Trần Kỳ quay xong một kỳ tổng nghệ hai ba ngày sau trở lai đoàn phim, mới vừa đến đoàn phim liền phát hiện một đống người tinh thần tràn trề vây quanh một cái bối cảnh.
Đang xem cái gì?
Hắn nghi hoặc thò qua gần nhìn phát hiện một cô gái mặc váy vàng nhạt đứng chổ bối cảnh nàng đang cười cười nói nói với Lý đạo.
"Ai a? Ninh Lê?" trợ lý bên cạnh khẽ nói.
Ninh Lê?
Trần Kỳ mặt trực tiếp đen đi.
Hôm trước thời điểm hắn gọi điện cho Ninh Diệp liền phát hiện cảm xúc của Ninh Diệp rất xa sút.
Truy vấn một lúc lâu sau mới biết được lúc Ninh Diệp cùng Ninh Lê diễn chung, Ninh Lê vẫn luôn nhằm vào nàng còn cố ý đẩy nàng xuống lầu nếu nhân viên công tác không lanh tay lẹ mắt, nàng nhẹ nhất cũng là gãy xương.
Trần Kỳ vốn đã có ý với Ninh Diệp, nghe được lời này liền nghĩ ngay đến Ninh Lê tìm Ninh Diệp ngáng chân không phải một hai lần, lần đó diễn cảnh tát hắn chính là xem rất rõ ràng.
Lúc này, Lý đạo mới nhìn thấy Trần Kỳ cùng mấy trợ lý đi tới nhanh chóng hướng hắn vẫy vẫy tay: "Trần Kỳ, cậu rốt cuộc đã trở lại, mau chuẩn bị một chút lát nữa đem hai cảnh của cậu và Ninh Lê quay trước."
Trần Kỳ nghe thế liền chau mày đứng ở tại chỗ không có ý định rời đi.
Lý đạo thấy hắn bất động, thúc giục một tiếng: "Mau đi hóa trang, hai giờ chiều bắt đầu quay."
Tuy rằng khó chịu, nhưng dù sao cũng là yêu cầu của đạo diễn, Trần Kỳ chỉ có thể tạm thời nén bất mãng, kêu trợ lý mang lời thoại của hai cảnh đó ra.
Trong đó một cảnh là nữ xứng hướng nam chính tỏ tình, cảnh này yêu cầu quay ngoại cảnh dưới ánh trăng cho nên sẽ quay trước cảnh thứ hai.
Cảnh thứ hai là sau khi nữ xứng đẩy nữ chính xuống từ lầu cao làm chân nữ chính bị thương, nam chính vì muốn trả thù cho nữ chính giết chết nữ xứng ở một cái miếu hoang.
Cảnh này tình cảm của Ninh Lê biến hóa khá phức tạp còn có một ít động tác võ thuật, Lý đạo không ôm kỳ vọng gì với Ninh Lê, lúc trước vẫn đang cân nhắc sửa cảnh này lại như thế nào.
Nhưng hiện tại, hắn lại phi thường chờ mong Ninh Lê sẽ diễn như thế nào
Lúc Trần Kỳ đang hóa trang, Ninh Diệp đi đến.
Nàng ngồi bên cạnh Trần Kỳ, cười ôn nhu: "Anh đã trở lại, tiết mục quay thuận lợi sao?"
"Khá tốt, mọi người đều rất chiếu cố anh" Trần Kỳ thấy Ninh Diệp cúi đầu, dáng vẻ cô đơn, trong lòng nóng lên nắm lấy tay nàng "Ninh Diệp, mấy ngày nay anh rất nhớ em."
"Đừng như vậy, chúng ta chỉ là bạn." Ninh Diệp đỏ mặt rút tay mình ra.
Trần Kỳ liếc nhìn chuyên viên hóa trang làm đang làm tóc, chuyên viên trang điểm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim coi như không thấy một màn này.
