Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 63



Dù náo loạn vẫn chưa qua đi nhưng cũng đã lắng dịu đi rất nhiều, dù sao cư dân mạng cũng không thể luôn tập trung vào một việc, mà giá cổ phiếu chỉ giảm đi hơi nhiều, doanh số bán sản phẩm bị ảnh hưởng, một số dự án cũng đã được đàm phán tất cả đều bị trì hoãn.

Sau khi sự vụ của công ty ổn định, thời gian ở công ty của Nhan Mộng Sinh cũng giảm đi rất nhiều, giống ý thức được cái gì, hắn thường xuyên ở bên cạnh Sở Huyền hớn.

"Có một bộ phim mới ra mắt, nó có vẻ rất nổi tiếng, anh có muốn xem nó không?" Sở Huyền ngậm một cây kẹo m.út trong miệng, rời mắt khỏi điện thoại và nhìn Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh cười một chút, "Hiếm có em chủ động mời, anh nhất định phải đi rồi."

Sở Huyền mặc một chiếc áo khoác bình thường, cắn kẹo que trong miệng, nhai vài lần, sau khi ăn hết kẹo, nói: "Phim hơi đáng sợ, có được không?"

Nụ cười trên mặt Nhan Mộng Sinh đông cứng trong giây lát, "Em không xem phim tì.nh cảm thanh niên học đường sao?"

Sở Huyền mím môi cười không nói.

Nhan Mộng Sinh lái xe đến bãi đậu xe, sau đó đi vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, thang máy hiển thị dãy số từng bước một tăng lên, rất nhanh bọn họ đã đi tới rạp chiếu phim tầng năm. 

Lúc thang máy mở ra, có một đứa trẻ xông vào, Nhan Mộng Sinh sợ đứa trẻ va vào Sở Huyền, liền nên dùng bàn tay to nắm lấy nó và kéo Sở Huyền đến bên cạnh chính mình, đứa trẻ kia cũng sợ đụng phải người trong thang máy, nghĩ muốn dừng lại không cẩn thận liền té ngã một cái.

Sở Huyền đỡ cậu bé nằm trên mặt đất lên, cậu bé vỗ bụi lên mông sau khi ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và sạch sẽ, trên tóc có mấy lọn tóc xoăn nhỏ, đôi mắt trong veo, màu xanh lam, lông mi lại là... màu trắng.

Sở Huyền kinh ngạc trước khuôn mặt của đứa trẻ trong giây lát, thật là một đứa trẻ dễ thương và thanh tú.

Sở Huyền ngồi xổm xuống, nhìn ngang hàng với đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Chạy chậm một chút, nếu không sẽ như ngày hôm nay ngã xuống, biết không."

Nhan Mộng Sinh rũ đầu nhìn về phía Sở Huyền đang dốc lòng dạy dỗ còn có giọng nói nhẹ nhàng của cậu, đáy mắt sủng nịch càng sâu. Hắn thích thiếu niên ôn nhu thiện lương, tất cả vẻ đẹp trên thế giới đều kém một mình chàng trai này.

Cậu bé chớp chớp đôi mi xinh đẹp như cánh bướm, hàng lông mi trắng nõn kia dường như vẫn tỏa ra một tia sáng yếu ớt, đôi mắt nho như nho của cậu chớp chớp liên hồi, khi cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy Sở Huyền cùng Nhan Mộng Sinh, khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé hiện rõ một nụ cười dễ thương.

Cậu bé từ trong túi lấy ra một cái vòng tay màu bạc, nhẹ giọng nói: "Anh trai nhỏ, cám ơn anh đỡ em đứng lên, em cho anh cái vòng tay này."

Sở Huyền cúi đầu nhìn một chiếc vòng tay rất mỏng nằm trong tay hai bàn tay mềm mại hồng hào kia, dưới ánh đ.èn trong thang máy, chiếc vòng tay vẫn tỏa ra một chút ánh sáng. Cậu vươn tay trái s,ờ s,ờ đầu cậu trai nhỏ, ôn nhu nói: "Ngoan, anh không lấy đồ của em đâu."

Nhưng cậu bé rõ ràng không muốn nghe câu trả lời của Sở Huyền, cậu bé ta trực tiếp kéo tay phải của Sở Huyền, chiếc vòng dường như không được buộc chặt, ngay khi cậu bé đeo nó vào tay phải của cậu nó liền hút lại, Sở Huyền còn không kịp kinh ngạc, liền nghe được đứa nhỏ trước mắt nói.

Đứa nhỏ cười khẽ một tiếng, đôi mắt cong cong, lông mi có màu sắc kỳ dị, tựa như vầng trăng khuyết sáng ngời tỏa ra nhàn nhạt ánh sáng, "Anh nhất định sẽ cần, đây là anh hai em khen thưởng."

Tiếp theo Sở Huyền cùng Nhan Mộng Sinh bị cậu bé trong thang máy đẩy ra ngoài, sau khi tất cả ra khỏi thang máy, cậu bé nhìn cả hai, mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt.

