Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 49



Bên Tô Kỷ Đông đã vào trong đình nghỉ mát trên hồ vịnh để nghỉ ngơi, Tô Hồi Ý đeo balo lịch bà lịch bịch cả con đường chạy đến.

Tô Trì quay đầu, ánh mắt rơi lên chiếc balo căng phồng, hắn đưa tay, “Cậu có muốn chuyển thế năng trọng trường của mình sang tôi không.”

Tô Hồi Ý nói có thể dùng cách khác, “Anh có muốn ăn vặt hay uống nước gì không?”

“Vậy tôi uống nước.”

Trong lúc hai người nói mấy câu đã đi đến đình nghỉ mát, Tô Hồi Ý cúi đầu móc móc balo, Tô Trì sợ cậu bị va vào đâu, với tay nắm đằng sau vai cậu dắt cậu đi vào trong.

Vu Hâm Nghiên nhìn thấy hai người đi vào, “Anh hai và Tiểu Ý đi đâu đấy, cả buổi không lại đây?”

Cũng đâu thể là đi chụp ảnh được, ông con cả nhà mình ngoại trừ chụp ảnh gia đình ra thì chưa từng chụp hình ở bên ngoài bao giờ cả, ảnh chụp còn ít hơn ông con thứ hai nữa.

Tô Hồi Ý bùm phát moi ra một bình nước đưa cho Tô Trì, “Con với anh hai chụp tấm ảnh ở trước hồ.”

Vu Hâm Nghiên, “…”

Ánh mắt Tô Kỷ Đông lộ ra kinh ngạc, “Thằng hai chụp ảnh hả?”

Tô Đĩnh ôm cánh tay ở một bên cười lạnh, ha ha, hắn biết ngay mà.

Tô Trì bình tĩnh vâng một tiếng, giơ tay nhận bình nước uống. Vẻ mặt của hắn tự nhiên quá mức, Tô Kỷ Đông chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc rồi lại nghĩ: Đúng rồi, này thì có gì là lạ đâu, chụp hình không phải muốn chụp là chụp thôi sao, không chừng là Tiểu Ý kéo thằng hai chụp cùng thì sao?

“Tốt lắm. Thằng hai này, con chụp ảnh ít quá, sau này phải chụp nhiều lên, để già rồi quay lại còn có cái mà hồi tưởng chứ.”

“Con biết rồi.”

Đưa nước cho Tô Trì xong, Tô Hồi Ý lại chúng sinh bình đẳng dò hỏi xem mọi người có muốn ăn gì không. Đúng lúc Vu Hâm Nghiên đang khát, lấy chút hoa quả trong balo cậu ra ăn.

Tô Đĩnh cũng sáp lại gần cầm một ít, “Tuy là anh tư không đói, nhưng mà thấy em út quải như vậy vất vả đến nhường nào, bèn chia sẻ giúp cưng một ít ~ ”

Tô Hồi Ý lần nữa cảm động, “Anh tư tốt quá, cảm ơn anh tư.”

Bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh, “Cảm ơn chú ấy cái gì, cảm ơn chú ấy không xách đồ mà còn ăn ké?”

Tô Hồi Ý, Tô Đĩnh, “…”

Khi từ đình nghỉ mát đi ra thì balo bé thỏ đã vơi đi một nửa. Tô Hồi Ý nhảy lên một cách dễ dàng, “Anh hai anh xem nè, thế năng trọng trường của em đã chuyển hóa thành động năng của mọi người rồi.”

Tô Trì khen cậu, “Giải Nobel năm nay không nhắc tên cậu thì đúng là không còn gì để nói.”

Tô Hồi Ý thẹn thùng, “Em… em không tốt đến thế đâu.”

Từ Vịnh Tình Nhân đi vào trong là Dốc Huyền Bích, đường đi bên dưới vách núi hẹp, đù cho nhiều nhất là ba người sóng vai đi qua.

Vách đá cao chót vót chạy dài xuống gần như là vuông góc, cứ như là bị thiên nhiên tài tình điệu nghệ một đao chém đứt. Từ dưới đi lên nhìn, còn có thể thấy được cành lá xanh nhú ra từ sườn núi đựng đứng, từ góc độ ngẩng lên như thế này ngỡ đâu được thấy ngọc bích pha lẫn màu lục và đen đâm thẳng lên trời mây.

Tô Kỷ Đông ở phía trước dắt tay Vu Hâm Nghiên, “Mình đừng đi nhanh quá, chỗ này đông người đường hẹp.”