Thấy vậy Trần Kỳ liền minh bạch, Ninh Diệp đây là ngại ngùng lúc trước cùng nàng thân mật trong phòng hóa trang nàng cũng không từ chối.
"Em yên tâm, uỷ khuất em phải chịu, anh nhất định sẽ đòi lại hết."
Chuẩn bị chu toàn, Trần Kỳ ra hiệu với Lý đạo có thể bắt đầu.
Nghe được âm thanh thư ký trường quay hô bắt đầu, hắn thuần thục biểu hiện vẻ mặt phẫn nộ vọt tới bối cảnh miếu bỏ hoang--
"Ngươi đi ra cho ta!"
Một lát sau, Ninh Lê chậm rãi xuất hiện từ phía sau tượng phật, nàng ăn mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt mặt mày xám ngắt búi tóc cũng rối tung, cả người và trên mặt đều dính tro bụi mạng nhện nhìn có chút đáng thương.
Nhìn thấy người nam nhân đôi mắt nàng hiện lên tia sáng lại nhanh chóng ảm đạm xuống.
"Chàng đến đây vì Thu Nguyệt." Nàng nhẹ giọng mở miệng.
"Ngươi lại rất tự hiểu lấy, ngươi hại nàng bị như vậy hôm nay ngươi liền đem mạng để lại đây đi!"
Trần Kỳ sải bước đi về phía trước, sau đó bóp chặt cổ Ninh Lê, đầu ngón tay vừa chạm đến cổ nàng làm hắn hơi sửng sốt một chút lại nhanh chóng dùng sức.
Trong khoảnh khắc cổ bị bóp chặt làm Ninh Lê hít thở không thông, nàng đã từng bị người dùng cách như vậy giết một lần cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn ra từ đáy lòng.
Trần Kỳ hít sâu một hơi, lớn giọng: "Ta trước nay chưa từng yêu ngươi! Ngươi chẳng qua là quân cờ dùng để tiếp cận Tiêu gia, là ngươi tự cho mình là đúng tự mình đa tình!"
Lý đạo không khỏi nhíu nhíu mày, hắn cũng không quá thích Trần Kỳ chỉ biết rống to nhưng dù sao cũng là từ thần tượng chuyển sang không thể yêu cầu kỹ thuật diễn quá cao nên vẫn chịu đựng không hô dừng.
Ánh sáng trong mắt Ninh Lê dần tắt, nàng run rẩy nhìn nam nhân trước mắt hốc mắt bắt đầu ướt át: "Là.. Ta sớm nên minh bạch, từ khi phát hiện.. ánh mắt chàng nhìn Thu Nguyệt không giống ta nên minh bạch.."
Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt nàng lưu lại dấu vết trên má, ngay sau đó nước mắt giống như chuỗi hạt bị đứt thi nhau rơi xuống.
Lý đạo khiếp sợ nhìn máy quay.
Hắn không nghĩ Ninh Lê nhanh như vậy nói khóc là có thể khóc ra tới, thậm chí còn không cần dùng thuốc nhỏ mắt.
Lúc trước không yêu cầu phải khóc cũng là suy xét năng lực Ninh Lê có hạn, nhưng rõ ràng Ninh Lê phát huy rất tốt đem cảnh này diễn đến vô cùng kỳ diệu ngược lại Trần Kỳ lại kéo chân sau.
Trần Kỳ dùng sức rất lớn, Ninh Lê khó khắn lắm mới đem lời thoại đứt quãng nói ra.
Nói xong lời thoại, nàng kịch liệt ho "khụ khụ" gương mặt tái nhợt vì ho mà như nhiễm một tầng ửng đỏ.
Thấy Ninh Lê ho lợi hại, Trần Kỳ có chút do dự tay buông lõng một chút Ninh Lê nhân cơ hội đá một cước vào ngực hắn, sau đó trở tay rút bội kiếm bên hông vẽ một đường kiếm hướng về phía Trần Kỳ.
