Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 340



Vả lại, mấy hôm nay phải uống thuốc, lại uống thuốc nước và ăn thuốc bổ, vết thương trên người chàng lành nhanh hơn hồi xưa nhiều, thật đúng là kỳ lạ!

Trong khoảng thời gian ngắn mà vết thương đã lành lại, vậy cũng đã đến lúc chàng nên đi rồi. Sau khi Yến Thu Xuân nói xong đã thấy người trước mặt vội vàng uống hết bát cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, dường như cảm thấy cổ họng quá ngọt nên ăn thêm thịt dê viên thì là, dựa vào mùi này để đè vị ngọt trong miệng xuống.

Chàng lau miệng, cười nói: "Đêm nay ta phải đi."

"Sao?" Yến Thu Xuân chớp mắt, nhìn người trước mắt, trong phút chốc không phản ứng kịp.

Tiêu Hoài Thanh dùng tay phải vuốt đầu nàng như bình thường, khẽ nói: "Ta còn có nhiệm vụ, không thể đi lâu quá được, không thì bọn chúng sẽ hoài nghi."

Yến Thu Xuân mím môi, lại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười nói: "Ừm, vậy ngài nhớ ăn nhiều một chút nhé."

"Chờ ta trở về, ta sẽ nói nương đến bàn hôn sự được không?" Yến Thu Xuân gật đầu, cười nói: "Được."

*

Cũng trong đêm đó.

Tiêu Hoài Thanh rời đi, rõ ràng trên người bị thương nhưng có thể mở cửa lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Đêm nay Yến Thu Xuân ngủ không ngon, nàng không thả rèm xuống, nằm nghiêng nhìn nhuyễn tháp kia.

Mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, nàng mới khẽ khép mắt. Khi nàng thức dậy đã là giờ Thìn ba khắc ngày hôm sau, xem như nàng thức dậy rất muộn. Tảng băng trong phòng đã tan đi, nhiệt độ tuần cuối tháng bảy vẫn hơi cao. Nàng mệt mỏi nằm trên giường không muốn dậy, đến khi Thủy Mai kích động chạy tới. Nàng ấy không vào ngay mà gõ cửa: "Cô nương! Mấy tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đến, còn mang theo rất nhiều khoai tây!"

Khoai tây ư?

Yến Thu Xuân lập tức rời giường, lúc mang giày vì quá kích động còn mang nhầm. Thật vất vả mới ra được bên ngoài, Thủy Mai vui vẻ: "Nô tỳ đi lấy nước cho cô nương mau chóng rửa mặt..."

"Ừm, nhanh đi!" Yến Thu Xuân thúc giục, trong lòng vô cùng mong chờ xem có bao nhiêu khoai tây.

Trước đó, Hoài Vương mang về rất nhiều khoai tây, mặc dù chia cho các gia tộc lớn không ít nhưng cũng để lại rất nhiều làm giống. Hơn nữa, mỗi mầm khoai có thể mọc ra rất nhiều khoai, giống như đậu phộng, chỉ một hạt giống đã mọc ra rất nhiều đậu phộng.

Chu kỳ phát triển của khoai tây từ hai đến ba tháng, bây giờ khoảng hai tháng rưỡi nên thu hoạch được cũng là điều bình thường. Lúc này chắc chắn là mấy đứa nhỏ đã mang về số lượng không ít.

Nàng có thể giữ một phần làm giống!

Tính ra bây giờ là cuối tháng, chờ khi cuối tháng chín đầu tháng mười thì có thể thu hoạch một phen. Sau đó, nếu tháng mười muốn trồng thì phải làm phòng ấm, như thế thì có thể trồng thêm cả ớt... Trong lúc rửa mặt, nàng đã suy nghĩ một đống việc, sau khi lau mặt xong vội ra ngoài viện.