“Cũng phải.” Vu Hâm Nghiên quay đầu dặn dò mấy anh em, “Mấy đứa nhớ nhìn đường nhé.”

Sau người chia thành ba hàng hai, Tô Hồi Ý và Tô Trì đi ở chính giữa. Tô Giản Thần nghe vậy tiến lên trước nửa bước, “Có cần tôi giúp cậu nắm lỗ tai không, khỏi vấp ngã.”

Tô Hồi Ý đã chắc chắn là anh ba mình thích tai thỏ, cậu nhân từ không vạch trần đồng thời phối hợp tiếp sức, “Anh ba muốn nắm thì cứ nắm.”

“Tại sao lại nói là tôi muốn nắm? Tôi sợ cậu vấp ngã.” Hắn nói rồi định chen lên đứng song song.

Thể trạng của Tô Trì và Tô Giản Thần đều khá là cao lớn. Tuy Tô Hồi Ý hơi gầy một chút, nhưng cũng là một thanh niên trưởng thành, nên nhất thời lối đi nhỏ hẹp không đủ cho cho ba người.

Tô Giản Thần, “Anh hai, không thì anh ra sau đi, em nắm cậu ta từ đằng sau dễ giẫm phải cậu ta.”

Tô Trì hơi nhíu mày nhìn hắn vài giây, rồi lập tức giơ một tay vớt tai thỏ lên, “Không cần, tôi nắm là được rồi.”

Hắn chầm chậm nói, “Dù sao thì chú ba cũng không muốn nắm mà?”

“…”

Tô Giản Thần bị đánh trả về điểm bắt đầu. Tô Hồi Ý gián tiếp bị Tô Trì xách trong tay, tự nhủ anh hai mình hôm nay không biết nghe lời đón ý thế nào ấy —— đó là anh ba khẩu thị tâm phi! Vậy mà không nhận ra.

Cậu nhích lên nhỏ giọng nói với Tô Trì, “Anh ba muốn nắm tai thỏ mà.”

Tô Trì xách cậu lại, đứng cho ngay ngắn, “Tập trung đi đi.”

Chuyện đó cứ như vậy sang trang. Mãi đến khi cả nhà đi qua Dốc Huyền Bích, balo của Tô Hồi Ý mới được thả xuống.

Khu vực hồ nước này thuộc về tả ngạn hồ Lộc Sơn, bên phải là mặt hồ trống trải, đi bên trái là dãy nũi thấp, cho dù đang là mùa thì vẫn có từng mảnh rừng tươi tốt chạy dọc bên mép hồ.

Trên cành lá treo đầy giấy cầu nguyện. Bay bay theo ngọn gió lướt qua rừng cây, dây buộc màu đỏ đung đưa trong khu rừng xanh thẳm.

Đằng gia đình Tô Hồi Ý là một đoàn khách lữ hành số lượng nhỏ, tiếng của hướng dẫn viên du lịch xuyên qua loa phóng thanh vang vọng trong chu vi mười mét, “Đây là Rừng Ước Nguyện rất nổi tiếng, một lát nữa mọi người có thể đi lên miếu sơn thần xin một tấm thẻ cầu nguyện, lại tìm một chỗ treo lên cành cây.”

Tô Hồi Ý lần theo tiếng nói của hướng dẫn viên du lịch ló đầu ra phía trước.

Đằng trước có một thềm đá dẫn sâu vào trong rừng để đến miếu sơn thần bên trên, trên đầu ngọn thấp thoáng ẩn hiện cột nhà đỏ hiên nhà ngói xanh.

“Năm nay nhà mình cũng đi cầu nguyện nhé?” Tô Kỷ Đông nói, “Anh thấy linh lắm đấy, năm ngoái anh viết “gặp dữ hóa lành”, cả nhà xem lần này cha ngã đâu có gặp chuyện gì đâu.”

Vu Hâm Nghiên nói, “Đó là do trong người mình khỏe, ngày nào cũng cầu thần tiên phù hộ không bằng mình lo đi đứng cẩn thận hơn.”

“Trăm mật luôn có một sơ mà.”

Cả nhà theo chân dòng du khách nối đuôi không dứt cùng đi miếu sơn thần.

Tô Đĩnh đi phía trước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Trì và Tô Hồi Ý, tóc mái màu nâu lướt qua khuôn mặt nổi bần bật của hắn, “Màu đỏ cầu tình duyên, màu vàng cầu sự nghiệp, màu xanh lam cầu bình an. Năm nay anh hai và em út cầu cái gì?”

