Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 61



Sau khi Sở Huyền trở lại Nhan gia, ngồi ở trên sô pha phát ngốc, hoàn toàn quên mất việc tăng nhiệt độ của máy điều hòa, khi Linh Tử nhìn thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, tưởng như muốn bị cảm lạnh mất, nên lập tức tăng nhiệt độ trong phòng lên, bưng cho cậu một cốc nước nóng, đắp chăn lông cho Sở Huyền.

Sở Huyền lúc này mới phản ứng lại, hướng cô nói cảm ơn.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mình sẽ không rời khỏi thế giới này ngay lập tức, cũng cảm thấy tiếc nuối, bởi vì cậu không muốn Xa Ôn Thư đi vào con đường sai trái, sau cùng thì cậu cũng rất thích nhân vật trong sách này, chẳng qua không phải là tì.nh yêu.

Cậu đối với Xa Ôn Thư, càng giống như là tì.nh anh em hơn.

Sở Huyền ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, kéo chặt chiếc chăn màu xanh nhạt hơn, dùng chăn trùm kín hai chân, trùm kín cả người.

Tưởng tượng đến Xa Ôn Thư lúc ấy đã mất đi bộ dáng cười như thế nào, thật là lạnh nhạt đến đáng sợ, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Xa Ôn Thư như vậy, thực sự quá nhẫn nhịn.

Xa Ôn Thư đã hoàn toàn bị nỗi oán hận trong lòng làm cho bối rối, khó phân biệt được hai kiếp, anh chỉ biết mục tiêu báo thù là Nhan Mộng Sinh.

Sở Huyền đột nhiên cảm thấy cổ tay phải nóng rát, đau đớn, cậu cầm hạt châu nóng bằng tay trái, hơi nóng làm cậu bỏng một chút, Sở Huyền dùng tay trái đẩy hạt châu ra, cổ tay phải đã bị bỏng đến có chút hồng, bên trong hạt châu màu đỏ giống như nước điên cuồng lưu động.

Hạt này hoàn toàn khác với các hạt khác, chỉ có hạt này mới có thể chảy và phát ra ánh sáng và nhiệt.

Điều này có nghĩa là gì cậu vẫn chưa hiểu được.

Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe bên cạnh có người chào hỏi: "Nhan thiếu gia trở về rồi ạ?"

Sở Huyền nghe theo tiếng nói quay đầu lại, người đàn ông mặc một chiếc áo gió lớn màu đen, bước đi như gió, đôi mắt đen sắc bén và lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú như dao không chút tỳ vết, biểu tì.nh lạnh lùng phảng phất như là trời sinh liền không muốn người khác lại gần, cũng không muốn ở gần người khác.

Chờ khi Sở Huyền ngẩng đầu nhìn lại, người đàn ông đã đi bên cạnh cậu.

"Anh......"

Nhan Mộng Sinh khẽ ậm ừ, ngồi xuống bên cạnh Sở Huyền, trên người có chút lạnh lẽo, không cách Sở Huyền quá gần.

Sở Huyền chỉ khẽ gọi một tiếng, cũng không nói tiếp.

Nhan Mộng Sinh xoa xoa tay, sau khi chà xát cho nóng, hắn c,ởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo len cổ tròn rộng thùng thình đang mặc bên trong.

Sở Huyền nhìn nhìn cơ thể được trang bị đầy đủ của Nhan Mộng Sinh, nhịn không được cười lên một tiếng, "Anh mặc nhiều như vậy có nóng không?"

"Không biết tên ngốc nào lại mặc áo ngắn chạy loanh quanh, anh đưa áo khoác cũng không mặc, lạnh như cún con mà trở về." Nhan Mộng Sinh khẽ cười một tiếng, đôi môi xinh đẹp nhếch lên thành một đường cong.

Đương sự Sở cún con: "............"

Sở Huyền lần này không cùng hắn cãi nhau, trầm mặc không nói, sững s,ờ nhìn chằm chằm cốc nước trên bàn.

"Tâm tì.nh em không tốt sao?" Nhan Mộng Sinh thấy thiếu niên trên ghế sa lon từ khi trở về liền bận tâm, trên mặt đều là lo lắng.

"Không có." Sở Huyền trả lời.

Kỳ thực cậu càng nên quý trọng thời gian ở bên cạnh Nhan Mộng Sinh, dù sao cũng biết chướng ngại vật cuối cùng, muốn trở về thế giới hiện thực cũng không khó, chính là tưởng tượng đến về sau sẽ không còn được gặp lại người này, trái tim liền buồn đến khó chịu, ngay cả nói lời nói gì cũng không biết.

"Còn không có......" Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt liếc cậu, nhìn cậu hôm nay khác thường như thế, trên mặt cũng không có mang theo một tia ý cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Sở Huyền, đem đầu của cậu hơi hơi kéo lại đây cùng hắn đối diện.

Động tác ái muội này, thao tác bất ngờ và tư thế bắt mắt này khiến những người giúp việc ở một bên choáng váng.