Vào giây cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, Sở Huyền nhìn thấy cậu bé trong thang máy đã lớn hơn, đúng vậy, cậu ấy thực sự đã lớn hơn, như thể cậu ấy đã trở thành một thiếu niên trong nháy mắt, vẻ ngoài của cậu ấy càng xinh đẹp hơn, thứ duy nhất không thay đổi Nổi bật là hàng mi trắng và đôi mắt xanh trong veo.

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên thành một nụ cười, đôi môi hé mở rồi khép lại, rõ ràng là cậu không nhìn thấy anh ta nói gì,nhưng Sở Huyền lại nghe rõ ràng anh ta nói: Nhiệm vụ của anh sắp hoàn thành.

Đôi mắt của Sở Huyền hơi mở to, cậu sững s,ờ tại chỗ cho đến khi giọng nói của Nhan Mộng Sinh từ bên cạnh vang lên, kéo cậu khỏi sự mơ hồ, "Em đang mơ màng cái gì vậy?"

"Vừa rồi anh có nhìn thấy......" Sở Huyền còn chưa nói xong đã dừng lại, bởi vì đứa nhỏ biến thành đàn ông, có lẽ là chỉ để cho cậu nhìn thấy, mà Nhan Mộng Sinh căn bản không nhìn thấy, "Không sao, không có việc gì."

"Chúng ta đi thôi, phim sắp chiếu rồi." Sở Huyền lại nói.

Nhan Mộng Sinh gật đầu, cả hai đi thẳng đến khu vực chiếu phim.

"Lấy một hộp bắp." Nhan Mộng Sinh liếc nhìn thực đơn nói, hơi quay đầu lại hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Sở Huyền suy tư một lát, "Thêm hai lon Coca đi, lát nữa sẽ khát."

Cô gái ở quầy lấy hộp bỏng ngô và hai cốc Coca trước mặt họ, Sở Huyền phủng một hộp bắp rang, Nhan Mộng Sinh cầm hai ly Coca, hai người lần lượt bước vào rạp chiếu phim.

Phim còn chưa bắt đầu, trên màn hình lớn đã lần lượt xuất hiện quảng cáo, sau khi tìm được số ghế, bọn họ liền ngồi xuống.

Sở Huyền đem hộp bắp rang lớn đặt vào giữa hai người, nhận lấy ly Coca từ Nhan Mộng Sinh và đặt nó sang bên trái của cậu.

Rạp chiếu phim rất tối, âm thanh ồn ào, có lẽ là bởi vì phim kinh dị, trong rạp chiếu phim không có bao nhiêu người.

Khi bộ phim bắt đầu, họ đeo kính vào xong và bắt đầu xem phim.

Đôi mắt của Sở Huyền rơi vào màn hình, những hình ảnh trên màn hình dường như không thể thu hút sự chú ý của cậu, cậu chỉ dừng ở đó một lúc, trước khi rời mắt đi cậu quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của Nhan Mộng Sinh, độ sáng chiếu xạ của màn ảnh chợt lóe chợt lóe, hắn mang mắt kính thoạt nhìn ngốc ngốc, không hề có chút lãnh đạm thường ngày nào, thỉnh thoảng hắn còn ném bỏng ngô vào miệng.

Đột nhiên thanh âm lớn một chút, cảnh tượng kinh hoàng khiến Nhan Mộng Sinh sợ hãi, cơ thể hắn run rẩy gần như không thể nhận thấy, ngay cả bỏng ngô chuẩn bị cho vào miệng còn rơi xuống đất, hắn còn tưởng rằng mình đã giấu kỹ, nhưng thực tế, hắn đã bị Sở Huyền phát hiện, còn nhịn không được cười thành tiếng.

Nhan Mộng Sinh mang mắt kính 3D, nhìn về phía phát ra âm thanh và thấy Sở Huyền đang nhịn cười.

Đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy, ngón trỏ nhẹ nhàng kéo chiếc kính đang đeo trên chiếc mũi hếch xuống, lộ ra đôi mắt đen lạnh lùng, đối diện với đôi mắt của Sở Huyền bốn mắt nhìn nhau.

Bắt đầu biện giải, "Vừa rồi anh không phải bị dọa sợ đâu."

Sở Huyền xua tay, cười nói: "Biết biết."

Sau khi nói xong, Sở Huyền đẩy chiếc kính trên sống mũi của Nhan Mộng Sinhlên, lúc này Nhan Mộng Sinh thành thật quay đầu lại, nhấp một ngụm Coca-Cola để kìm nén cơn sốc.

Sở Huyền cũng đã bình tĩnh lại, chuẩn bị xem xong bộ phim, cậu không thể cứ đắm chìm trong vẻ đẹp của Nhan Mộng Sinh, cậu quá kíc.h động, vươn tay phải với lấy bỏng ngô, nhưng lại chạm phải mu bàn tay bóng loáng, sửng sốt một chút, vừa định rút ra, lúc đó bị bàn tay to lớn kia che lại, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đó truyền đến.

Sở Huyền ánh mắt khẽ động, toàn thân phảng phất bị điện giật, trên mặt bắt đầu nóng lên, bởi vì thẹn thùng, không dám quay đầu lại nhìn nam nhân bên cạnh.