Tô Trì không đáp lời hắn, chỉ vững bước đạp lên thềm đá.

Tô Hồi Ý nói, “Em cảm thấy bình an vẫn là tốt nhất.”

“Ồ~ vậy anh hai thì sao?”

Tô Hồi Ý cũng quay đầu nhìn Tô Trì, cậu cảm thấy Tô Trì chắc là sẽ cầu sự nghiệp, dù sao cũng là gia chủ đời kế của Tô gia, chuyện sự nghiệp chắc chắn là quan trọng nhất.

Hai người chưa được nghe thấy Tô Trì, Tô Giản Thần đã lên tiếng chất vấn, “Chú tư, sao chú không hỏi tôi?”

Tô Đĩnh hở một tiếng, “Không cần hỏi cũng biết anh cầu sự nghiệp á~”

Lúc này vẻ mặt của Tô Giản Thần mới hơi dịu xuống, xem ra tình anh em này vẫn còn bền lâu.

Trong miếu sơn thần thờ cúng nhang đàn, sau khi dâng hương cúng là có thể đi qua nơi khác cầu nguyện. Hoặc có lẽ tập tục mỗi nơi khác nhau, đây là lần đầu Tô Hồi Ý được được thấy cách cầu nguyện như vậy, sau khi cậu khấn vái xong thì theo mọi người xếp hàng chờ ở chỗ cầu nguyện.

Rất nhiều người đến cầu nguyện, người nhà họ Tô phân tán ra, từng người đứng trong hàng.

Tô Trì đứng đằng sau Tô Hồi Ý cách ba người, vóc người cao ráo vượt lên hẳn đám đông, ánh mắt dễ dàng khoá chặt người nào đó.

“Xếp hàng đàng hoàng, đừng đi lung tung.”

Tô Hồi Ý vẫy vẫy tay với hắn đáp biết, rồi xoay người trở lại.

Trong lúc xếp hàng đằng trước có một đôi người yêu, Tô Hồi Ý nghe thấy hai người họ đang thương lượng:

“Một lát nữa em cầu chúng ta khỏe mạnh bình an, anh cầu cho tình yêu của chúng ta bền chặt dài lâu, đừng để lãng phí tâm nguyện.”

“Em đúng là nhóc con ranh ma đó, sau này chúng ta có con rồi có phải em tính cho mỗi người cầu một cái không?”

“Cũng được đó…”

Tô Hồi Ý ngây người trước khả năng tận dụng hiệu suất cao của hai người đó.

Vậy có phải là cậu cũng có thể cầu nguyện mong thần phù hộ cho cả nhà họ bình an không?

Hàng người trước mặt từ từ rút ngắn, chỉ sau chốc lát đã đến phiên Tô Hồi Ý. Nơi nhận thẻ cầu nguyện có một cô gái mặc trường bào đứng, trông điệu bộ thì hẳn là nhân viên ở đây.

Tô Hồi Ý nhận thẻ bài nói cảm ơn, hỏi trước một tiếng lấy bảo hiểm, “Có thể cùng cầu nguyện phù hộ cho nhiều người một lúc không?”

Cô gái cười, “Tốt nhất là chỉ nên cầu phúc cho một người thôi, nhiều người quá thì phúc khí bị phân tán, tốt nhất là không nên quá tham lam.”

“Cảm ơn ạ.”

Cậu nói dứt rồi đi, nếu như có thể cầu nguyện cho người như thế, thì dứt khoát chọn ra ba người đại diện cho cả nước đến đây cầu phúc là xong rồi: Thần Núi trên cao, phù hộ cho người dân cả nước tình yêu suôn sẻ, sự nghiệp thành công, mạnh khỏe sống lâu.

Cái bàn trống kế bên đặt bút dùng để ghi tâm nguyện, Tô Hồi Ý suy nghĩ một hồi, sau đó viết:

“Cầu cho Tô Trì mạnh khỏe, bình an suôn sẻ.”

Cậu nghĩ Tô Trì chắc chắn sẽ cầu sự nghiệp. Trước đó Tô Trì chăm sóc cho cậu như vậy, mà cậu không tìm được cơ hội để báo đáp, nếu như chỉ có thể cầu nguyện cho một người, thế thì cứ viết thẳng tên anh hai mình là được.

Mong rằng anh hai mình mãi mai là vip vip pro!

Tô Hồi Ý viết xong không đợi Tô Trì đến, mà tự mình tìm một chỗ lén lút treo lên.