Trong ánh mắt người đàn ông như là đang nhìn người yêu của mình, có chút cưng chiều cùng yêu thương, các người làm không thể tin dụi dụi mắt, phát hiện mình căn bản không phải đang nằm mơ.

"Anh sẽ đợi đến ngày em nói cho anh biết bí mật trong lòng em được không?"

Trái tim Sở Huyền hơi hơi tê rần, cảm xúc chua xót tràn ngập chóp mũi, đôi mắt gần như đỏ lên. Nhan Mộng Sinh hỏi câu hỏi này một cách thận trọng, gần như không thể nhận ra sự cầu xin trong sự khao khát của hắn, có lẽ trong mắt Nhan Mộng Sinh, trong một vài lời nói của bản thân, làm một ít việc sẽ rất quái lạ, trong lòng vẫn luôn cất giấu không thể thổ lộ bí mật cho người khác. Hắn thực thông minh, cũng biết chính mình không thể tiếp thu nguyên nhân của cậu chính là bởi vì cái bí mật trong lòng kia.

Cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ nói: "Sẽ có ngày này."

Ít nhất trước khi trở về thực tại —— sẽ nói cho hắn biết.

......

Xa Ôn Thư ở bên ngoài hóng gió một lúc, anh đang tiêu hóa những tin tức mà Sở Huyền cùng hắn nói với anh, lúc đầu anh còn không tin, nhưng khi nghe Sở Huyền nói rằng kiếp trước anh tự sát vì trầm cảm, chỉ chính anh cũng biết chuyện, và cuối cùng cũng phải tin.

Thì ra không chỉ có một mình anh trùng sinh, thậm chí còn có người ngoài cuộc biết được tất cả vận mệnh kiếp trước của bọn họ. Anh cười tự giễu, cảm giác khi bị biết trước kết cục thật sự rất... kinh khủng.

Điện thoại reo, anh cầm lên thấy sắp đến giờ hẹn với bác sĩ tâm lý, anh đút điện thoại vào túi rồi lái xe đến phòng khám tâm thần tư nhân đã hẹn.

Phòng khám tư nhân cũng tính phí đắt đỏ hơn, tuy tái sinh nhưng anh cũng mang theo phiền muộn của kiếp trước, thậm chí phiền muộn ở kiếp này còn xen lẫn oán hận đối với Nhan Mộng Sinh, áp lực trong lòng anh càng nặng nề hơn. cũng không mong chữa khỏi, chỉ mong bệnh thuyên giảm, thanh thản, bớt khổ sở.

Mặc dù phòng khám tâm lý được trang trí rất quy mô nhưng khu vực tiếp tân lại rất ít người, chỉ có một cô gái trẻ ở quầy lễ tân, để không có vẻ vắng vẻ như vậy, cô ấy đã đặt một vài con gấu bông dễ thương trên ghế sofa bên cạnh cô.

"Xa tiên sinh, ngài đã tới." Cô gái trẻ chủ động cùng anh chào hỏi.

Xa Ôn Thư nở một nụ cười nhàn nhạt với cô, nụ cười nhàn nhạt đó rất nhanh đã biến mất, trước khi biến mất, người cũng quay người rời đi.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân bị nụ cười của anh làm động lòng, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, người như anh Xa tiên sinh thích cười và hiền lành như vậy, sao lại mắc bệnh tâm lý chứ??"

Xa Ôn Thư đẩy cửa bước vào phòng, nơi có một người đàn ông mặc áo len màu xám với khuôn mặt hòa nhã, trên n.gực treo huy hiệu, trên bàn có một cốc nước bốc khói.

Anh ta đã thay đổi bác sĩ tâm lý này vài tháng trước, tuy không thể nói rằng bệnh của anh ta đã được chữa khỏi, nhưng cảm giác nói chuyện với người này khác với tất cả các bác sĩ tâm lý mà anh ta đã gặp trước đây.

Hắn ta dịu dàng và tao nhã, lời nói của hắn dừng lại một cách có trật tự mà không khiến người ta phải cáu kỉnh, người trước mặt anh dường như rất giỏi công tâm, ngay cả trong phòng bày biện đều thực bình thường tự nhiên, sẽ không làm người sinh ra tâm lý phản cảm phòng bị.

"Bên ngoài trời đang mưa, anh Xa mặc ít quần áo như vậy không lạnh sao? Tôi tăng nhiệt độ máy điều hòa lên vài độ," bác sĩ tâm lý nói, như thể đang nói chuyện gia đình hơn là nói chuyện điều trị, nó sẽ tự nhiên làm mọi người thư giãn.

"Cảm ơn."

Bác sĩ tâm lý mỉm cười, nhìn thấy sự khác thường của Xa Ôn Thư, nói: "Không có gì, chúng ta là bạ mà. Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?"

Xa Ôn Thư cụp mắt xuống, cho rằng hắn đang hỏi tại sao đột nhiên đến muộn, nhẹ giọng nói: "Chỉ là trên đường có chút kẹt xe, hôm nay không có chuyện gì."

