Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 295



Nàng để trà sữa xuống rồi đứng dậy.

Có tổng cộng là năm đứa trẻ lớn, một đứa trẻ choai choai, hai tiểu cô nương vội đi theo. Vì cùng là nữ tử, sau giờ phút ngượng ngùng ban đầu, bọn họ trầm tĩnh lại, Phó Minh Vãn đi bên tay trái Yến Thu Xuân, mong chờ nói: "Vườn dâu tây là sao thế?"

"Có phải dâu tây trong đó vừa to vừa đỏ không?"

Yến Thu Xuân nói: "Mọi người nhìn là biết."

Bây giờ đúng mùa thu hoạch dâu tây, nàng thích ăn dâu tây. Hơn nữa, thời kỳ sinh trưởng của dâu tây cũng ngắn, vì thế nên đã để Cổ quản gia bảo nông dân trồng thật nhiều, còn phải quan tâm chăm sóc. Khi mọc ra quả sẽ cung ứng cho quán ăn đường phố, mỗi ngày thu hoạch không ít.

Dâu tây và cà chua cùng loại, chúng lớn lên rất nhanh, vì thế cách ngày là có thể thu hoạch một lần.

Yến Thu Xuân chỉ đang nhử nhử, những người khác cũng không tiện hỏi nhiều.

Dù sao bọn họ cũng đến làm khách. Chỉ có thể liên tục suy nghĩ, rốt cuộc vườn dâu tây là thế nào?

*

Sau khi đi một đoạn đường hẹp dài, vào một nhà lá, Yến Thu Xuân dừng lại, thông báo cho bọn họ là đã đến vườn dâu tây rồi.

Bọn họ cùng nhìn sang, miệng mở to đầy kinh ngạc: "A! Nhiều quá!"

Trước mặt là một mảng vườn lớn, nhìn vườn dâu tây non mênh m.ô.n.g bát ngát. Màu xanh biếc khiến người ta nhìn vào cảm thấy tâm hồn thanh thản, xen lẫn là những chấm đỏ nổi bật, đó là dâu tây đã chín.

Nó mọc thành hàng lối ngay ngắn như cọc chúc mừng!

Vì không có lều lớn, chỉ có thể trồng theo mùa. Vì gen nên các cây dâu tây không có đời sau, nhưng lúc này đã đủ, làm cho những thiếu gia và tiểu thư chưa từng thấy qua đều phải ngây người ra mà nhìn.

Ánh mắt Đông Đông sáng lên: "A! Đệ muốn ăn dâu tây!"

Cậu bé đi qua muốn hái mấy quả.

Nhưng lại bị Yến Thu Xuân kéo lại: "Dừng lại dừng lại!"

Đông Đông bị ép dừng lại, nhào qua ôm nàng nũng nịu: "A Xuân tỷ tỷ, để đệ hái đi mà…”

Uyển Nhi ở một bên nhìn xem, trong mắt cũng có suy nghĩ muốn hái.

Mấy người khác từ lớn đến bé cũng đều rất kinh ngạc, nhiều dâu tây quá! Chỉ cần nhìn thôi là đã muốn ăn rồi, dường như chóp mũi phảng phất vị ngọt của dâu tây, chua chua ngọt ngọt, chắc chắn là ngon vô cùng!

Nhiều ánh mắt như thế nhìn Yến Thu Xuân. Nàng dở khóc dở cười: "Không phải không cho mọi người hái."

Lời còn chưa nói hết, bọn họ đều lộ vẻ mừng rỡ, Phó Minh Vãn nói: "Hương Quân, có thể hái thật à?"

Yến Thu Xuân gật đầu ra hiệu với Thủy Mai, Thủy Mai hiểu ý lấy mấy rổ nhỏ ra, đưa mỗi người một cái. Nàng dặn bọn nhỏ cách hái dâu tây, để bọn họ không làm hỏng cây dâu tây, sau đó để bọn họ tự do đi lại.

Thái độ thoải mái khiến cho những đứa trẻ mong chờ từ lâu mừng rỡ không thôi, vụt chạy đi. Uyển Nhi chạy đầu tiên, dung mạo của cô bé cao ráo, chân lại còn dài nhất.

Mặc dù Đông Đông nhiệt tình nhất nhưng cậu bé béo quá, đó là điều ngăn trở cậu bé. Còn mấy đứa nhỏ khác rất nhanh nhẹn, chúng chạy rất nhanh.

Hai tiểu cô nương thận trọng hơn nhiều, đi chậm rãi, nhưng khi thấy dâu tây thì không nhịn được mà đi nhanh hơn, mỗi người đi một hướng bắt đầu hái dâu tây.

Haiz, dâu tây đỏ tươi mọng nước vừa nhìn đã khiến người ta ch ảy nước miếng!

Chỉ chốc lát sau, có tiểu bằng hữu cầm rổ mang dâu tây đi rửa. Đã chuẩn bị mọi thứ xong, có nha hoàn giúp đỡ rửa, rửa sạch thì có thể ăn.

Tô Võ hơi gầy một chút, nhưng lại là đứa nhỏ nhanh nhẹn nhất, là người đầu tiên ăn được dâu tây.

Hai đứa nhỏ khác đang rửa, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Tô Võ cắn đầu quả dâu tây. Mọi người đều biết đầu quả dâu tây là ngon nhất. Dâu tây mới hái nên tươi không cần phải nói, vỏ dâu tây mịn như trứng gà non, thổi qua một chút, ăn vào miệng có vị chua ngọt khiến người ta phải nheo mắt.

"Oa! Ngon quá!" Tô Võ thấy đồng môn nhìn mình với ánh mắt mong chờ thì càng ăn vui vẻ hơn.

Những người khác: "..."

Bọn họ không được ăn, trái lại còn nhìn chằm chằm nha hoàn giúp rửa dâu tây. Mồ hôi lạnh trên trán nha hoàn chảy ra, tay chân càng nhanh nhẹn vội vàng đưa dâu tây cho bọn họ.

Tiếp theo, bọn nhỏ đều ăn dâu tây của mình, cả đám vô cùng thỏa mãn, ngay cả cùi dâu tây cũng không bỏ qua.

Cùi dâu tây hơi chua một chút, nhưng đây là thứ bọn họ tự tay hái, dường như hương vị đã được tăng thêm. Dù sao thì bọn họ ăn cũng không hề thấy chán, trái lại còn thấy chưa thỏa mãn!

Nhưng bởi vì lúc nãy quá háo hức được ăn, thế nên bọn nhỏ cũng không hái nhiều dâu tây.

Vừa mới ăn được mấy quả đã hết rồi cho nên bọn nhỏ tiếp tục đi hái.

Tính cách Uyển Nhi chậm rãi, hái được mấy quả, đưa nha hoàn rửa xong, cô bé bưng đ ĩa vui vẻ đi tới: "A Xuân tỷ tỷ, cho tỷ ăn này!"

Tay trắng nõn cầm cùi quả dâu tây đưa vào miệng Yến Thu Xuân.

Yến Thu Xuân cảm thấy lòng mềm nhũn, há miệng nhận dâu tây, mấy ngày nay nàng ăn dâu tây chua ngọt không ít, nhưng lúc này ăn vẫn cảm thấy rất ngon! Không hổ danh là Uyển Nhi tự tay hái cho: "Cảm ơn Tạ Uyển Nhi, quả này ngon lắm đó!"