"Eo?" Lý đạo nghe được Ninh Diệp nói, kinh ngạc nhìn về phía Ninh Lê "Cô bị thương đến eo?"
Trước khi Ninh Lê kịp mở miệng, Ninh Diệp lập tức trả lời: "Lý đạo ngài quên rồi sao, chính là mấy hôm trước Ninh Lê bị treo trên dây cáp, không phải NG cả ngày sao?"
Lý đạo bừng tỉnh đại ngộ, trong đầu lập tức hồi tưởng lại cảnh Ninh Lê diễn cứng đờ dẫn đến NG cả một ngày, sau đó lại trách cứ nhìn Ninh Lê: "Cô bị thương như thế nào, sao không nói sớm."
Ninh Lê nhìn Ninh Diệp sau đó cười cười: "Còn tốt, Lý đạo tôi đã không có việc gì."
"Như vậy sao được, thương đến eo không thể xem thường, không nghỉ ngơi tốt là muốn sau này mắc bệnh." Lý đạo nghĩ nghĩ vẫy tay gọi Dương phó đạo lại đây "Đem suất diễn của Ninh Lê lùi sang 3 ngày sau đi."
Sao? Lý đạo chiếu cố nàng như vậy?
Xác thực có nhiều diễn viên bởi vì diễn sẽ bị thương, có người thường xuyên không chú ý đến, thời gian dài liền trị không hết thành bệnh tật.
Dương phó đạo nghe Lý đạo nói ngây ngẩng cả người: "Còn muốn dời?"
Hắn có chút ghét bỏ nhìn Ninh Lê liếc mắt một cái: "Suất diễn của cô ta cũng không nhiều lắm, như vậy cũng chậm trễ tiến độ của chúng ta, nếu không.."
"Kêu ngươi dời liền dời, diễn không nhiều lắm không phải càng dễ đổi sao" Lý đạo vẫy vẫy tay "Được rồi, đừng nhiều lời mau đi đi."
Dương phó đạo nuốt xuống lời định nói, quay đầu không dấu vết cùng Ninh Diệp trao đổi một ánh mắt sau đó rời đi.
Ninh Lê lặng lẽ quan sát bọn họ.
Không nghĩ tới a, nguyên lai Dương phó đạo cũng cùng Ninh Diệp có quan hệ.
Ninh Lê cảm tạ đạo diễn, đang muốn rời đi, Lý đạo liền gọi nàng lại: "Cô cũng đừng về nhà, liền nghỉ ngơi ở đây đi, sẳn tiện quan sát người khác diễn nhiều chút, học tập kỹ thuật diễn xuất thật tốt."
Ninh Lê: "..."
Nàng nâng lên gương mặt tươi cười: "Vâng Lý đạo, tôi nhất định sẽ cố gắng học."
Trăm triệu lần nàng cũng không ngờ đến chính mình lại lưu lạc đến tình cảnh bị yêu cầu quan sát học tập người khác diễn.
Nhớ năm đó, nàng học khoa diễn xuất ở trường còn được xưng là "chuẩn sách giáo khoa"
Đương nhiên không so với nam nhân kia là được.
Mới đi được một chút, Ninh Lê liền mơ hồ nghe được âm thanh của Ninh Diệp: "Lý đạo, kỳ thực tôi có một người bằng hữu, kỹ thuật diễn còn.."
Những chữ cuối cùng biến mất trong không khí.
Ninh Lê tức khắc minh bạch, thì ra đang bẩy cho nàng ở đây?
Thừa dịp nàng "Eo bị thương" nghĩ muốn trực tiếp đá nàng ra khỏi đoàn làm phim đúng không.
Ninh Lê nhìn từ xa thấy Lý đạo lắc lắc đầu, Ninh Dệp tươi cười liền có chút cứng đờ, xem ra là bị cự tuyệt.
Nàng thu hồi tầm mắt, tìm một chổ ngồi xuống cũng mặc kệ ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, lấy kịch bản trong túi xách ra để lên đùi.
