Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác

Chương 66



Ánh sáng màu lam bao phủ toàn bộ căn phòng trong suốt năm giây, rất nhanh, ánh sáng chói lọi kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một cái trong suốt linh hồn thể, mơ hồ có thể nhìn ra được, đó là một người đàn ông trưởng thành.

Người đàn ông nhìn thiếu niên đang ngủ say, người đàn ông đưa bàn tay trong suốt và lung linh của mình ra s,ờ vào khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên, nhưng bàn tay lướt qua mặt thiếu niên như không khí, trong lúc đang ngủ nên thiếu niên không cảm thấy gì.

Trên người người đàn ông tản ra một tia nhàn nhạt, trong phòng rõ ràng rất tối, nhưng hắn lại có thể cúi người hôn nhẹ lên môi thiếu niên, rất nhanh, thân ảnh người đàn ông biến thành từng điểm ánh sao xanh biến mất giữa trong phòng.

Sở Huyền mơ thấy Nhan Mộng Sinh chạm vào mặt mình và muốn hôn mình, vốn dĩ mọi thứ trong giấc mơ đều rất ngọt ngào, nhưng đột nhiên cảnh tượng thay đổi, khi anh mơ thấy họ bị chia cắt, lông mi của Sở Huyền run lên, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt khẽ nhếch, từ từ trượt xuống gối, sau đó tỉnh lại.

Chờ khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy mặt mình mát lạnh, đưa tay ra lau thì phát hiện mình đang khóc.

Sở Huyền ngồi dậy, bật đ.èn bên cạnh giường, ánh đ.èn vàng ấm áp chiếu sáng chiếc giường, ngồi một lúc, cậu quay đầu nhìn tấm rèm, bên kia tấm rèm có một ánh sáng trắng. Cậu bước ra khỏi giường, mở rèm ra, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.

Cậu nhìn những người bên dưới qua cửa sổ, vẫn không thể không tự hỏi liệu Nhan Mộng Sinh có yêu người khác sau khi cậu rời đi hay không.

Nhưng khi nghĩ đến khả năng này, trái tim cậu như bị bóp chặt, không th.ở nổi.

Sở Huyền mở cửa sổ, hít th.ở không khí buổi sáng trong lành một lúc, không tiếp tục nghĩ nữa, cậu sợ nếu tiếp tục nghĩ sẽ càng buồn hơn, cảm giác này dường như là thất tì.nh không thể chấp nhận được.

Sau khi cơn gió mát thổi bay những suy nghĩ buồn tẻ trong đầu, cậu đóng cửa sổ, ngồi trở lại giường, cầm điện thoại di động bên cạnh giường lên xem giờ, sau đó lại mở cuốn tiểu thuyết ra như ma xui quỷ khiến, bình luận cậu viết để giận mắng vai ác Nhan Mộng Sinh vẫn luôn lưu tại  hộp thư nháp của cậu, chưa gửi đi ra ngoài.

Đầu ngón tay Sở Huyền khẽ ấn lên màn hình, chuẩn bị nhấn giữ để xóa tiểu thuyết, nhưng vừa nhìn thấy hai chữ "xóa" thì trong lòng đau vô cùng, quầng mắt đỏ hoe, chóp mũi đau nhức.

Cuối cùng cậu vẫn không xóa đi, vùi mặt vào trong n.gực, chỉ thấy bờ vai thiếu niên trên giường khẽ run, không phát ra tiếng.

......

Người đàn ông trên giường bệnh tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy, nhìn tay mình đang được truyền dịch, sau đó ngơ ngác nhìn hoàn cảnh xung quanh, thấy hắn tỉnh lại, y tá bên cạnh hỏi: "Anh còn cảm thấy nơi nào không thoải mái không?"

Cô y tá không thể tin rằng người đàn ông trước mặt cô lại là một người đàn ông giàu có thế hệ thứ hai, tóc anh ta dài và che đi sống mũi, hắn hơi lôi thôi, tất cả những gì anh ta có thể nhìn thấy là đôi môi mỏng và nhợt nhạt của hắn, điều này mang lại cảm giác ảm đạm và thờ ơ, không dám tùy tiện tiếp cận, nhưng nghe nói rằng thế hệ thứ hai giàu có này mắc bệnh tâm thần và tự kỷ, nghĩ đến đây, y tá im lặng nhìn người đàn ông trên giường bệnh.

