Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 229



Cắt khoai tây thành những miếng dài có kích thước phù hợp, cho vào nước sôi luộc sơ khoảng hai phút, cho muối vào trong nước sôi trước rồi sau đó nhanh chóng vớt ra cho vào nước lạnh.

Ở trong Tiêu phủ có không ít đá, hiện tại thời gian gấp rút, Yến Thu Xuân chỉ có thể cho thêm mấy viên đá vào nước cho mau lạnh, cho khoai tây vào trong đó để ướp lạnh một chút, trong khoảng thời gian đó nàng đem nồi đi cọ rửa sạch sẽ.

Sau đó vớt khoai tây ra để ráo nước, bỏ vào một cái chậu, cho một ít tinh bột vào, đảo đều cho tinh bột bám đều vào từng miếng khoai tây, đến lúc này là có thể cho dầu ăn vào chảo sắt lớn rồi.

Đợi đến khi dầu nóng lên liền đổ các miếng khoai tây vào, đợi lượng nước bên trong bị b.ắ.n văng ra, bước này mất khá nhiều thời gian, cũng vào lúc này, Đông Đông, Uyển Nhi, Tiêu Bình Thịnh, Tạ Thanh Vân cùng những người khác nghe tin đều chạy đến.

Bởi vì lần này nguyên liệu có chút quan trọng nên mọi người đều không dám đi vào, tất cả đều đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt mong chờ nhìn xem thành quả.

“Bình Thịnh ca ca, đây chính là khoai tây sao?”

“Ngửi cũng chẳng thấy có mùi gì cả mà?” “Có phải là sẽ không ngon không?” Đông Đông ngờ vực hỏi.

Trước đây, mùi thơm của những món ăn mà Yến Thu Xuân làm ra nếu như nói không ngoa thì hương thơm của chúng thực sự có thể tỏa ra cả ngàn dặm, chỉ hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng Tiêu gia bọn họ làm đồ ăn rất ngon.

Nếu không phải nhà họ Tiêu cao cửa lại “tự cô lập” trong nhiều năm, hàng xóm bốn bên không dám tuỳ tiện đến làm phiền thì ngưỡng cửa Tiêu gia sớm đã bị đạp vỡ cả rồi.

Chỉ duy nhất lần này, dường như không có mùi gì cả.

Ồ, không đúng!

Là một người thích ăn uống nên chiếc mũi của Đông Đông khá nhạy cảm, cậu bé ngửi ngửi rồi nhỏ giọng thì thầm: “Còn có mùi của dầu ăn nữa đấy!”

Cậu bé vốn sống trong một gia đình không thiếu thức ăn, nhưng lại không thích mùi vị quá béo, tại vì chúng thật là làm cho người ta cảm thấy phát ngán.

Yến Thu Xuân nghe thấy rất buồn cười, nhưng nàng còn chưa kịp trả lời, Tạ Thanh Vân đã gõ vào đầu đứa trẻ kia: “Đừng nói bậy, đây có khi lại là đồ tốt có thể cứu mạng đấy!”

“Hả???” Đông Đông sửng sốt.

Tạ Thanh Vân cười nói: “Mặc dù không biết thứ này có mùi vị như thế nào, nhưng sản lượng của nó rất cao, nếu người nghèo khổ trồng thứ này, trừ đi phần nộp lên cho triều đình, phần dư lại cũng còn không ít, bách tính sẽ không lo bị đói nữa.” Đông Đông bày ra thần sắc ngay thẳng, ngoan ngoãn nói: “Vâng, Đông Đông biết rồi, thứ này nhất định là rất ngon!”

Uyển Nhi cũng nghiêm túc gật đầu: “Sẽ rất ngon! Những món ăn mà A Xuân tỷ tỷ nấu đều rất ngon!”

*

Yến Thu Xuân nhếch môi cười, nhìn thấy màu sắc khoai tây trong nồi đã chuyển sang màu vàng nhạt liền vớt chúng ra để ráo dầu, một lúc sau khoai tây nguội, nàng lại cho chúng vào chiên thêm lần nữa.

Lần này mất ít thời gian hơn nhiều, màu sắc của khoai tây thuận lợi chuyển từ vàng nhạt sang vàng óng.

Nàng nhanh chóng vớt ra, lần nữa để ráo dầu, đợi đến khi dầu gần ráo hết mới cho vào một chiếc bát lớn.

Cuối cùng là bỏ gia vị vào.

Không có tương cà, nhưng có muối tiêu, bột tiêu,… Yến Thu Xuân chọn một ít và trộn đều, sau đó rắc vào trong bát, dùng hai tay cầm bát dùng lực lắc mạnh để bột của gia vị bám đều vào khoai tây chiên.

Đến bước này là có thể ăn được rồi!

Nàng vừa quay người liền bắt gặp mấy cặp mắt sáng lấp lánh kia, Yến Thu Xuân mỉm cười: “Được rồi, đây là một trong những phương pháp làm khoai tây, bởi vì chỉ có hai củ khoai tây nên ta làm khoai tây chiên trước, để cho các người đều có thể ăn thử.”

Nàng vẫy vẫy tay, tất cả bọn họ đều bước vào.

Căn bếp vốn khá rộng rãi phút chốc trở nên đông đúc, hơn nữa lúc này trong bát lại xuất hiện thêm mấy cái tay, mỗi người cầm lên một miếng khoai tây chiên.

“Ôi! Cái này ngon quá!” Người phát ra câu cảm thán đầu tiên chính là Đông Đông.

Là một đứa trẻ, loại đồ ăn vặt như khoai tây chiên cậu bé hẳn là rất thích, lần đầu tiên cho vào miệng vốn vẫn còn hơi do dự, nhưng đến khi cắn một cái, lớp vỏ mỏng giòn kia vỡ ra, nhân bên trong mềm như khoai lang nướng, nhưng lại thiếu đi vị ngọt của khoai lang, hầu như đều là vị mặn.

Không có nhiều gia vị đi kèm, nhưng hương vị lại vừa phải, có chút mặn, có chút tê, có chút cay, cộng với hương vị tuyệt vời của cái thứ được gọi là khoai tây chiên này.

Sau khi ăn xong một miếng, Đông Đông lại nhanh chóng vươn tay ra lần nữa.

Tiêu phu nhân cũng lộ ra vẻ vui mừng hiếm có, ăn miếng khoai tây chiên trong miệng rồi gật đầu: “Mùi vị không tệ!”

Tiêu Hoài Khang vốn rất thận trọng, nhưng gương mặt ôn hoà kia cũng đã sống động hơn rất nhiều so với trước đây, hắn cắn từng miếng khoai tây nhỏ, tỉ mỉ thưởng thức hương vị vốn có của nó, có chút kinh ngạc nói: “Thứ này hình như không có quá nhiều mùi vị, có chút giống bột mì nhỉ?”