Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 288



Sau khi tiễn Tiêu phu nhân về, nàng tiện đường đi nhìn chỗ ớt kia một chút.

Xem xong nàng mới hiểu được vì sao bây giờ Tiêu Hoài Thanh mới đưa qua đây.

Số lượng quả thật không ít.

Nhìn sơ qua đã có khoảng năm mươi chậu, đặt ở cách vách trong viện, đến chỗ đặt chân cũng không có nữa rồi.

Thứ này phải nhổ lên để cấy xuống ruộng, ớt ưa nước nên cần phải thường xuyên tưới nước.

Yến Thu Xuân nhìn một chút, có thể thấy ớt được chăm sóc khá tốt, nhưng đất có vẻ hơi khô, nàng liền cầm bình tưới nước tưới cho chúng một chút, chờ đến khi đất ướt thì không quan tâm nữa.

Làm thế nào để trồng những thứ này, nông dân sẽ hiểu rõ hơn nàng, chỉ cần nói với Cổ quản gia một tiếng là được.

Yến Thu Xuân trở về tắm rửa, lúc chuẩn bị ngủ lại phát hiện Thủy Mai đã để cái hộp gỗ lớn kia trên tủ đầu giường của nàng, hộp cũng không khóa lại mà trực tiếp mở ra.

Vừa mở ra, nàng thiếu chút nữa bị ánh sáng của số châu báu bên trong lóe mù mắt.

Khó trách sao nó lại nặng như vậy!

Bên trong có một phần là các loại vàng bạc trang sức, ngoài ra chính là trân châu phỉ thúy, số lượng rất nhiều, thế mà cứ tùy ý đặt ở trong rương như vậy. Thật ra cũng không phải quá tùy ý, có thể nhìn ra được những thứ này đều đã được sửa sang lại rồi mới mang đến đây, ít nhất cũng dựa theo chủng loại mà phân chia ra một chút.

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.

Nhờ thân phận của nguyên chủ, Yến Thu Xuân vẫn biết giá trị của những thứ này, tùy tiện nhặt một viên ngọc lên, viên ngọc trai tròn trịa, bóng loáng đẹp đẽ dường như có một vầng trắng toả ra dưới ánh nến.

Thủy Mai ở một bên kêu lên: “Chiếc vòng cổ ngọc trai này đẹp quá!”

Hơn nữa nó không chỉ có ngọc trai mà còn có một mặt dây chuyền bằng ngọc bích màu xanh ngọc lục bảo.

Nếu đeo thứ này lên cổ, Yến Thu Xuân cảm thấy rằng dù trước đây nàng nghèo đến đâu, cũng có thể lập tức trở nên sang trọng.

Yến Thu Xuân cầm từng cái lên nhìn, tay nàng run rẩy.

Nàng vốn tưởng chỉ là một chút lễ vật nhỏ như trước đây, không ngờ lại nặng như vậy! Nàng chợt cảm thấy xấu hổ!

Yến Thu Xuân kiên quyết đóng hộp lại, nhờ Thuỷ Mỗi đi lấy khóa, khóa nó lại trước, còn nàng mang theo chìa khóa bên mình, sau đó nhét vào gầm giường, chờ lần sau đến Tiêu phủ hoặc đợi khi Tiêu Hoài Thanh đến đây sẽ trả lại. Sau khi làm mấy việc này, nàng nằm trên giường vẫn thấy không thoải mái.

Nếu có tên trộm nào đột nhập, chắc nàng sẽ khóc chế.t mất!

Phúc khí này, nàng nhận không nổi.

Đêm nay quả nhiên là một đêm dài, Yến Thu Xuân lại ngủ không ngon.

Cả đêm nàng nằm mơ thấy đủ loại kẻ trộm tìm đến nàng để cướp châu báu, ngày hôm sau nàng nhờ Cổ quản gia truyền lời cho Tiêu Hoài Thanh, bảo khi nào chàng rảnh thì qua đây một chuyến.

Nhưng Tiêu Hoài Thanh lại không rảnh rỗi như vậy.

Ngược lại, Yến Thu Xuân lại có rất nhiều thời gian, vì vậy nàng nhanh chóng bắt đầu lên kế hoạch.

Tối hôm qua khi nàng tưới nước, nàng phát hiện có rất nhiều ớt đã chín, có thể hái, nếu không hái kịp sẽ bị hư thối, gây nên thiệt hại rất lớn, mấy chục bồn như vậy, chỉ cần lãng phí một quả ớt cay thôi cũng đã khiến nàng đau lòng rồi.

Những quả ớt được hái xuống có thể ăn được ngay, những quả không ăn được thì đem phơi khô, những quả còn lại được tiếp tục trồng cho đến khi không còn quả nào mọc trên đó.

Có ớt cay, đồng nghĩa với việc nàng có thể làm lẩu để ăn.

Muốn ăn lẩu nhất định phải có nguyên liệu làm lẩu, nàng đã chuẩn bị gần đủ hết nguyên liệu, chủ yếu là không đủ ớt, nhưng bây giờ có rồi thì có thể tiếp tục làm.

Ở bên phía Diêu quản gia có bơ.

Yến Thu Xuân phái người đi nói một tiếng, khi người nọ trở về thì có cầm theo một thùng bơ lớn, cách làm này cũng giống như chiên mỡ lợn vậy.

Sau đó cho hành lá, rau mùi, cần tây, tỏi linh tinh vào xào cho thơm, khi chín vàng rồi thì vớt ra, chỉ để lại một nồi dầu, lúc này đem các loại ớt, gừng, hạt tiêu đã chuẩn bị sẵn từ trước bỏ vào bắt đầu chế biến.

Thời gian nấu khoảng nửa giờ.

Trong nửa tiếng này, có thể mang nguyên liệu đi ướp rượu trắng một thời gian, sau khi hết thời gian thì cho vào chảo dầu xào thơm, sau đó đổ rượu nấu ăn, muối, đường vào, xào tiếp lần hai.

Cho đến khi hương thơm cay nồng làm xao xuyến mọi người trong thôn trang là có thể tắt lửa, đổ vào khuôn đã được khử trùng, cuối cùng cho vào hầm băng ướp lạnh để bảo quản.

Bởi vì cái nồi quá lớn, mỗi lần chỉ có thể làm một hộp khuôn, nhưng trên thực tế có rất nhiều bơ, ớt cũng vừa đủ nên Yến Thu Xuân không muốn dừng lại, trực tiếp làm hết trong buổi sáng.

Đến cuối ngày, nước cốt lẩu đã đông đặc lại.

Triệu Thục Hoa cùng với Thủy Mai ở một bên hỗ trợ, hai người đều đã sớm gấp không chờ nổi, thấy thức ăn giống như những gì Yến Thu Xuân đã nói, liền hỏi: “Không phải nói đông lại là được rồi sao?