Ninh Diệp đúng là nghĩ sai rồi, dù gì nàng cũng là người Nguỵ Dục nhét vào, liên quan đến công ty, nào có dễ dàng bị đổi đi như vậy.
Chỉ là..
【Tiểu Lục, ngươi không cảm thấy hành vi của Ninh Diệp không quá thích hợp sao? 】
Nàng nhớ rõ trong cốt truyện chính Ninh Diệp là một người ôn nhu, kiên cường, cho nên mới trở thành sự cứu rỗi của Vân Tử Sâm đang sa sút.
Ôn nhu kiên cường? Không giống a?
Nhưng lại càng giống đóa bạch liên hoa thường thấy trong giới giải trí.
【Hành vi dị thường gì? Tiểu Lục nhìn không ra nha. 】
Ninh Lê hơi hơi híp mắt, dường như đang suy tư.
Một buổi chiều trôi qua, sắc trời dần dần u tối.
Hôm nay không có quay chụp vào buổi tối cho nên mọi người đều dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị kết thúc công việc, chỉ là không ít người tò mò ánh mắt đều dừng trên người Ninh Lê đang ngồi ở một góc an tĩnh xem kịch bản, khe khẽ nói nhỏ.
"Cô ta hôm nay đổi tính?"
"Hay là làm bộ bắt trước."
"Chính là, khẳng định là nhìn thấy tin tức lần trước Ninh Diệp nghiêm túc xem kịch bản được account marketing khen, chính mình cũng nghĩ học theo đi."
"Cũng không sợ ai đem tin tức của Ninh Lê thả ra sao? Cô ta diễn kem như vậy, kia không phải ngược lại với tuyên truyền sao?"
Ninh Lê: "..."
Nhóm người nay thảo luận thì thôi cũng không biết giảm âm lượng một chút, nàng một chữ đều nghe không sót.
Ninh Lê không để ý ánh mắt xung quanh, đem kịch bản xem lại một lần, xác định nhớ hết toàn bộ lời thoại của chính mình, nhân vật cũng nghiền ngẫm không sai biệt, nàng không khỏi ngáp một cái sau đó duỗi người.
Hôm nay nghe Lý đạo nói, nàng cũng quan sát thật kỹ hai vị vai chính quay.
Quan sát xong chỉ có một câu để hình dung: Cay mắt.
Trước không nói cốt truyện rất thái quá, diễn viên cũng làm quá.
Kỹ thuật diễn của Ninh Diệp còn tính là trong phạm vi bình thường, không tốt cũng chẳng kém, nhưng còn cách xa Cố Lâm Lâm miêu tả có thể làm nhà làm phim đương trường định ra nữ chính, còn tuyên bố nàng là nữ chính được đo ni đóng giày, cái loại tình huống này hiển nhiên còn cách rất xa.
Chẳng lẽ hào quang nữ chủ hoàn toàn che mắt bọn họ?
Mà Trần Kỳ kỹ thuật diễn xuất cũng là một lời khó nói hết.
Thời điểm diễn không nhìn ra tới tình yêu với nữ chính, nhưng lại nhìn ra thích chơi trội, Lý đạo tự nhiên cũng không đề cập tới, diễn ra nhìn tạm ổn liền cho qua.
Kỳ thật cũng không thể nói kỹ thuật diễn rất kém, ít nhất ánh mắt thâm tình kia cũng không phải diễn ra được.
Chính là ngẫu nhiên nhìn càng giống bị táo bón.
Nàng bắt đầu tự hỏi, Ninh Lê lúc trước kỹ thuật diễn chính là có bao nhiêu kém?
Có thể NG đến mức tiêu chuẩn của Lý đạo như vậy cũng trừng mắt trắng với nàng?
* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Lê phát hiện người ở đoàn làm phim đều thật tích cực, nghe nói có đại nhân vật muốn đến tham ban chỉ đạo, cho nên từ sáng sớm liền bắt đầu quét dọn phim trường.
"Đại nhân vật? Nhân vật gì?" thời điểm ăn cơm hộp Ninh Lê ngồi xổm bên cạnh đoàn đội của Tống Vũ cùng Cố Lâm Lâm.