Người đàn ông đưa tay phải ra xoa xoa thái dương còn hơi sưng, đồng thời lắc đầu rất nhẹ, xem như đáp lại y tá.

Thấy hắn không sao, y tá rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn lẩm bẩm: "Hồi phục lần này nhanh quá, hôm qua còn th.ở oxy, hôm nay ngồi dậy được rồi."

Một lúc sau, một người đàn ông trạc tuổi người đàn ông trên giường bệnh từ bên ngoài chạy đến, vội vàng đến bên giường, vừa định gạt lấy bàn tay đang nắm lấy tay mình thì hắn không chút do dự thu lại, đáy mắt có nhàn nhạt ghét bỏ.

Người đàn ông nhìn không rõ biểu tì.nh của đối phương, chỉ biết là hắn đang tránh... tay của anh, nhất định là ảo giác của anh, anh ta lại đi tới s,ờ soạng vai đối phương, nhưng đối phương lại lạnh lùng nhìn anh một cái, bên trong tràn đầy cảnh cáo.

"Ân Bạc...... Cậu, cậu có thể thấy được?" Người đàn ông mở to hai mắt kinh ngạc, tràn đầy không thể tin được hỏi.

Đối phương không muốn nói chuyện với anh, rút kim tiêm trong tay ra khỏi giường bệnh.

Người đàn ông bị bỏ rơi lại hỏi: "Cậu vừa mới gặp tai nạn, còn chưa hồi phục, làm sao có thể tùy tiện xuống giường?"

Đối phương rốt cục chú ý tới anh ta, lạnh giọng nói: "Anh là ai? Chuyện này có gì liên quan đến anh?"

Người đàn ông càng thêm sợ hãi, "Tôi là Từ Nhất Đằng, bằng hữu duy nhất của cậu, khoan đã... Cậu còn không biết tôi, cậu sẽ không mất trí nhớ đi!?"

"Ân Bạc" nhàn nhạt liếc Từ Nhất Đằng một cái, ánh mắt hắn lạnh lùng, như thể đang nhìn một người xa lạ, điều này khiến Từ Nhất Đằng càng tin rằng hắn đã mất trí nhớ, vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ, Ân Bạc lại bị giữ lại để kiểm tra một số hạng mục, bác sĩ nhìn vào hình ảnh hiển thị và nói với Từ Nhất Đằng nói: "Não không có vấn đề gì cả. Có thể là do ảnh hưởng của lần tai nạn này quá lớn. Có lẽ ký ức sẽ quay trở lại sau một thời gian nữa."

Từ Nhất Đằng lúc này mới th.ở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn, phát hiện Ân Bạc đã mặc xong quần áo chuẩn bị rời đi.

......

- Trời ơi, mày có biết, Ân Bạc đã chữa khỏi bệnh mù lòa rồi không!

- Chẳng lẽ là Ân Bạc là nhà giàu tự kỷ thứ hai không ra khỏi cửa không bước ra ngoài sao? Anh ta không phải bị tai nạn xe cộ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt sao, không những không chết mà người bị mù hơn mười năm lại đột nhiên bị mù sao? Điều này thật quá khó tin.

- ừ, lạ thật...

Người đàn ông trước mặt còn sống khỏe mạnh, bước đi như gió, nhìn không giống người vừa mới bị tai nạn xe cộ, Từ Nhất Đằng gọi người đàn ông trước mặt, "Cậu không trở về Ân gia sao? Nga, trong nhà chỉ có ba của cậu, trừ việc chỉ biết cho cậu tiền ra thì cũng chả có gì, cũng không có người chăm sóc cậu, cậu tới nhà của tôi đi."

Từ Nhất Đằng là bạn của Ân Bạc từ khi hắn còn nhỏ, cũng bởi vì Ân Bạc hơi mắc chứng tự kỷ, và vì hắn bị sốt khi còn nhỏ nên hắn đã bị mù, hắn không thích chơi với người khác, và những người khác cũng vậy, không thích chơi với hắn, khiến hắn càng ngày càng tự bế, chỉ có người bạn duy nhất chính là Từ Nhất Đằng.