Hỗn đản này bóp chặt như vậy, nàng thiếu chút nữa không thở nổi!
Trần Kỳ theo bản năng nâng vỏ kiếm trong tay lên ngăn cản công kích của nàng không nghĩ tới Ninh Lê cũng không dừng tay, hắn chỉ có thể lung tung ngăn chặn.
Chỉ mấy chiêu hắn đã bị nàng bức lui đến trước cửa miếu, kết quả bị vướng chân ngã lăn ra đất cả người chật vật bất kham.
Đoàn phim tức lấp tức vang lên vài tiếng nén cười.
Sắc mặt Dương phó đạo hơi khó coi đi đến bên cạnh Lý đạo chỉ vào kịch bản trong tay: "Lý đạo, động tác này của Ninh Lê rõ ràng không có trong kịch bản!"
Lý đạo lại xua xua tay: "Đừng ồn, để bọn họ tiếp tục."
Dương phó đạo lại nói thêm một tiếng: "Lý đạo, chính là.."
"Được rồi, quay xong cảnh này lại nói," Lý đạo không kiên nhẫn trả lời.
Dương phó đạo há miệng thở dốc chỉ có thể quay đầu đi, hắn nhớ đến Ninh Diệp bị Lý đạo phê bình đến hốc mắt ửng đỏ liền siết chặt kịch bản trong tay.
Lý đạo lúc này còn đang rất nghi hoặc xem động tác của Ninh Lê, các chiêu thức võ thuật rõ ràng rất thành thục.
Nàng đã từng tập luyện qua? Như thế nào lúc trước không phát hiện được?
Sau khi Trần Kỳ bị ngã sắc mặt đen đến đáng sợ, hắn lập tức nhìn về phía Lý đạo nhưng mà Lý đạo ra hiệu tiếp tục.
Trần Kỳ đành cắn chặt răng, dứt khoát lăn một vòng rồi ngồi dậy sau đó rút kiếm phẫn nộ hướng tới nàng phóng tới: "Ta muốn giết ngươi!"
Ninh Lê không thay đổi sắc mặt, nhanh lùi mấy bước về sau trở tay liền thanh đem thanh kiếm kề trên cổ hắn đồng thời thanh kiếm trong tay Trần Kỳ cũng để trên bụng nàng.
Rốt cuộc chỉ là đạo cụ cũng không gây thương tổn gì.
Trần Kỳ thở hỗn hễn trừng mắt nhìn Ninh Lê hai bên giằng co một hồi, Ninh Lê đột nhiên cho hắn một ánh mắt ẩn ý.
Trần Kỳ sửng sốt, đột nhiên nhớ đến động tác này hình như có trong kịch bản chẳng qua không được miêu ta tỉ mỉ, chỉ viết một câu qua loa:
[Sau khi đánh mấy chiêu, mũi kiếm của hai người đều chĩa về nơi yếu điểm của đối phương.]
Đây còn không phải tình huống hiện tại của bọn họ sao?
Chẳng lẽ Ninh Lê không phải cố ý? Nàng chỉ là nghiêm túc diễn theo kịch bản?
Hắn mơ hồ nhớ sau khi kết thúc động tác võ thuật, câu thoại đầu tiên là của hắn.
Lời thoại là cái gì?
Thôi, mặc kệ vậy!
Trần Kỳ kích động hô to: "Đi chết đi! Nữ nhân độc ác!"
Ninh Lê: "..."
Người này có phải đem lời nói trong lòng nói ra hay không trong kịch bản làm gì có một câu như vậy.
Hơn nữa Lý đạo như thế nào còn không hô dừng? Đã sai nhiều quá đi?
Nhìn Trần Kỳ đỏ mặt vì phẩn nộ, Ninh Lê nhếch nhếch khóe miệng dứt khoát cũng tự bịa lời thoại: "Không sai, ta đúng là ác độc lời này ai cũng có thể nói chỉ duy nhất mình ngươi không thể."