Người đàn ông từ bên cạnh truyền đến, "Đây hẳn là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta."

Sở Huyền sắc mặt càng đỏ lên, cậu không biết mình có thể thẹn thùng như vậy, vừa muốn rút tay lại lại vì căng thẳng vô tì.nh siết chặt tay Nhan Mộng Sinh.

Người đàn ông cười khúc khích, thanh âm lãnh đạm cực kì dễ nghe.

Sở Huyền gần như muốn cuộn thành một cục như mèo con nhỏ trốn đi.

Bộ phim vẫn đang tiếp tục, nhưng Sở Huyền không có ý định xem màn hình, tất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào chủ nhân của bàn tay cậu đang nắm.

Đến bên hắn, cậu mới hiểu ra một sự thật, cậu dạy người khác hiểu thế nào là yêu bao nhiêu thì cậu càng ít dám chủ động nói về những điều mình không hiểu bấy nhiêu, dường như mọi tiến bộ của họ đều bị sự thúc đẩy của Nhan Mộng Sinh thúc đẩy. Sở Huyền nhịn không được tự hỏi, chính mình rốt cuộc là nào điểm hấp dẫn hắn thích mình, rõ ràng chính mình cái gì cũng không được.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, cái ý nghĩ này làm cậu có chút quẫn bách, Nhan Mộng Sinh sẽ không thích cậu vì cậu ngốc đi?

Nhan Mộng Sinh kéo tay cậu lên đùi, cho dù gặp phải cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, Nhan Mộng Sinh cũng không buông tay cậu, một khắc cũng không thả lỏng.

Sở Huyền nghĩ tới lúc nãy bị dọa tới mức rớt bắp rang, nhưng sau khi nắm tay cậu lại không có dấu hiệu muốn buông ra, không khỏi hỏi: "Vừa rồi sao anh không buông ra?"

Nhan Mộng Sinh hơi liếc nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng, nhưng nó rơi vào tai Sở Huyền mà không có bất kỳ sự tạp âm nào, những lời đó giống như pháo hoa nổ tung, trong vẻ đẹp và sự lãng mạn có một chút chấn động.

"Vì đã nắm được bàn tay anh muốn nắm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông." Nói xong lại càng nắm tay cậu chặt hơn

Tim Sở Huyền đập nhanh hơn.

Những con chó độc thân ở hàng sau nhìn hai người ở hàng trước, rất kỳ lạ, tại sao phim kinh dị như vậy vẫn có thể tạo ra bầu không khí lãng mạn giữa hai người họ chứ?

Trong vài phút đó, Sở Huyền đã xem xét lại tất cả các tì.nh tiết kết thân với Nhan Mộng Sinh ở chung đoạn ngắn, cộng với việc cậu sắp rời khỏi thế giới trong tiểu thuyết, tại sao không để cậu và Nhan Mộng Sinh không hối hận trước khi rời đi chứ.

—— Có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, có thể coi là không hối hận.

Nghĩ đến đây, Sở Huyền gọi tên người đàn ông bên cạnh, thanh niên thanh âm rất nhỏ, nhưng người đàn ông bên cạnh rất nhanh quay đầu lại nhìn cậu.

Sở Huyền đã đem mắt kính tháo xuống, cậu cùng Nhan Mộng Sinh chỉ nhìn nhau qua một chiếc kính 3D, ánh sáng từ màn hình phản chiếu sườn mặt của Sở Huyền.

Khóe miệng thiếu niên khẽ cong lên, ánh mắt lấp lánh, đối với hắn nói: "Lại gần một chút."

Nhan Mộng Sinh ngoan ngoãn cúi xuống, nhưng trong mắt hắn ẩn dưới cặp kính, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Sở Huyền nhìn khuôn mặt tuấn tú đến gần, hai người cách nhau rất gần, chỉ cần tiến lên, liền có thể hôn lên khuôn mặt tuấn tú kia...

Sở Huyền định thần một chút, định thò đầu hôn lên khuôn mặt tuấn tú đang dựa vào mình, nhưng lại quên mất rằng bộ phim đã đến hồi kết, đ.èn trong rạp chiếu phim trong nháy mắt đã được bật lên, bạch quang chiếu sáng toàn bộ không gian, Sở Huyền dường như sau khi bị vạch tr.ần bí mật nhỏ trong lòng, cậu hoảng sợ bỏ chạy, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ thấy tim đập như trống trận đập thình thịch.

"Nhìn anh." Lời nói không giống như mệnh lệnh, nhưng lại càng hơn mệnh lệnh.

Thiếu niên trước mặt cứng ngắc quay đầu lại, đôi mắt nai ướt át có chút bối rối, nhưng rõ ràng là đang cố nén sự hoảng sợ.

Nhan Mộng Sinh căn bản không cho Sở Huyền thời gian để phản ứng, hắn đưa tay nắm cằm thiếu niên, ngay lập tức đặt lên đôi môi mềm mại và ngọt ngào, động tác rất nhẹ nhàng và dịu dàng, giống như một con chuồn chuồn lướt nước.

"Chẳng lẽ không có người nói cho em biết, có người đem mặt nhắm mắt lại là muốn cho em hôn sao?"