"Nhưng tôi thực sự mừng cho cậu, cậu lại có thể nhìn thấy thế giới này rồi." Từ Nhất Đằng vì hắn cảm khái, thậm chí còn hưng phấn lấy tay lau đi đôi mắt ướt át, nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, "Cậu mau nhìn tôi đi, tôi là người bạn tốt nhất của cậu đó."

Ân Bạc nhìn mái tóc dài bù xù thậm chí còn che cả mắt, sau đó ánh mắt rơi vào trên mặt Từ Nhất Đằng, lãnh đạm nói: "Nhìn xong rồi, mau dẫn tôi đi cắt tóc."

Kí ức trong đầu hắn bây giờ quá hỗn loạn, ngay cả mật khẩu thanh toán trong điện thoại cũng không nhớ nổi, tạm thời chỉ có thể làm phiền người đàn ông bên cạnh này.

"Không phải cậu luôn thích tóc dài sao? Sao đột nhiên lại muốn cắt?"

"Ai nói tôi thích."

"......"

Từ Nhất Đằng cũng không biết tại sao Ân Bạc sau khi bị tai nạn xe cộ lại trở nên lạnh lùng như vậy, anh chỉ nghĩ rằng hắn bị ảnh hưởng tới não đành phải dỗ dành vị tổ tông này. Hai người một trước một sau đi vào tiệm cắt tóc, ước chừng mười phút sau, Từ Nhất Đằng ngồi ở trên ghế nghịch điện thoại di động, ánh mắt có chút không thoải mái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông tóc ngắn áo đen đi tới trước mặt anh, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết kia, môi đỏ mọng quyến rũ, kinh thiên động địa.

Từ Nhất Đằng ngơ ngác nhìn người đàn ông, mãi không rời mắt cho đến khi người đàn ông dừng lại trước mặt anh, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, đôi môi mỏng khẽ mở, thanh âm lạnh lùng quen thuộc phát ra.

"Không đi?"

Trong lòng Từ Nhất Đằng đang nghĩ chính là anh chàng đẹp trai cậu kêu ai vậy, nhưng càng nhìn, anh càng phát hiện ra người khoác lên mình bộ dạng lẳng lơ đó, chính là huynh đệ tốt của mình, Ân Bạc a!

Anh ta đột nhiên đứng dậy, buột miệng nói: "Ân Bạc, tôi đệt! Cậu cắt tóc ngắn thật đẹp trai, không ngờ anh chàng đẹp trai như vậy đang ở ngay bên cạnh tôi."

Ân Bạc biểu tì.nh đạm mạc, điều này gần như khiến Từ Nhất Đằng cảm thấy rằng người đàn ông trước mặt mình là một người khác, hắn hoàn toàn không phải là bạn từ thời thơ ấu của mình, nhưng khi anh nghĩ rằng đó là huynh đệ tốt của mình đã mất trí nhớ,  có suy nghĩ như vậy là điều dễ hiểu.

"Nếu trí nhớ của cậu có vấn đề, tôi dẫn cậu ra ngoài hít th.ở không khí trong lành, xem cậu có nghĩ ra được gì không." Từ Nhất Đằng nói.

Đi dạo ban ngày, bọn họ cơ hồ là đi thăm quan hết thảy quen thuộc địa điểm, nhưng lão tổ tông căn bản không nhớ ra được gì, cuối cùng đi dạo mệt mỏi, buổi tối tám giờ mới trở về nhà.

Buổi tối trước khi đi ngủ, người đàn ông lẳng lặng nằm ở trên giường, mê man nhìn tr.ần nhà, trong đầu tràn ngập ký ức hỗn độn, còn có rất nhiều, rất nhiều mảnh ký ức trống rỗng, dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể bắt giữ được, cái loại cảm giác hư không bực bội này đềucó thể nuốt chửng hắn.