Bác sĩ tâm lý cảm thấy có điều gì đó không ổn từ biểu hiện tinh tế của Xa Ôn Thư, "Anh Xa, chúng ta đã nói chuyện tổng cộng năm lần. Mặc dù anh không giải thích nhưng tôi có lẽ hiểu anh từ năm lần trao đổi đơn giản này. Anh đã đặt nặng gánh nặng trên vai mình, gánh nặng này gần như không th.ở được, và nó đã khiến anh đến bờ vực sụp đổ."

Xa Ôn Thư không ra tiếng, cũng là cam chịu.

"Còn gánh nặng này thì anh chịu không nổi. Ngày qua ngày bị hành hạ rất đau đớn. Nếu có thể, tôi xin được lắng nghe và chia sẻ cho anh."

Các ngón tay của Xa Ôn Thư siết chặt, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn không thay đổi.

Thấy người đàn ông trước mặt vẫn không phản ứng, bác sĩ bước sang một bên, cầm một chiếc cốc mới, đi lấy một ít nước nóng, sau đó đi đến gần Xa Ôn Thư như một người an ủi, rót nước bốc khói vào tay anh ta.

"Trong phòng không có máy tạo độ ẩm, có thể khiến anh hơi khô khát, uống một ly nước và thư giãn đi." Lời nói của người đàn ông dường như có ma lực, Xa Ôn Thư ngoan ngoãn nhận lấy, đôi tay cảm nhận được vách ly truyền đến độ ấm, khiến lòng bàn tay ấm áp.

"Có lẽ trong lòng cậu không chỉ có một gánh nặng phải không?" Hắn thử hướng đối phương nói chuyện, nếu đối phương thật lâu không nói chuyện, cho dù hắn có thông minh cỡ nào cũng không thể hỏi bất cứ điều gì.

Xa Ôn Thư cuối cùng cũng gật đầu lần đầu tiên, với vẻ mặt đau khổ, "Tôi thậm chí đã làm một vài điều sai trái trái với trái tim mình, và tôi đã sống trong cảm giác tội lỗi trong vài năm. Mặc dù em ấy nói tha thứ cho tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Tôi chỉ có thể trốn thoát và làm tê liệt chính nó."

Cảm giác tội lỗi với Tiểu Huyền và sự oán hận đối với  Nhan Mộng Sinh đã hành hạ anh ta ngày đêm, trong khi anh ta mất đi lý trí và không thể kiểm soát hành vi của mình vì sự phẫn uất, trong khi anh ta tự trách mình tại sao lại làm như vậy.

"Những điều đó đã trở thành nỗi đau gặm nhấm anh, làm anh giảm đi hy vọ.ng và niềm vui sống. Tôi có một đề nghị... Không bằng Xa tiên sinh sao anh không thử chuyển hóa nỗi đau này sang những khía cạnh khác, để anh không nghĩ về điều đó nữa, hãy làm điều gì đó khiến anh hạnh phúc thử?"

Trong tiềm thức của Xa Ôn Thư, dường như có một người khác đang kêu gào, tại sao anh ta không thể hoàn lương sau khi đã phải chịu quá nhiều bất bình.

Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhướng mắt, "Lần này trị liệu nên tới đây thôi."

"Tôi sẽ suy xét về nó khi trở về."

Bác sĩ tâm lý gật gật đầu.

Về đến nhà, Xa Ôn Thư lấy thêm vài lon bia từ trong tủ lạnh, mở một lon và uống một ngụm lớn, hầu kết của anh ấy cứ trượt lên trượt xuống, cả lon bia đã được uống hết.

Anh dùng mu bàn tay lau đi giọt rượu nhỏ giọt ở khóe miệng, tiếp tục uống hết lon này đến lon khác, mãi cho đến khi uống cạn, cả người tiều tụy u ám, trên bàn còn rất nhiều lon rỗng.

Những lời của Sở Huyền, những lời của bác sĩ tâm lý và những lời lạnh lùng và vô tâm mà Nhan Mộng Sinh tràn ngập ở trong đầu anh, phảng phất như đã đến giới hạn, ở trong đầu anh nổ mạnh mở ra, làm anh không chịu nổi loại thống khổ này.

Lon bia cuối cùng trên bàn cũng đã uống cạn, trên mặt Xa Ôn Thư không lộ chút vẻ say xỉn nào, chỉ khi loạng cho.ạng đứng dậy mới biết người này đã say, hoàn toàn say.

Người đàn ông chậm rãi bước đến một chiếc tủ, trong tủ chất đầy đủ loại rượu vang đỏ, có lẽ do say rượu nên anh ta đã vô tì.nh kéo chiếc tủ xuống, cả chiếc tủ khổng lồ bao gồm cả rượu rơi trúng người người đàn ông.

Có một tiếng "đùng" cộng với âm thanh giòn tan của chai rượu vang, và... một tiếng càu nhàu đau đớn.

......

"Xa Ôn Thư bị thương nằm viện rồi."