"Người này cô cũng không biết a, là một nhân vật lớn!" Tống Vũ bài ra một bộ dạng ngươi tin tức thật bế tắc, dựng thẳng ngón tay "Dương Khánh lão tiền bối cô biết đi? Bất quá việc này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Ngôn Mặc sẽ đến!"
Ninh Lê: "?"
Cái tên này đã chìm trong trí nhớ của nàng rất lâu đột nhiên bị nhắc đến, trong lúc nhất thời nàng cho là chính mình nghe nhằm, không khỏi hạ giọng hỏi Tống Vũ: "Ngôn Mặc nào? Không phải là vị đã rời khỏi giới kia.."
"Đúng rồi! Cũng không biết đoàn làm phim như thế nào mời được hắn, thất sự là lợi hại." nói xong, Tống Vũ không khỏi nâng mặt lên than thở nói: "Không nghĩ đến sinh thời còn có thể thấy Ngôn Mặc người thật, quả thật kiếm lời! Tôi lúc còn đi học rất thích hắn, đáng tiếc không biết xảy ra chuyện gì, hắn liền lui khỏi giới.."
Cố Lâm Lâm còn đang ghét bỏ lựa lựa đồ ăn trong hộp cơm dầu mỡ, cuối cùng không hứng thú để sang một bên, gia nhập với các nàng: "Thời điểm tôi vừa mới bắt đầu đóng phim, Ngôn Mặc cũng đã không còn lộ diện, cô xem tôi lăn lộn nhiều năm như vậy còn không phải cũng đều chưa gặp qua hắn hay sao."
Ninh Lê đột nhiên ý thức được không đúng, bắt đầu nghiền ngẫm cốt truyện trong lòng.
Nàng mới phát hiện cốt truyện chủ tuyến hoàn toàn không đề cập đến Ngôn Mặc. Rốt cuộc thời điểm cốt truyện chính bắt đầu, Ngôn Mặc cũng đã lui vòng, Ninh Diệp cùng hắn không nhặt lên bất kì quan hệ gì.
"Bất quá hắn thật sự rất lợi hại, quay một bộ bạo một bộ, tôi tới bây giờ còn thường xuyên mang phim điện ảnh của hắnmra xem." Tống Vũ chống cằm thở dài.
Ninh Lê gật đầu đồng ý, đúng là như vậy.
Ngôn Mặc mười sáu tuổi xuất đạo, toàn bộ nghiệp diễn quay tổng cộng tám bộ điện ảnh toàn bộ đều trở thành phim kinh điển, càng kỳ lạ hơn là tất cả tác phẩm điện ảnh của hắn đều có thành tích doanh thu phòng vé siêu cao.
Mười bộ điện ảnh doanh thu phòng vé cao nhất trong nước hắn chiếm hết sáu vị trí.
Hơn nữa tác phẩm văn nghệ được giới phê bình đánh giá cao nhưng ít người sẽ mua vé đi xem, nhưng Ngôn Mặc ngay cả phim văn nghệ duy nhất cũng đạt doanh thu phòng vé một ngàn bảy trăm tỷ*, còn đoạt vô số giải thưởng.
Năm đó nàng cùng Ngôn Mặc hợp tác một lần, là bộ điện ảnh mang đến cho Hạ Lạc Dao giải Ảnh hậu đầu tiên, từ đây mở ra giai đoạn vinh quang của nàng.
Có thể nói chỉ cần nhìn thấy tên của hắn xuất hiện trên poster, người xem liền tự động đi vào rạp chiếu phim, nói hắn là bảo chứng phòng vé cũng không quá đáng.
Cùng loại diễn viên không thể không nhận phim thương mại như nàng tình huống không giống nhau, Ngôn Mặc mới là đối tượng các đại đạo diễn tranh nhau hợp tác, kịch bản tốt nhất đều mặc hắn lựa chọn.