Khoảng nửa đêm, người trên giường cuối cùng cũng vì mệt mỏi mà nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Không bao lâu sau, chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay phải của người đàn ông phát ra ánh sáng xanh nhạt mờ nhạt trong căn phòng yên tĩnh và tối tăm, chập chờn khoảng bốn, năm lần trước khi trở lại bình tĩnh*.

*Bình thường và tĩnh lặng.

Ngày hôm sau.

Khi hai người đang ăn cơm, Ân Bạc nói: "Giúp tôi tìm một căn nhà."

Từ Nhất Đằng nghi hoặc, có chút khó hiểu, "Cậu không ở cùng tôi sao?"

"Tôi không thích làm phiền mọi người, tôi cũng không muốn sống với người khác."

Từ Nhất Đằng hít sâu một hơi, nói: " Được, chiều nay mình sẽ cố gắng tìm cho cậu." Anh còn tưởng rằng anh em tốt của mình không muốn ở trong nhà họ Ân, mà chỉ muốn ở một mình, vì vậy anh đã không nghĩ nữa.

Giữa trưa Ân Bạc buồn chán ngồi trên ghế sô pha xem TV vào buổi trưa, Từ Nhất Đằng nói với anh: "Tôi tìm thấy rồi."

"Môi trường đẹp đẽ, cách âm tốt, hàng xóm hẳn là không sao, rất thích hợp cho cậu dưỡng bệnh."

......

Sở Huyền mới vừa tỉnh ngủ đã nhìn thấy tin nhắn thoại từ bạn mình, vì vậy cậu nhấp vào tin nhắn thoại.

- Anh am tốt, hiện tại tui đang không ở thành phố này, cách nhà cậu không xa có triển lãm truyện tranh, bên cạnh triển lãm truyện tranh có một người bán truyện tranh, cậu có thể giúp tui mua một bộ truyện tranh tên là "Những điều không thể nói chuyện với sếp lớn" không.

Sở Huyền liền gửi OK đi.

Khi ra ngoài, cậu phát hiện hình như có một người hàng xóm đang từ cửa đối diện nhà bọn họ chuyển đến, nhưng cậu cũng không có đi xem, đợi hàng xóm chuyển đến nói một câu cũng chưa muộn.

Khi Sở Huyền mua manga, thường nhìn vào bìa truyện, nhưng thật kỳ lạ là không có bìa truyện đâucả, vì vậy cậu đã gọi cho người bạn đó, người bạn này nói không sao, cậu ta đã hóng bộ truyện tranh này rất lâu rồi, miễn là nó không bị hư hỏng là được.

Sở Huyền cầm lấy truyện tranh kia và bắt tàu điện ngầm về nhà.

Mất khoảng 20 phút để đi tàu điện ngầm, Sở Huyền quá buồn chán nên đã mở manga xem để giết thời gian.

Đó là một bộ truyện tranh đầy màu sắc với hai nhân vật nam chính, nhưng Sở Huyền điều đó là bình thường, bạn của cậu chỉ thích con trai. Xem đi xem lại không ngừng được, kết các chương của truyện tranh đều có chút lôi cuốn muốn người xem tiếp, chính là xem đến tận hứng, cũng không nhận ra có người đang đứng trước mặt mình.

Hướng đi của manga càng ngày càng kỳ quái, thậm chí còn có cảnh không phù hợp với trẻ em, một nam chính bị đ.è xuống dưới mặt đỏ bừng, nhìn đến này, Sở Huyền mặt đỏ bừng như quả táo chín, ngay cả tai và cổ của cậu cũng đỏ.

Chết tiệt, con chó ngu ngốc đó lại nhờ cậu mua cho cậu ta loại truyện tranh này!

Khi cậu chuẩn bị đóng manga, anh ấy đột nhiên cảm thấy một ánh mắt mạnh mẽ và khó có thể bỏ qua từ trên đầu.

Sở Huyền nâng lên mặt, bắt gặp người đàn ông đẹp trai trước mặt mình.

Người đàn ông đầu tiên nhìn cậu, sau đó ánh mắt rơi vào bức tranh hoạt hình mặt đỏ bừng tim đập, ánh mắt trầm mặc hai giây.

Ân Bạc: "......"

Sở Huyền: "............"