Cậu treo xong quay đầu, thấy Vu Hâm Nghiên và Tô Kỷ Đông đã đợi ở lối ra, Tô Đĩnh cũng vừa mới treo xong đi ra, “Bé út cũng xong rồi? Chúng ta qua chỗ cha mẹ chờ đi.”

Tô Hồi Ý đáp “vâng ạ”, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy Tô Trì đâu cả, chỉ nhìn thấy Tô Giản Thần từ nơi cách đây không xa đi tới.

Cả ba người cũng hội hợp với cha mẹ ở lối vào.

“Năm nay anh viết không bệnh tật dừng tai ương.” Tô Kỷ Đông còn đang ngẫm lại, rồi tổng kết, “Gặp dữ hóa lành không tốt lắm, điều kiện tiên quyết là phải “gặp dữ”, năm ngoái không biết anh nghĩ gì nữa?”

Vu Hâm Nghiên an ủi ông, “Xem ra năm trí thông minh của mình có tiến bộ rồi.” Bà cũng cầu mạnh khỏe, đến cái tuổi này của hai người rồi thì ngoại trừ sức khỏe ra, mấy cái khác không quan trọng.

Sau vài phút đồng hồ thì Tô Trì từ phía Rừng Ước Nguyện đi ra, từ đằng xa xa nhìn thấy khí chất lạnh lùng sắc bén lắng động quanh mình, đến gần rồi có thể ngửi được hơi thở khói nhang trên người.

“Đi thôi, chúng ta xuống núi.” Tô Kỷ Đông nói.

Tô Trì đi cuối cùng, Tô Hồi Ý sáp đến, “Anh hai anh cầu sự nghiệp đúng không?”

Tô Trì kéo cánh tay của cậu né tránh người đi đường xung quanh, “Nhìn đường, đừng nhìn tôi, trên mặt tôi có gương cầu lồi à?”

“Dạ.” Tô Hồi Ý chuyên tâm đi bộ.

Hai người cùng đi về hướng xuống núi, Tô Trì không buông cánh tay của cậu ra, lúc đi lại tứ chi va vào.

Cả nhà ai cũng nghĩ rằng hắn sẽ cầu sự nghiệp, nhưng cái mà hắn loại đầu tiên là sự nghiệp. Sự do người làm, mà tình cảm và sức khỏe thì lại không thể khống chế được.

Khi đó hắn chần chờ giữa hai thứ đó một chốc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy một tóc ngố cách đó không xa đang nhảy tưng tưng treo thẻ bài, trông như có thể đập trúng đầu bất cứ lúc nào vậy.

Tô Trì lập tức với tay chọn sức khỏe.

Hắn không quan tâm Tô Hồi Ý cầu điều gì, lúc này hắn chỉ viết nguyện vọng của mình lên thẻ bài của mình:

“Cầu cho Tô Hồi Ý mạnh khỏe, bình an suôn sẻ.”

Từ Rừng Ước Nguyện đi ra ngoài dòng người đột nhiên vơi giảm.

Đi tiếp về phía trước chỉ còn lại một con đường cổ để cưỡi ngựa, hoặc là cưỡi ngựa đến điểm cuối rồi đón xe về, hoặc là bây giờ đi vòng lại đường cũ.

Tô Kỷ Đông ngã bị thương đến nay vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn, Vu Hâm Nghiên nói sẽ đi về cùng ông, “Anh em tụi con không cần phải lo cho cha mẹ đâu, muốn cưỡi ngựa thì cứ đi đi.”

Tô Giản Thần án binh bất động, chờ xem mấy anh em khác của mình lên tiếng rồi +1.

Tô Đĩnh nói, “Con sao cũng được, dù sao thì năm ngoái đã cưỡi rồi.”

Ánh mắt của Tô Hồi Ý nhìn chằm chập vào cảnh trước mặt, vẻ khao khát hiện rõ mồn một trên mặt. Tô Trì nhìn thoáng qua, “…con cưỡi.”

Tô Hồi Ý vội nói, “Vậy con cũng cưỡi.”

Tô Đĩnh kéo dài hơi tiếng “ồ~”, “Vậy con nên cưỡi hay là không cưỡi đây nhỉ?”

Một tầm mắt quét sang.

Tô Đĩnh, “Không nên thì hơn, hôm nay trông con không hợp để cưỡi ngựa.”

Vu Hâm Nghiên cau mày nắm mặt ông con thứ ba của mình quay sang nhìn ngó hết một lượt.

Ngoại trừ Tô Trì và Tô Hồi Ý, những người còn lại đều đi vòng lại đường cũ, Tô Giản Thần bị Kinomoto Đĩnh kéo đi, lúc gần đi còn đang hỏi, “Tại sao chú lại quyết định thay tôi?”