Nàng nâng mắt trong ánh mắt còn hàm chứa lệ, khuôn nhìn qua thật đáng thương mà cảm xúc dần dần trở nên điên cuồng, sau đó chậm rãi cong miệng dán sát vào tai hắn nói nhỏ: "Sự ác độc của ta, không phải vì ngươi sao?"
Lý đạo vui mừng thiếu chút nữa đứng dậy vỗ tay, từ ngây thơ đến độc ác ánh mắt thay đổi thật là tuyệt, kinh diễm lòng người!
Cho dù không đả thương nhưng mũi kiếm nàng cũng vẽ ra một vệt hồng ngân trên cổ Trần Kỳ, Trần Kỳ nhìn gương mặt nàng gần ngay trước mắt, không biết tại sao tim đột nhiên đập lỡ một nhịp.
Nàng cùng trước kia không giống nhau, như thế nào hiện tại lại xinh đẹp như vậy?
Không đúng, tại sao lại nghĩ như vậy người mình thích chỉ có một mình Ninh Diệp!
Trần Kỳ bình tĩnh lại nhưng lời thoại đã được sửa lung tung hiện tại hắn cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Vì thế hắn dứt khoát hừ lạnh một tiếng.
Lý đạo vừa rồi còn hứng thú ngẩng đầu, sắc mặt liền lập tức xụ xuống.
Trần Kỳ diễn cái gì vậy? Hoàn toàn không tiếp được Ninh Lê, thật lãng phí cảnh quay này của Ninh Lê.
Ninh Lê hoàn toàn không bị Trần Kỳ ảnh hưởng, hai mắt nàng đen lại, quơ quơ qua lại thanh kiếm trên cổ hắn, như là nhớ ra chuyện gì đồng tử phóng đại khóe miệng hiện lên một nụ cười quái dị:
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta cùng chết đi, như thế nào?"
Trần Kỳ nhìn đôi môi đỏ mọng gần ngay trước mắt không khỏi có chút hoảng, không có phản ứng, qua vài giây hắn mới phục hổi tinh thần kinh ngạc trừng mắt.
Ninh Lê tự nhiên còn kéo lời thoại kịch bản về.
Hắn vừa định nói lời thoại, đạo diễn lại đột nhiên hô "cắt" một tiếng.
Rốt cuộc cũng dừng, Ninh Lê thở phào nhẹ nhởm nghiêng đầu nhìn về hướng Lý đạo.
Lý đạo như thế nào cũng không nghĩ đoạn diễn ngẫu nhiên vừa rồi, Trần Kỳ hoàn toàn bị Ninh Lê nghiền ép cảnh này thoạt nhìn không giống Trần Kỳ đến trả thù càng giống Ninh Lê tiêu diệt tra nam.
Hắn bất mãn chỉ Trần Kỳ: "Nghiêm túc lên, phản ứng nhanh hơn đừng thất thần."
Tức khắc sắc mặt Trần Kỳ liền khó coi, nhưng lại không có gì để nói chỉ có thể xụ mặt chuẩn bị quay lại lần nữa.
Đoàn phim nghị luận sôi nổi, bọn họ hình như lần đầu tiên nhìn thấy Trần Kỳ bị Lý đạo nói như vậy dù sao Trần Kỳ cũng là nam chính có nhân khí cao nhất đoàn phim, Lý đạo bình thường cũng không muốn đắc tội hắn rất hiếm khi nói nặng hắn.
Ninh Diệp đứng xem trong đám người, cười có chút cứng đờ.
Đây là biện pháp Trần Kỳ trả thù cho nàng?
Bóp cổ nàng ta vài cái, sau đó đâu? Đây tính là cái?
Hắn không nhìn thấy Lý đạo càng ngày càng thưởng thức Ninh Lê sao?