Chỉ là năm ấy hắn hai mươi bốn tuổi đột nhiên tuyên bố rút lui, từ nay về sau trên mạng đều không xuất hiện tin tức của hắn, chỉ còn lại một đống fan thở dài.
Cho dù đã rút lui bốn năm, hắn đến nay vẫn là diễn viên có thực lực nhất trong nước, là nhân vật tồn tại một cách truyền kỳ.
Cho nên nàng mới cảm thấy, người khủng bố giống Ngôn Mặc ở cốt truyện chủ tuyến lại không tìm có ai, đúng là rất kì quái.
"Đúng rồi, lát nữa cô cần phải tích cực một chút" Tống Vũ lặng lẽ kéo tay áo nàng, áp sát vào tai nàng nói: "Tuy rằng chúng ta là nhân vật nhỏ, nhưng đợi lát nữa bọn họ đến nhất định phải cố chén lên phía trước, vạn nhất họ nhìn trúng chúng ta về sau nói không chừng tài nguyên càng tốt hơn!"
Ninh Lê dở khóc dở cười: "Tôi.. tôi sẽ tận lực."
"Dương lão sư đến!"
Không biết ai kêu một tiếng, Tống Vũ bên cạnh giống như chân gắn lò xo lập tức nhảy lên, kích động lôi kéo Ninh Lê chạy về phía đám người đang náo nhiệt.
Dù sao cũng là Ngôn Mặc đã biến mất mấy năm đột nhiên xuất hiện, cơ hồ toàn bộ nhân viên công tác và diễn viên của phim trường đều đến xem náo nhiệt, thậm chí đoàn phim cách vách nghe tin cũng chạy đến vây xem.
Ninh Lê bị kéo đến mới phát hiện người đã sớm vây chặt, nàng cùng Tống Vũ tới nhanh như vậy đều không thể chen lên phía trước được.
Nàng nổ lực nhón mũi chân ngước nhìn, hai chiếc SUV màu đen dừng lại ngay ngắn ven đường, Dương Khánh bước xuống từ một trong số hai chiếc xe đó, cười tủm tỉm cũng Lý đạo và nhà làm phim hàn huyên.
Dương Khánh là lão tiền bối trong giới, kỹ thuật diễn tiếng lành đồn xa, dìu dắt hậu bối cũng rất chuyên nghiệp, lúc nàng còn là Hạ Lạc Dao cũng từng có hợp tác với ông.
Thấy chỉ có một người, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc xe còn lại, sôi nổi nghị luận: Không phải bảo Ngôn Mặc đã biến mất nhiều năm cũng đến sao?
Đây chính là nam thần năm đó đứng đầu giới giải trí a, chẳng lẽ là tin tức giả?
Đúng lúc này cửa chiếc xe phía sau cũng mở ra, một nam nhân thân hình cao thẳng từ trên xe đi ra, hắn mặc rất đơn giản, áo sơ mi màu đen, quần tây đen, một đôi chân dài phi thường gây chú ý.
Đám người lập tức phát ra tiếng thét chói tai.
Ninh Lê không khỏi cảm khái trong lòng, thật không hổ là Ngôn Mặc, ngay cả những nhân viên ở đoàn phim đã nhìn quen mắt minh tinh, cũng thét chói tai vì hắn.
Nam nhân mang mũ, vành nón kéo rất thấp, lại không che lấp được gương mặt đẹp trai đến kinh người kia, ngũ quan thâm thuý hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, lông mi thật dài một đôi mắt màu xám khói, rõ ràng là ánh mắt lười biếng lại phảng phất giống như tràn ngập mê hoặc làm người vô pháp dời đi tầm mắt.
Người như vây, dù chỉ đứng yên một chổ cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Ninh Lê đứng trong đám người nhìn hồi lâu phảng phất hiện tại và quá khứ như đan xen, làm nàng có chút hoảng hốt.
Người này càng soái hơn so với ký ức của nàng?
(*) Chổ này mình cũng không hiểu rõ lắm nhưng tra top 10 doanh thu phòng vé cao nhất mọi thời đại của Trung Quốc thì mình thấy con số này hợp lý lên để.