“Em muốn tốt cho anh thôi, anh ba.”



Cưỡi ngựa ở đây tính phí theo chuyến một chiều, một con ngựa đi một chuyến năm trăm. Được chuyên gia dẫn đi trên đường, trước khi đi thì cần phải chọn con ngựa thích hợp với mình, mang thêm dụng cụ bảo hộ.

Hai người đi tới địa điểm cưỡi ngựa, Tô Trì hỏi nhân viên, “Có con ngựa nào hiền một chút không?”

Tô Hồi Ý ló đầu sang, “Anh hai, anh thích ngựa hiền?”

“Tôi hỏi giúp cậu đấy.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi cưỡi con nào cũng như nhau cả.”

Một lát sau nhân viên quay trở lại, “Ngựa trưởng thành không có con nào hiền cả, chỉ có ngựa con dành cho con nít cưỡi mới hơi hiền một chút.”

Con nít, ngựa con.

Tô Hồi Ý đã là người lớn trưởng thành rồi cảm thấy không được vui cho lắm. Cậu dời mắt tìm về với Tô Trì, Tô Trì nhìn ngược lại cậu.

Nhân viên ở đối diện nhìn lướt qua hai người, hiểu ý đề xuất một kiến nghị, “Thật ra hai người cưỡi cùng một con ngựa cũng được.”

Anh ta bổ sung, “Nhưng mà sẽ tính giá khác.”

“…”

Sau mấy phút một con tuấn mã được kéo đến trước mặt hai người, thân người to cao chừng một người lớn, tuấn mã phì phò thở gấp trong cổ họng, ánh mắt đen lay láy còn đảo qua Tô Hồi Ý mấy lần.

Tô Hồi Ý, “Anh hai, nó cứ nhìn em hoài, có phải nó thấy thích em không?”

Tô Trì khều cọng tóc ngố của cậu một cái, “Chắc thế, trông cậu giống lương thực của nó.”

Tô Hồi Ý, “…”

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên hai người mang dụng cụ bảo hộ xong chuẩn bị lên ngựa. Tô Hồi Ý đi lên trước, sau khi ngồi lên cậu cao hơn được một đoạn, thế là dùng góc xéo 45  để nhìn Tô Trì.

“Anh hai, nhìn như vậy anh càng đẹp trai hơn.”

Tô Trì nhìn góc 45  càng đẹp trai hơn chống cánh tay dài của mình, giẫm lên bàn đạp trở mình ngồi lên.

Tô Hồi Ý chỉ cảm thấy bóng người trước mặt loáng một cái, một giây sau đã có một cơ thể ấm áp gần kề với lưng mình, hai cánh tay dài từ đằng sau luồn ra, ổn định giữ hai bên người cậu.

Cậu bị Tô Trì rào trước người, nghe thấy giọng nói trầm ổn của hắn vang lên từ trên đỉnh đầu, “Đi thôi.”

Khi vó ngựa vừa bước được bước đầu tiên, Tô Hồi Ý theo quán tính ngửa mặt lên, bịch một tiếng ngã vào lồng nguc Tô Trì, đỉnh đầu còn thoáng đập vào cằm hắn.

Tô Trì quay đầu tránh đi, “Cậu là thắng tay trên lưng ngựa hả, trước khi đi phải thay số?”

Tô Hồi Ý lại nhanh chóng ngồi thẳng.

Con tuấn mã được nhân viên dẫn đi về phía trước, thân ngựa xóc nảy, cơ thể cậu theo đó đong đưa, thỉnh thoảng cọ vào Tô Trì sau lưng.

Tô Trì vẫn ngồi vững không động đậy, cách tay vòng quanh trước người cậu rắn chắc mạnh mẽ, làm cậu không phải lo rằng mình sẽ ngã xuống.

Cứ duy trì tư thế thẳng lưng như vậy xóc nảy trên lưng ngựa mười mấy phút, Tô Hồi Ý dần dần cảm thấy eo hông mình hơi mỏi, cậu bèn hơi thả lỏng người lùi ra sau dựa vào.

Vừa áp lên, lồng nguc phía sau lại lùi ra một chút.

Cậu định dựa vào nữa, nhưng cánh tay giữ bên người cậu đột nhiên siết chặt lại, ngăn động tác của cậu.

Nhịp thở căng thẳng mang theo nóng phả vào tai cậu, “Đừng áp sát như thế.”
— QUẢNG CÁO —