Đến khi ra tới ngoài viện, chỉ thấy trong viện có một xe khoai tây dùng bao tải chứa, nàng mừng rỡ không thôi, bước chân nhanh hơn nhiều.

Cùng lúc đó khi vừa đến nơi đây, Đông Đông vô cùng tò mò khi nhìn thấy Yến Thu Xuân, ánh mắt cậu bé sáng bừng lên, vui vẻ bổ nhào qua: "A Xuân tỷ tỷ!"

Yến Thu Xuân và cậu bé đều cùng đi về phía nhau, nhưng sau đó nàng lại nhào về phía khoai tây: "Nhiều khoai tây quá đi mất!"

Đông Đông: "..."

Đông Đông như bị sét đánh đứng im tại chỗ, không nhúc nhích như thể bất động.

Yến Thu Xuân chạy đến một nửa, cười hì hì chạy về ôm cậu bé: "Ôi, Đông Đông, ta đùa đệ đấy, sao A Xuân tỷ tỷ lại không nhìn thấy Đông Đông được!"

Đông Đông mím môi muốn tức giận, ấm ức đến mức nước mắt đầm đìa nhưng lại bị ôm như thế thì lại vui vẻ, không nỡ tức giận với nàng nữa.

Yến Thu Xuân cười khúc khích: "Đừng tức giận, sau này ta không đùa đệ vậy nữa có được không? Ta sai rồi, chờ một lát tự phạt ta làm món ngon cho Đông Đông ăn nhé!"

Lúc này, Đông Đông mới miễn cưỡng ôm nàng lại: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật!" Yến Thu Xuân quả quyết nói: "Đệ ăn sáng chưa?"

Thấy cậu bé gật đầu, nàng nói: "Vậy chờ một lát ta làm đồ ăn vặt bằng khoai tây cho đệ ăn nhé."

"Khoai tây chiên que sao?" Ánh mắt Đông Đông sáng lên, còn nhớ mấy tháng trước được nếm qua khoai tây chiên vị muối tiêu, đến nay làm cậu bé khó mà quên được.

Uyển Nhi cũng vội vàng chạy đến, bổ nhào vào lồ ng n.g.ự.c Yến Thu Xuân, vui vẻ nói: "Uyển Nhi cũng muốn ăn khoai tây chiên que!"

Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: "Có hết, nhưng ta nói nhỏ món ăn vặt không phải khoai tây chiên que, mà là khoai tây răng sói!"

"Khoai tây răng sói sao?" Uyển Nhi hơi sợ hãi nhìn nàng, khẽ hỏi: "Là có hình dáng như răng sói sao?"

Yến Thu Xuân im lặng một lúc: "Hình như không phải…"

Nàng nói chuyện với hai đứa bé một phen, hỏi tình hình trong phủ, sức khỏe của Tiêu Hoài Khang. Sau khi biết rõ mọi chuyện, Yến Thu Xuân lại nhìn hai đứa bé đã lớn, Trầm Bình Nghiêm vẫn lễ độ như trước: "Bình Nghiêm bái kiến Dì Yến."

Tiêu Bình Thịnh ngây thơ hơn: "Chào Dì Yến, khoai tây là Đại bá bảo chúng ta mang đến, nói là ngày trước Hoài Vương đưa khoai tây về, mấy hôm trước vừa thu hoạch rất nhiều, mỗi nhà được chia không ít. Bệ hạ nghĩ rằng người còn ở Tiêu gia nên phần của người cũng được đưa đến. Trong phủ giữ lại một ít để nếm thử, phần lớn đưa đến cho Diêu quản gia để ông ấy cho người trồng, chính là trồng ở nơi này."

Trầm Bình Nghiêm gật đầu, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ vui mừng: "Khoai tây này rất tốt, nghe Đại cữu cữu nói gieo một mầm khoai tây là có thể mọc ra năm đến tám củ, phát triển rất nhanh. Không bao lâu sau, bách tính Đại Chu có thể được ăn khoai tây rồi!"