gia, biệt thự yên tĩnh và trống trải đến đáng sợ, thậm chí ở trong phòng cũng cảm thấy rất lạnh.

Hiện tại không có chuyện gì, hai vị thiếu gia đã trở lại, cãi cọ cãi cọ như thường.

Niềm hạnh phúc của cả biệt thự tăng vọt.

......

Cứ như vậy bình thường sống với nhau, nhưng ngày tháng trôi qua thật nhanh, một ngày sau khi tốt nghiệp cấp ba, Nhan Mộng Sinh bị Nhan Ba gọi vào thư phòng nói chuyện.

Nhan Ba lời nói thấm thía nói: "Ba đã sắp xếp cho con đi du học, sau khi con học xong, ba sẽ cho con điều hành một công ty nhỏ, và khi con hoàn toàn hiểu cách vận hành, ba sẽ an tâm giao lại Nhan gia cho con."

Nhan Mộng Sinh ánh mắt khẽ biến, môi mỏng mấp máy, vừa định nói ra lời cự tuyệt, lại nghe thấy một tiếng th.ở dài.

"Ba già rồi, con sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa gia nghiệp." Vì làm việc ngày đêm, khóe mắt Nhan Ba hơi nhăn lại, tiếp tục nói: "Mà bác sĩ riêng nói với ba bệnh của con đã khỏi, cho nên ba hy vọng con sẽ học tập chăm chỉ và tiếp quản công ty khi con trở lại."

Nhan Mộng Sinh biết rằng thật khó để ông thành lập công ty này và ông ấy không muốn để bất kỳ ai kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà ông ấy đã tạo ra thật vất vả...

Nhan Mộng Sinh ánh mắt nhàn nhạt, trên mặt không có gì biểu tình, "Con suy xét một chút."